Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 171: Cô khiến tôi quá thất vọng




Chiến Vân Khai nhìn gương mặt thanh tú thuần khiết của Mộ Minh Nguyệt, anh bước lên, vén sợi tóc rơi xuống của cô ra sau tai.

Mộ Minh Nguyệt cảm nhận được bàn tay anh chạm vào mặt mình, cô quay đầu lại, nhìn Chiến Vân Khai, anh mặc một bộ vest cao cấp được đặt may vừa vặn với cơ thể, dáng người cao lớn, mắt mũi lạnh lùng, cả người đều toát ra vẻ quyến rũ!

Cô nhìn gương mặt điển trai gần trong gan tất, không nhịn được mà khẽ chau mày, ôm bảo bảo trong lòng lùi về sau một chút.

Cô tưởng rằng anh muốn đem bảo bảo đi, không biết vì sao trong đáy lòng sinh ra một cảm giác buồn bã, bèn nói với Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, mưa tạnh rồi, nên trở về rồi!”

Trận mưa này, nói mưa là mưa, nói tạnh là tạnh!

Chơi người ta hả?

Mộ Minh Nguyệt nhìn “Chiến Cảnh Hi” nằm trong lòng cô đang dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn cô, dù trong lòng không nỡ, cuối cùng vẫn đưa cậu bé lại cho Chiến Vân Khai, sau đó ôm lấy con trai đứng sau lưng.

“Chúng tôi đi trước đây!”

“Chị Minh Nguyệt, đừng đi mà!” Hu hu hu hu hu mẹ à con mới là con trai của mẹ mà!

Kẻ trong lòng mẹ là hàng giả đó!

Cậu vốn không nên nhiều chuyện đóng giả Chiến Cảnh Hi đi ghẹo Chiến Vân Khai gì đó!

Bát tự của tên Chiến Vân Khai này không hợp với cậu!

Em trai thúi! Vậy mà dám chơi cậu!

Nhưng mặc kệ Mộ Nhạc Nhạc gào lên thế nào, Mộ Minh Nguyệt vẫn ôm Chiến Cảnh Hi rời đi.

Cậu nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Chiến Cảnh Hi!

Cậu thật sự sẽ không bị Chiến Vân Khai nhốt trong toà thành này không thể ra ngoài chứ?

Vừa nghĩ đến đây, chuông cảnh báo nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc lập tức vang lên!

Cậu không muốn thừa kế cái gì mà tài sản mấy trăm tỷ nữa, cậu không cần nữa, cậu chỉ cần mẹ thôi!

Nhưng để tránh Chiến Vân Khai làm ra hạ sách, cậu phồng hai má, tức tối trừng mắt với Chiến Vân Khai: “Bố, nếu như bố không thích con, thì cứ đem con đưa cho chị Minh Nguyệt đi! Dù sao con cũng không muốn nhìn cái gương mặt lạnh như núi băng này của bố!

Gương mặt điển trai của Chiến Vân Khai vẫn bình thản, nhìn Mộ Nhạc Nhạc, không nói lời nào, mà ôm lấy con trai rời đi.

Trong lòng Mộ Nhạc Nhạc khổ sở: Mẹ, bố trở nên lạnh lùng thật sự rất đáng sợ, cục cưng sợ hãi…

Mộ Nhạc Nhạc không chịu được nhất là người khác bạo lực lạnh đối với cậu, đặc biệt là Chiến Vân Khai.

“Bố, bố đây là muốn đưa con đi đâu vậy?” Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Vân Khai ôm đi, cũng không phải đuổi theo mẹ, cậu có chút lo lắng hỏi.

“Đem con đi bán.” Chiến Vân Khai nói.

Mộ Nhạc Nhạc nghe thế, trước tiên ngây người ra, sau đó trừng mắt thật lớn, chỉ vào chính mình không dám tin mà hỏi: “Cục cưng dễ thương như vậy mà bố muốn bán đi? Bán xong rồi bố đi đâu tìm người sinh cho bố đây?”

Trời ạ!

Ông bố này quả nhiên muốn bán cậu!

Cùng lúc đó, Mộ Minh Nguyệt dắt Chiến Cảnh Hi rời khỏi xong, cô không lập tức về nhà ngay, mà đem Chiến Cảnh Hi giao cho Sở Linh Dao xong, cô bèn tìm một lý do nói là đến trung tâm thương mại mua đồ.

Thật ra Mộ Minh Nguyệt không hề đến trung tâm thương mại, mà đi tìm người tiếp tay.

Mr.Lu của tổ chức đó.

Một người lãnh đạo thần bí.

Cũng là ân nhân cứu mạng đã cứu cô năm đó.

Bây giờ cô, phải báo ân rồi!

Đến khách sạn Thất Miêu, Mộ Minh Nguyệt hít thở sâu một hơi, mang giày cao gót bước vào trong, đi thang máy thẳng đến tầng cuối cùng của khách sạn.

Cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mắt là hai người mặc vest đen, đeo tai nghe, gương mặt nghiêm túc, lúc nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt, cung kính cúi người chào cô: “Cô M, Mr.Lu đang đợi cô bên trong.”

Mộ Minh Nguyệt gật đầu, mang giày cao gót thẳng lưng đi vào.

Tầng cao nhất, là chỗ riêng tư của Mr.Lu

Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy người đàn ông cao lớn đó đeo mặt nạ đứng trước cửa sổ sát đất, trong không khí tràn ngập một mùi nước hoa nhàn nhạt của đàn ông, vô cùng dễ ngửi.

“Mr. Lu.” Cô nhìn dáng người cao lớn đó, khẽ gọi một tiếng.

Hôm nay cô đến, là muốn lật bài ngửa với gã.

“M, cô khiến tôi quá thất vọng!” Một giọng nói lạnh lùng, giống như vọng đến từ địa ngục vậy, khiến cơ thể Mộ Minh Nguyệt đột ngột đờ ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.