Chiến Vân Khai nghe thấy thế, cả người khựng lại: “Trai đẹp gì?”
Trong điện thoại anh có hình trai đẹp hồi nào?
“Rõ ràng trong kho ảnh điện thoại của anh có! Một người con trai còn đẹp hơn con gái nữa!” Mộ Minh Nguyệt đến bây giờ vẫn không có cách nào nhìn vào gương mặt điển trai đó.
Nhan sắc này thật sự quá mức ngang ngược mà.
Cô nghĩ không hiểu trong kho ảnh điện thoại của anh sao lại có hình của con trai.
Có con gái còn giải thích được, nhưng của anh là con trai.
Chiến Vân Khai nghe thấy thế, ngớ người một lát.
Anh biết người con trai cô nhắc đến là ai.
Mộ Minh Nguyệt nhân lúc anh đang phân tâm, nhanh chóng chui ra khỏi lòng anh, xuống giường xong cô giống như chạy thục mạng vậy, gấp gáp rời khỏi.
Ở sau lưng cô, ánh mắt lạnh lùng của Chiến Vân Khai nhìn theo bóng dáng trốn chạy hoảng loạn của cô, một tầng sương lạnh phủ lên gương mặt điển trai không tuổi.
Mộ Minh Nguyệt rời khỏi nơi đó, bắt một chiếc xe trở về biệt thự.
Bèn bắt gặp con trai ngồi xe của trường về nhà.
Cùng lúc đó, chiếc Maybach của Chiến Vân Khai cũng xuất hiện ở phía sau.
Mộ Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, bên này còn chưa kịp chào hỏi Chiến Vân Khai đã bị Mộ Minh Nguyệt xách như xách gà con đi vào nhà.
“Bố kim chủ, lát nữa đến nhà con ăn cơm nha!”
Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy mình thế này không có hình tượng nào để diễn tả, cho nên trong khoảnh khắc Mộ Minh Nguyệt đóng cửa lại, gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé xụ xuống, nhìn Mộ Minh Nguyệt trách cứ: “Mẹ, mẹ không nhìn thấy bố kim chủ của con sao? Con còn chưa kịp chào hỏi chú ấy, mẹ đã kéo con vào rồi…Thật sự rất không hiểu chuyện á!”
Mộ Minh Nguyệt: “…”
“Mẹ, con thấy gần đây mẹ thật sự rất sợ bố kim chủ của con á, mẹ là lo lắng ở bên cạnh chú ấy lâu rồi sẽ yêu chú ấy sao?” Mộ Nhạc Nhạc mở to đôi mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt mà hỏi.
Mộ Minh Nguyệt thay giày cao gót ra, quay đầu nhìn con trai với đôi mắt to tròn nói: “Không phải cứ gặp vài lần là có thể yêu đâu.”
“Vậy cũng chưa chắc đâu, lâu ngày sinh tình, huống hồ gì Chiến Vân Khai đẹp trai như vậy, con không tin mẹ không rung động đâu.” Mộ Nhạc Nhạc luôn cảm thấy mẹ mình và ngài chân vàng có mối quan hệ không thể nói rõ, cậu bé cúi người đưa cho Mộ Minh Nguyệt một đôi dép bông đi trong nhà, lại nói: “Mẹ, mẹ thành thật nói đi, giữa mẹ và Chiến Vân Khai thật sự không có chút chuyện gì khác sao?”
“Mộ Nhạc Nhạc, con bớt tưởng tưởng lại đi.” Mộ Minh Nguyệt cảnh cáo.
Mộ Nhạc Nhạc nhún vai: “Chán vậy sao?”
Một chút chuyện để nhiều chuyện cũng không có!
“Cục cưng, con cảm thấy mẹ con bây giờ vẫn là cô thiếu nữ khờ dại vô tri của lúc trước sao? Nếu như đến cả năng lực kiểm tra gái cơ bản nhất Chiến Vân Khai cũng không có, mẹ tiếp tục giẫm lên vết xe đổ không phải rất ngu sao?” Mộ Minh Nguyệt ngồi xổm xuống, hỏi ngược lại Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc cũng bị vặn lại, hồi lâu sau cậu bé mới phản ứng lại, vẫn bênh vực Chiến Vân Khai: “Mẹ, có thể là có nguyên nhân đặc biệt thì sao? Con nghe Chiến Cảnh Hi nói, cậu ấy chưa từng thấy bố kim chủ qua đêm với Thẩm Tư Viện, càng không có tình cảm gì với Thẩm Tư Viện… Nếu như bố kim chủ thật sự có quan hệ gì đó với bà cô đó, với tính tình của bà cô đó nhất định sẽ tuyên bố với thiên hạ rồi.”
“Chiến Vân Khai là người giàu nhất toàn cầu mà, lại là vua của giới giải trí, bà cô Thẩm Tư Viện lăn lộn trong giới giải trí đó sao lại không lợi dụng chuyện này chứ? Mẹ thử nghĩ kỹ một chút sẽ biết là nguyên nhân gì liền.”
Mộ Minh Nguyệt vẫn ngây ngốc: “Nguyên nhân gì?”
Mộ Nhạc Nhạc chịu thua luôn, trừng mắt một cái, thở dài một hơi nói: “Mẹ, sao mẹ lại khờ như thế chứ! Đương nhiên là Chiến Vân Khai và bà cô Thẩm Tư Viện không có quan hệ gì rồi! Nếu như Chiến Vân Khai để ý Thẩm Tư Viện một chút, dựa theo cái tính nết kì cục đó của mình thì Thẩm Tư Viện còn không đi tuyên bố với thiên hạ sao?”
“Ừ, nói cũng có lý, nhưng con nói nhiều như vậy, có ích gì chứ?” Mộ Minh Nguyệt không hiểu con trai nói những chuyện này làm gì.
Mộ Nhạc Nhạc chịu thua triệt để rồi: “Mẹ, cái IQ này của mẹ… Nếu như thật sự gặp phải đàn ông tệ bạc sẽ bị đùa tới chết mất. Bố kim chủ tốt như vậy, mẹ còn không biết nắm bắt, cục cưng cũng không giúp nổi mẹ rồi á…”
Mộ Nhạc Nhạc nói xong, bỏ balo xuống đi vào trong nhà.
“Ê, Nhạc Nhạc con đi đâu đó?” Mộ Minh Nguyệt bị con trai bỏ lại vội vã hỏi.
“Không cần nấu cơm cho mẹ ăn hả?” Mộ Nhạc Nhạc vừa đi vừa xắn tay áo lên.
Thấy con trai ân cần như vậy, Mộ Minh Nguyệt tạm thời quên đi chuyện không vui, cô đi theo sau lưng con trai, miệng vô cùng thèm: “Cục cưng, mẹ biết là con thương mẹ nhất mà.”
“Đủ rồi á, mẹ từng tuổi này rồi, còn không tranh thủ mấy năm còn trẻ vẫn còn chút nhan sắc này mà tìm một người đàn ông gả đi nữa, con sợ sau này con hẹn hò cũng phải dắt theo mẹ đó…”
Mộ Nhạc Nhạc thật sự rầu chết đi được.
Cậu cũng không biết bản thân có bị tóc bạc sớm không nữa.
Nếu như còn trẻ mà đầu tóc đã bạc sớm, vậy thì cậu phải khóc với ai đây.
“Cục cưng, có con cái nhà ai hối mẹ mình hẹn hò tìm đàn ông như con không?” Mộ Minh Nguyệt nhìn con trai bận rộn trong bếp, bĩu môi nói.
Mộ Nhạc Nhạc liếc Mộ Minh Nguyệt một cái: “Đó là bởi cục cưng nhà mẹ lo lúc con dâu nhà mẹ nhìn thấy mẹ sẽ xấu hổ không muốn hẹn hò với con nữa đó. Mẹ đẹp như vậy, vợ con nhìn thấy mẹ sẽ bị áp lực đó!”1
Mộ Minh Nguyệt thấy con trai dẻo miệng như vậy, không nhịn được bật cười.
Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng cười của mẹ, chau mày lại: “Mộ Minh Nguyệt. Mẹ nghiêm túc chút được không! Cục cưng đang rất nghiêm túc dạy dỗ mẹ đó!”
Mẹ vậy mà lại cười cho được.
“Mẹ, mẹ có thời gian để cười, không băng dùng thời gian đi giải thích với chú Lục chuyện hôm nay mẹ tới sát giờ cho người ta leo cây đi.” Mộ Nhạc Nhạc nhắc nhở.
Nhờ có sự nhắc nhở của con trai, Mộ Minh Nguyệt mới nhận ra mình cho Lục Chiếu Thiên leo cây rồi, vỗ trán một cái: “Phải ha, mẹ quên chú Lục của con mất tiêu…”
Cô không đến nhà họ Lục, vậy ít nhất cũng phải giải thích với người ta một tiếng.
Ở trung tâm thương mại cô ở trước mặt Lục Chiếu Thiên bị Chiến Vân Khai vác đi, cô cũng không biết phải giải thích thể nào Chiến Vân Khai mới tin.
Chẳng qua, suy đi nghĩ lại, Mộ Minh Nguyệt phát hiện có điều không đúng, nhìn con trai hỏi, “Làm sao con biết hôm nay mẹ hẹn với chú Lục của con?”
Mộ Nhạc Nhạc nói, “Đương nhiên là chú Lục gọi điện thoại cho con, cho nên mẹ tưởng con sẽ về nấu cơm sớm vậy sao! Con từ bỏ thời gian tươi đẹp chơi với bạn đó.
Cậu và Chiến Cảnh Hi chơi chung vui biết nhường nào, đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Chiếu Thiên nói mẹ bị Chiến Vân Khai đưa đi rồi.
Cậu biết được đầu đuôi ngọn ngành, biết được mẹ cố ý nhận lời mời của Lục Chiếu Thiên để cắt đuôi Chiến Vân Khai.
Ai ngờ rằng… Chiến Vân Khai trực tiếp vác mẹ cậu đi thuê phòng chứ?
“Con còn nhỏ tuổi, đừng có làm bậy, con bây giờ căn bản còn chưa phải lúc có thể chịu trách nhiệm pháp luật.” Mộ Minh Nguyệt lần nữa cảnh cáo Mộ Nhạc Nhạc.
“Mẹ, con mới không giống kiểu như mẹ và bố kim chủ á. Con mà là mẹ, đã sớm nhào vào lòng bố kim chủ làm nũng rồi, mẹ không biết phụ nữ làm nũng là chiêu chí mạng nhất sao? Là một người đàn ông đều sẽ chịu không nổi, mẹ đẹp như vậy thiệt uổng rồi! Còn không biết lợi dụng nhan sắc đi dụ dỗ Chiến Vân Khai!
Mộ Nhạc Nhạc bày ra giọng điệu hận sắt không thể rèn thành thép!
Lắc đầu chậc chậc.
Mộ Minh Nguyệt: “…”
“Không nhào vào lòng Chiến Vân Khai làm nũng, ít nhất cũng phải giở thói ngang ngược chứ chị Minh Nguyệt…”