“Đúng vậy, cậu chủ nhỏ không nhớ rồi sao, có một lần cậu ở sân sau hái hoa về lâu đài, vừa đúng lúc đụng phải cậu chủ, lúc đó chứng dị ứng của cậu chủ vẫn còn rất nghiêm trọng, cậu cũng vì vậy mà càng sợ bố của mình hơn…”
Mộ Nhạc Nhạc như giật mình tỉnh mộng, đập đầu mình một cái, nói: “Hoá ra là vậy à…”1
Cậu cũng bị dị ứng phấn hoa, cho nên từ trước đến nay mẹ chưa từng mua hoa.
E là phải giấu cả mợ chủ…
“Ông Trình, ông nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” Mộ Nhạc Nhạc nhìn quản gia Trình, đưa ra đôi tay nhỏ mập mạp, vỗ vào gương mặt đang trầm tư của quản gia Trình.
“Cậu chủ nhỏ, tương lai chắc chắn cậu sẽ đẹp trai hơn cậu chủ rất nhiều.” Quản gia Trình ngồi xổm xuống trước mặt của Mộ Nhạc Nhạc, cẩn thận đánh giá cậu chủ nhỏ, hài lòng nói.
Phải biết là, cậu chủ nhỏ và cậu chủ lúc nhỏ giống nhau như đúc, cậu chủ nhỏ là được di truyền gen nhan sắc từ cậu chủ.
Quản gia Trình dường như nhớ ra được gì đó, sắc mặt trầm xuống.
Xém chút nữa ông quên, tuyệt đối không được để Chiếm Cẩm Quốc nhà họ Chiến phát hiện ra cậu chủ nhỏ!
Nếu không thì sẽ xảy ra chuyện lớn!
“Cậu chủ nhỏ, lúc ra ngoài, nhất định không được tiếp xúc với người lạ, càng không được đối diện với người lạ.” Quản gia Trình nghiêm túc nói với Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc thấy dáng vẻ nghiêm trọng của quản gia Trình, con ngươi chuyển qua một cái, hỏi: “Tại sao không được tiếp xúc với người lạ?”
Cậu chính là gặp phải những vệ sĩ bên cạnh của Chiến Cảnh Hi, nên mới bị dắt về lâu đài.
Nhưng mà có cho đi mới nhận lại được, nếu không cậu cũng không biết trên thế giới này mà lại còn có một bảo bảo giống cậu y như đúc!
Còn có một người ba Chiến Vân Khai giàu bằng cả một nước!
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Chiến Vân Khai, thì đã nhận định người đàn ông này là ba của cậu rồi!
“Tóm lại nếu như một ngày nào đó lúc cậu gặp phải người lạ tiếp cận cậu, nhất định phải báo cảnh sát, không cần để ý đến đối phương.” Quản gia Trình lo lắng cậu chủ nhỏ không dễ lay động, nên bèn đem sự việc nói đến rất nghiêm trọng: “Cậu còn nhớ bạn học nhỏ Mộ Nhạc Nhạc của cậu không? Cậu bé chính là nói chuyện với người lạ, sau đó bị bắt cóc rồi, còn bị trói lại nữa, xém tí nữa là mất mạng, cậu chủ nhỏ ra ngoài nhất định phải tự bảo vệ bản thân mình, không được cách xa vệ sĩ bọn họ cho dù là nửa bước.”
Chỉ cần làm tốt các phương thức phòng bị, chắc là sẽ không có việc gì đâu.
Mộ Nhạc Nhạc: “...”
Cậu không cần mặt mũi nữa sao?
Bây giờ cả thế giới đều biết cậu bị bắt cóc trói lại rồi.
Còn mất mạng?
Nếu như không phải vì bọn họ nhận nhầm cậu thành con trai của Chiến Vân Khai, đối phương làm sao có cơ hội ra tay với cậu cơ chứ?
Cậu cũng muốn hỏi cho ra lẽ, những người này đều có thể nhận ra cậu là con trai của Chiến Vân Khai, vậy tại sao bố không nhận ra vậy?
Cậu và Chiến Cảnh Hi khác nhau rõ ràng như vậy mà!
“Ngoại trừ những người có quan hệ máu mủ với cháu ra, còn lại đều là người lạ, quản gia Trình cũng không ngoại lệ, ông đừng nói chuyện với bảo bảo nữa!” Đôi tay Mộ Nhạc Nhạc khoanh trước ngực, đôi mắt sáng lên nói với quản gia Trình.
Dám lấy cậu ra làm ví dụ tiêu cực!
Cậu không phải đang chịu tội thay cho Chiến Cảnh Hi sao?
Mộ Nhạc Nhạc quay người xuống lầu với sự tức giận, dùng cách nói ra lệnh nói: “Chuẩn bị xe nhanh lên, con muốn xem thử bố hẹn hò như thế nào.”
Mộ Nhạc Nhạc cũng rất tò mò tại sao mẹ đột nhiên lại gọi Chiến Vân Khai ra.
Nhìn bộ dạng lẳng lơ của Chiến Vân Khai, hình như là... có chuyện tốt?
Không được! Cậu muốn xem trực tiếp từ hiện trường!
Mà Mộ Nhạc Nhạc làm sao cũng không ngờ được một lát nữa cậu sẽ được thấy một cảnh tượng tráng lệ ra sao...
Chiến Vân Khai đến đúng hẹn, xa xa anh đã thấy Mộ Minh Nguyệt, anh đạp chân ga ngừng xe lại, dừng ngay ngắn ở bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, xe còn chưa đỗ xong, anh đã đẩy cửa bước ra.
Một giây không gặp được cô, như cách ba thu vậy!
Bây giờ vừa gặp được cô, gương mặt ngốc nghếch của Chiến Vân Khai không giấu được sự vui sướng.
“Minh Nguyệt, lên xe trước đi.” Chiến Vân Khai vươn tay dắt Mộ Minh Nguyệt, nhưng lại bị Mộ Minh Nguyệt tránh đi, cô ngồi lên ghế phụ lái của xe anh.
Chiến Vân Khai thu tay đang ngừng ở không trung về, mặc dù có một khoảnh khắc cô đơn, nhưng rất nhanh, anh lại phục hồi dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra, sau khi cô lên xe, anh cũng lên xe theo.
Vừa thắt dây an toàn cho Mộ Minh Nguyệt, vừa hỏi: “Minh Nguyệt, em muốn đi đâu? Tôi sẽ đi cùng em.”
Chỉ cần là nơi cô muốn đi, không cần biết bận như thế nào, ở đâu, anh cũng có thể bỏ lại tất cả để đi cùng cô.
Sự nhẫn nại của anh chỉ dành cho một mình cô.
Mộ Minh Nguyệt nhìn anh đang khởi động xe, hít một hơi sâu, nói: “Cục dân chính.”
Chiến Vân Khai đã khởi động xe, lúc nghe Mộ Minh Nguyệt nói, đôi tay đang nắm chặt vô lăng bỗng nhiên căng thẳng, anh liếc mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Đến cục dân chính làm gì?”
Mộ Minh Nguyệt quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ từ từ nhắm mắt lại, thật sự đi đến bước này, cũng có chỗ khó nói, cô chuẩn bị lâu như vậy mới mở miệng: “Chiến Vân Khai, chúng ta ly hôn đi.”
Chiếc xe thể thao vốn dĩ đang chạy bình thường, đột nhiên tăng tốc, Chiến Vân Khai dường như không nghe thấy Mộ Minh Nguyệt nói gì.
Mộ Minh Nguyệt dựa vào cửa sổ, ánh mắt từ từ mơ màng, nhìn theo thế giới mông lung ngoài cửa sổ, cô vẫn đợi không được câu trả lời của anh, cô từ từ quay người, nhìn góc nghiêng đẹp trai phi thường của anh, nén cơn đau xuống nói lại một lần nữa: “Chiến Vân Khai, tôi nói chúng ta ly hôn đi.”
Đôi tay đang nắm chặt vô lăng của Chiến Vân Khai, dường như bởi vì nắm quá chặt, mười ngón tay thon dài trở nên trắng bệch, gân xanh nổi cả lên, anh của lúc này, sắc mặt trầm xuống hơn một nửa.
Lần này Mộ Minh Nguyệt không nói thêm gì, cứ như đang im lặng đợi tin vui từ Chiến Vân Khai rồi.
Tốc độ xe càng ngày càng nhanh, không biết qua bao lâu, tiếng nói khàn khàn của Chiến Vân Khai vang lên trong xe: “Minh Nguyệt, tôi và cô ấy không có quan hệ gì, nếu như em vẫn còn để tâm tôi và cô ấy phát sinh qua quan hệ, vậy tôi sẽ đến bệnh viện làm sạch nó đi.”
Mộ Minh Nguyệt biết được thứ mà anh nói là gì, tim cô sợ hãi một nhịp, thấp giọng nói: “Chiến Vân Khai, anh đang nói lung tung gì vậy! Ai chê anh chứ! Chỉ là hai ta không hợp! Lúc đầu anh cưới tôi, chỉ là vì xung hỉ, nếu như bây giờ anh đã khỏi rồi, vậy tôi cũng không cần đi tiếp với anh nữa! Nhiệm vụ sứ mệnh của tôi đã hoàn thành rồi!”
Cô không biết lúc đầu tại sao Chiến Vân Khai lại tìm Thẩm Tư Viện xung hỉ, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô, mỗi lần anh quyết định một việc gì đó đều phải trải qua sự suy nghĩ kĩ càng.
Sự xuất hiện của cô, chỉ là một sự ngoài ý muốn.
Cô hướng về Chiến Vân Khai, khóe miệng miễn cưỡng nhoẻn lên, cười nói: “Chiến Vân Khai, nếu như anh thật sự thích người lương thiện như Thẩm Tư Viện, anh có thể tìm một cô gái lương thiện có gia đình trong sạch, tốt xấu gì anh cũng là người giàu nhất thế giới, một người có thân phận địa vị, nếu như anh bị người phụ nữ của mình liên lụy, vậy những gì anh bỏ ra sẽ khác xa những thứ anh có thể tưởng tượng.”
Đặc biệt là Thẩm Tư Viện, tên quỷ hút máu nuốt người không nhổ xương, một khi đã cắn vào rồi thì làm sao dễ dàng buông bỏ?
Cô chỉ là không muốn bị Thẩm Tư Viện lừa.
Nhứng năm gần đây, Thẩm Tư Viện không ít lần lừa người đàn ông đơn thuần Chiến Vân Khai này.
Tất cả những gì Thẩm Tư Viện đang dùng, có thứ nào không phải dựa vào Chiến Vân Khai mới có được cơ chứ?
Lúc này sắc mặt Chiến Vân Khai hoàn toàn trầm xuống, từ khi nào anh lại thích người con gái như Thẩm Tư Viện rồi?
Đối với loại con gái trà xanh tâm cơ đó, đến nhìn anh còn không muốn.
Nếu như không phải người phụ nữ tâm cơ đó nhân cơ hội có con với anh, làm sao anh có thể giữ cô đến bây giờ?
Thấy anh lái xe nhanh như vậy, mà anh lại trầm mặc không nói, cô cho là anh đã đồng ý ly hôn, cô cười khổ một cái, nhàn nhạt nói: “Đến cục dân chính đi.”
Làm xong thủ tục, cô và anh sẽ không còn vướng mắc gì nữa.
Như vậy, cô có thể bảo đảm sự an nguy của anh rồi.
Mr.Lu chỉ muốn có được cô thôi.1
Chỉ là lợi dụng Chiến Vân Khai để ép cô ra tay với Chiến Vân Khai thôi.
Cô không rời khỏi Chiến Vân Khai, Chiến Vân Khai sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cô biết rõ sự tàn nhẫn của Mr.Lu, ném một người tâm phúc vào hồ cá sấu…..