Chiến Cảnh Hi nghe xong, từ đáy lòng dâng lên một nỗi ấm ức, mũi lập tức chua xót, đôi mắt to to ấm ức trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai.
Suýt nữa đã khóc òa lên.
Dùng mắt thường cũng biết Chiến Cảnh Thu đang uất ức.
Không biết vì sao, Mộ Minh Nguyệt thấy thế thì trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn.
Một giây sau, Chiến Cảnh Hi vươn tay về phía cô muốn một cái ôm an ủi, Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, sau khi bừng tỉnh, cô vội vàng ngồi xổm xuống, bắt đầu ôm lấy Chiến Cảnh Hi bị Chiến Vân Khai hù dọa, dịu dàng an ủi: "Không sao nữa rồi, đừng sợ."
"Chị Minh Nguyệt, nhà chị còn thiếu cục cưng không?" Chiến Cảnh Hi mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Mộ Minh Nguyệt, hỏi.
Mộ Minh Nguyệt nhìn đôi mắt của Chiến Cảnh Hi, không đành lòng từ chối nhưng dù sao cũng là con của Chiến Vân Khai và Thẩm Tư Viện, cô không thể dắt về nhà.
Thấy Mộ Minh Nguyệt không nói gì, đôi mắt vốn ửng đỏ của Chiến Cảnh Hi ngập nước, đáng thương nói: "Chị Minh Nguyệt, mẹ của em không cần, bố cũng không quan tâm em, em trở thành đứa trẻ không ai cần rồi."
Giọng nói non nót đầy nức nở. hai mắt lưng tròng mà nhìn Mộ Minh Nguyệt: "Vài ngày nữa không còn ai trông coi, đi đâu, ở đâu cũng bị đuổi ra ngoài."
Mộ Minh Nguyệt nghe xong, lo lắng một hồi, cô nhẹ xoa lên cái đầu nhỏ của Chiến Cảnh Hi, đau lòng an ủi: "Cục cưng đừng khóc, có chuyện gì cứ nói với chị Minh Nguyệt, bố mẹ em sao không cần em được?"
"Mẹ của em chưa từng để ý đến em, bố cũng em cũng không dạy bảo gì..."
Chiến Cảnh Hi mếu máo, cái mũi ê ẩm, nước mắt tràn đầy vành mắt.
"Bố em là một người đàn ông thất bại!" Mộ Minh Nguyệt nói xong thì đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chiến Cảnh Hi, trừng mắt lạnh lùng với Chiến Vân Khai: "Chiến Vân Khai, cho dù đứa bé này cho ra sao đi chăng nữa thì cũng là con của anh, sao anh có thể hung dữ như vậy?"
Lần đầu tiên Chiến Vân Khai được mở rộng tầm mắt, anh vừa mới phát hiện đứa con trai lạnh lùng của mình lại biết diễn trò như vậy.
Vì để Mộ Minh Nguyệt chú ý mà bôi đen anh!
Anh không cần cậu khi nào?
Thật sự vu oan anh như vậy sao?
"Chị Minh Nguyệt, chị có dẫn em về nhà không? Em ăn rất ít, em còn có rất nhiều tiền có thể đưa cho chị Minh Nguyệt." Chiến Cảnh Hi rèn sắt khi còn nóng, dùng đôi mắt đầy mong chờ nhìn Mộ Minh Nguyệt, nói.
Chiến Vân Khai đứng bên cạnh nhíu mày, người phụ nữ của anh, khi nào thì đến phiên Chiến Cảnh Hi cướp đoạt?
Nói con trai là tình địch kiếp trước của đàn ông cũng không ngoa!
Bây giờ con của anh sẽ tới cướp người phụ nữ của anh!
Đứa con trai đáng chém ngàn đao này!
"Chiến Vân Khai, rốt cuộc anh có còn là người không? Đứa trẻ này là con của anh, anh lại không cần nó! Nếu như anh không làm bố được thì đưa cho tôi, tôi sẽ nuôi nó thật tốt." Tất nhiên Mộ Minh Nguyệt không phải là thánh mẫu hoa sen trắng cứu thế gì, chỉ là không biết vì sao, môi lần thấy Chiến Cảnh Hi cô luôn có một cảm giác nói không ra lời...
Giống như, đứa bé này không có khác gì Mộ Nhạc Nhạc của cô vậy.
Cô thấy những đứa trẻ mồ côi không có nhà để về cũng đáng thương nhưng cô sẽ không có suy nghĩ nhận nuôi, chỉ đứa chúng đến viện phúc lợi tốt nhất, để viện phúc lợi sắp xếp cho chúng, mỗi tháng đúng ngày đưa gửi một ít tiền cho viện phúc lợi,
Chỉ có Chiến Cảnh Hi là khác.
Lúc cô nhìn thấy Chiến Cảnh Hi mở to hai mắt nói cậu không có ai quan tâm, cô bắt đầu xuất hiện suy nghĩ muốn đưa về nhà yêu thương.
Bị Mộ Minh Nguyệt dạy dỗ, Chiến Vân Khai như một đứa trẻ làm sai chuyện, đứng im không phản bác.
Chỉ có Mộ Nhạc Nhạc đứng một bên ăn kem không biết đã mua từ lúc nào nhìn thấu hết mọi chuyện.
Mộ Nhạc Nhạc vừa mới được mở rộng tầm mắt!
Lần đầu tiên cậu biết cái gì là diễn trò!
Không ngờ Chiến Cảnh Hi lại là loại người này!
Vì để đoạt được mẹ cậu mà không từ thủ đoạn!
Nhưng mà, Mộ Nhạc Nhạc rất buồn, nếu mẹ thật sự muốn nhận nuôi Chiến Cảnh Hi thì sớm muộn gì mẹ cũng phát hiện rằng Chiến Cảnh Hi giống con trai cục cưng của minh như đúc.
Đến lúc đó thì thế giới loạn luôn!
Mộ Nhạc Nhạc không quên hôm nay mẹ ra ngoài để chấp hành nhiệm vụ, vừa nãy cậu kéo Chiến Vân Khai ngồi chung đu quay ngựa gỗ với mình chính là để cho Mộ Minh Nguyệt có thời gian đi chấp hành nhiệm vụ mà không bị Chiến Vân Khai phát hiện.
Chỉ là, người mà mẹ muốn giải quyết là ai?
Hơn nữa, rõ ràng cậu cảm thấy ánh mắt mà mẹ nhìn Chiến Vân Khai sau khi về rất phức tạp!
Một khi Mộ Nhạc Nhạc bổ não thì cái gì cũng có thể nghĩ được, cuối cùng cậu cũng không dám nghĩ tiếp nữa, lập tức ngừng bổ não. Sau khi ăn hết câu kem, vẫn không quên nấc cục một cái, đầu lười mềm mại liếm kem dính bên khóe miệng: "Ôi thôi! Con của mẹ đây mà mẹ còn không trông nom được chớ dừng có nói là con người ta, tình thương của mẹ đang lan tràn đấy à? Ai không biết còn tưởng Hi Hi là con ruột của mẹ đó."
Chiến Cảnh Hi nghe vậy bèn chớp chớp mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt, dường như đang đợi Mộ Minh Nguyệt trả lời.
"Nhạc Nhạc, không được bắt nạt Chiến Cảnh Hi." Mộ Minh Nguyệt rất đau lòng cho đứa bé Chiến Cảnh Hi này.
Vì cô từng thấy Chiến Cảnh Hi bị Thẩm Tư Viện bắt nạt ở cửa hàng, bây giờ lại chính tai nghe Chiến Vân Khai nói không cần Chiến Cảnh Hi.
Nếu như Chiến Cảnh Hi bị đưa đến chỗ của Thẩm Tư Viện, vậy thì Chiến Cảnh Hi có còn mạng mà sống không?
"Mẹ, con bắt nạt em trai Hi Hi bao giờ chứ! Con và cậu ấy rất thân thiết với nhau đấy!" Mộ Nhạc Nhạc chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Không tin thì mẹ hỏi Hi Hi đi!"
"Ầm Ầm!"
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên đổ mưa to!
Cơn mưa to cứ như vậy trút xuống! Xối vào mọi người ở sân chơi!
Một nhà bốn người Chiến Vân Khai cũng không ngoại lệ!
Lúc trời đang mưa, Mộ Minh Nguyệt phản xạ có điều kiện mà duỗi tay ôm hai dứa trẻ vào trong lòng ngực, tránh để tụi nhỏ bị ướt, đương lúc muốn đưa chúng đi tránh mưa, đột nhiên cô cảm nhận được cô bị một cái bóng đen bao phủ.
Cô giương mắt nhìn thì thấy Chiến Vân Khai cởi áo khoác ra, che mưa cho ba người họ.
Mộ Minh Nguyệt ngây người mất mấy giây.
"Hắc xì..."
"Hắc xì..."
Hai giọng hắc xì trong veo không hẹn mà cùng vang lên.
Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc hắc xì xong thì cùng xoa mũi, rất giống nhau, vô cùng ăn ý...
"Bố, có phải bố đang mắng con không?"
"Mẹ, có phải mẹ đang muốn đánh con không?"
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy thì sửng sốt, khó tin mà nhìn hai cục cưng.
Chiều cao không khác nhau lắm, cơ thể cũng không khác, khuôn mặt cũng giống, mặt mày cũng na ná nhau. Tuy rằng Chiến Cảnh Hi không đáng yêu bằng Mộ Nhạc Nhạc nhang vẫn ưa nhìn, làn da hơi sạm màu.
Tuy trông Chiến Cảnh Hi hơi lạnh lùng nhưng Mộ Minh Nguyệt rất thích đứa trẻ này.
Nếu như Chiến Cảnh Hi là anh em song sinh của Nhạc Nhạc nhà cô thì tốt quá.
Thấy con trai rất được lòng Mộ Minh Nguyệt, tất nhiên là Chiến Vân Khai khó chịu.
Lúc này anh trở nên ngây thơ như một đứa con nít: "Bố mắng con thì sao, con muốn đánh nhau với ông đây à?"
Lúc này anh trở nên ngây thơ như một đứa con nít: "Bố mắng con thì sao, con muốn đánh nhau với ông đây à?"
Lật trời rồi!
Nếu như không có Mộ Minh Nguyệt ở đây, anh sẽ không chút nương tay mà đánh mông con trai ngay tại chỗ!