Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 174: Con của Chiến Vân Khai




Chiến Vân Khai không ngờ là Mộ Minh Nguyệt sẽ hẹn anh ra ngoài.

Lòng anh tràn đầy vui mừng mà đi mua một bó hoa cẩm chướng.

Là hoa mà Mộ Minh Nguyệt thích nhất.

Theo sau là xe của quản gia Trình và Mộ Nhạc Nhạc.

“Cậu chủ đang làm gì vậy…” Quản gia Trình nhìn theo không nhịn được nhíu mày lại.

“Mua hoa đó! Hẹn hò tặng hoa là chuyện lãng mạn biết bao.” Mộ Nhạc Nhạc không hài lòng liếc sang quản gia Trình một cái, nói một lượt: “Ông Trình à, ông nói tuổi của ông cũng đủ để làm ông của cháu rồi, sao mà một chút lãng mạn cũng không biết được cơ chứ…”

Giữa mày quản gia Trình nhíu thành một chữ xuyên, nhìn Mộ Nhạc Nhạc một cái, lo lắng nói: “Cậu chủ nhỏ, cậu không phải không biết cậu chủ dị ứng với phấn hoa sao?”

Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, trái tim run lên, nghi ngờ hỏi lại: “Dị ứng phấn hoa?”

“Đúng vậy, cậu chủ nhỏ không nhớ rồi sao, có một lần cậu ở sân sau hái hoa về lâu đài, vừa đúng lúc đụng phải cậu chủ, lúc đó chứng dị ứng của cậu chủ vẫn còn rất nghiêm trọng, cậu cũng vì vậy mà càng sợ bố của mình hơn…”

Mộ Nhạc Nhạc như giật mình tỉnh mộng, đập đầu mình một cái, nói: “Hoá ra là vậy à…”

Cậu cũng bị dị ứng phấn hoa, cho nên từ trước đến nay mẹ chưa từng mua hoa.

Nghĩ đến đây, tim của Mộ Nhạc Nhạc bắt đầu đập nhanh.

Cậu nhìn về phía Chiến Vân Khai đang cầm bó hoa cẩm chướng lên xe không xa, cẩn thận đặt hoa trên ghế phụ, Mộ Nhạc Nhạc không kìm lòng được mà nước mắt rơi lã chã, trong lòng âm thầm nói nhỏ: “Đây chắc chắn là bố ruột của Nhạc Nhạc, bệnh dị ứng phấn hoa của Nhạc Nhạc chắc chắn cũng là di truyền từ bố…”

Khi nghĩ đến đây, Mộ Nhạc Nhạc đã cảm động đến phát khóc.

“Cậu chủ nhỏ, sao cậu lại khóc?” Quản gia Trình bận lái xe đi theo xe của Chiến Vân Khai, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cậu chủ nhỏ khóc rồi.

Mộ Nhạc Nhạc vừa lau nước mắt, vừa nói: “Cháu đang vui mừng, bố cuối cùng cũng có thể thông suốt rồi, biết đi theo con đường lãng mạn rồi.”

“Thật ra cậu chủ vẫn rất lãng mạn, lâu đài là cậu chủ vì mợ chủ xây nên, tốn hết năm năm xây dựng.” Quản gia Trình không nhanh không chậm đi theo sau xe của Chiến Vân Khai, sợ Chiến Vân Khai phát hiện ra.

“Mợ chủ, người ông nói là ai? Thẩm Tư Viện?” Ngay cả đến việc nhắc đến tên của người phụ nữ này Mộ Nhạc Nhạc cũng cả mặt không vui.

Còn khoanh đôi tay nhỏ ở trước ngực, hừ lạnh một tiếng, tức giận nhưng cũng rất đáng yêu.

“Mợ chủ là chị Minh Nguyệt của cậu đấy.” Quản gia Trình chỉnh lại: “Cô gái tâm cơ Thẩm Tư Viện kia đừng nói kiếp này không làm được mợ chủ nhà họ Chiến, kiếp sau kiếp sau sau nữa cũng đừng mơ đến!”

“Hả? Chị Minh Nguyệt?” Mộ Nhạc Nhạc cố ý giả vờ kinh ngạc, cả người ngồi ngay ngắn lại: “Chị Minh Nguyệt là mợ chủ của ông? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Mộ Minh Nguyệt là vợ của cậu chủ, cô ấy mười tám tuổi đã đi theo cậu chủ, nếu như không phải mợ chủ, cậu chủ bây giờ vẫn là một phế nhân đang nằm trên giường bệnh không có ý chí phấn đấu…”

Mộ Nhạc Nhạc bên cạnh nghe vậy, thì ra giữa mẹ và Chiến Vân Khai có nhiều trải nghiệm vui buồn xen lẫn như vậy.

Mộ Nhạc Nhạc vẫn luôn quấn lấy quản gia Trình nói từng tí một chuyện giữa mẹ và bố, cậu càng nghe, càng cảm thấy mình là con của Chiến Vân Khai!

Cuối cùng, Mộ Nhạc Nhạc lén lút hỏi: “Lão Trình, vậy ông nói bảo bảo của chị Minh Nguyệt có phải là con của bố không?”

Quản gia Trình ngây ngươi, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Không phải… mợ chủ năm đó chính mình thừa nhận đứa trẻ đó không phải là con của cậu chủ…”

Tim Mộ Nhạc Nhạc chùng xuống.

Lẽ nào cậu phải tin vào lời nói của mẹ sao?

Lẽ nào cậu không phải là con của Chiến Vân Khai sao?

Nhưng mà gương mặt của cậu và Chiến Cảnh Hi giống nhau như đúc mà!

Mặc dù không giống Chiến Vân Khai cho lắm.

“Đúng rồi, ông Trình, tại sao con và bố lại không giống nhau vậy? Mặc dù đều là cấp bậc soái ca…” Mộ Nhạc Nhạc vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Quản gia Trình nghe vậy, đôi tay đang nắm vô lăng căng thẳng.

Chuyện ông và cậu chủ thay đổi hình dạng, không ai biết cả.

Nhan sắc bây giờ của cậu chủ, chỉ là một phần ba của lúc trước mà thôi.

Cậu chủ lúc trước, là tác phẩm nghệ thuật của ông trời lưu lại ở nhân gian, có thể nói là hoàn mỹ.

Hơn nữa thân phận của cậu chủ, càng không thể để người thứ ba biết được.

E là phải giấu cả mợ chủ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.