Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 155: Cô ấy đã biến mất một tháng rồi




Vừa nghe thấy Chiến Vân Khai nói muốn đưa cô đi dạo mua sắm, lông mày của cô nhảy dựng lên, nhìn Chiến Vân Khai nói: “Anh cùng tôi đi mua sắm?”

Anh đang nói đùa sao?

Trước đây cho dù cô có bám víu năn nỉ anh như thế nào, anh cũng không chịu đi mua sắm với cô.

Bây giờ lại chủ động muốn đi mua sắm với cô?

Gương mặt đẹp trai của Chiến Vân Khai lộ ra một tia áy náy, dịu dàng nói: “Sau này em muốn làm cái gì, tôi cũng sẽ đồng ý với em.”

Nghe thấy lời này, đôi mắt to xinh đẹp của Mộ Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng, vụt thoáng qua.

Cuối cùng cô bĩu môi nói: “Thôi được rồi, lịch trình bận rộn mà. Hoàng đế cũng không bận bằng anh.”

Nhưng hai chân của Mộ Minh Nguyệt lại rất thành thực, cô cầm lấy túi xách của mình, kéo Chiến Vân Khai đi mua sắm.

Cô lúc này rất cần đi dạo mua sắm để giải tỏa tâm trạng.

Chiến Vân Khai cũng nhận thấy tâm trạng của Mộ Minh Nguyệt không tốt. Ánh mắt lạnh lùng của Chiến Vân Khai dừng lại trên gò má sưng đỏ của cô. Anh nheo mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bị ánh mắt không kiêng nể gì của Chiến Vân Khai nhìn chằm chằm như vậy, Mộ Minh Nguyệt hung hăng trừng anh một cái, sau đó liếc đi chỗ khác, muốn né tránh ánh mặt phức tạp của anh.

Trong lòng Chiến Vân Khai bùng lên cơn tức giận không thể giải thích nổi, cánh tay dài huơ ra giữ lấy người cô, bàn tay to lớn có chút thô ráp vuốt ve gò má của cô, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Là ai đánh em?”

Dám đánh người phụ nữ của anh!

“Bố của Thẩm Tư Viện. Sao nào, anh còn muốn báo thù thay tôi không?” Mộ Minh Nguyệt đột nhiên được anh quan tâm, đáy lòng trào dâng một cỗ cảm giác chua xót.

Cô bị bố ruột tát một bạt tai, không có ai quan tâm đến cô, chỉ có Chiến Vân Khai thương hại cô.

“Tôi sẽ làm!” Ánh mắt của Chiến Vân Khai lạnh lẽo âm u.

Nếu không phải Mộ Minh Nguyệt ngăn cản anh, anh đã hạ lệnh rồi. Mộ Minh Nguyệt siết chặt cánh tay của anh nói: “Tôi đã sa thải ông ta rồi, anh bớt giận đi.”

Cô biết, nếu để Chiến Vân Khai ra tay, Thẩm Tam Thăng nhất định sẽ chết.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì ông ta cũng là bố ruột của cô.

Bọn họ có thể cực kỳ tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác.

Nhưng Mộ Minh Nguyệt cô thì không thể.

Trên đầu ba tấc có thần linh chứng giám, gieo nhân nào thì gặt quả nấy.

Cô không cần động tay với kẻ xấu, báo ứng sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Có nhân ắt có quả, báo ứng nhà họ Thẩm chính là cô.

“Chỉ sa thải ông ta thì có thể nguôi giận sao?” Chiến Vân Khai nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy đau xót.

Anh biết cô bị nhà họ Thẩm ném tới bên cạnh anh để thay thế Thẩm Tư Viện làm cô dâu giải trừ vận xui.

Một người bố lạnh lùng vô tình như thế không có cũng được.

Thân thế của cô và anh tương tự nhau, vậy nên anh lại càng có khát khao muốn được bảo vệ lấy cô.

Chỉ là ở trước mặt cô, anh chưa từng nhắc gì về mình, anh không muốn cô dùng ánh mắt thương hại nhìn anh.

Mộ Minh Nguyệt ngồi trước mặt anh, người đang bị anh giữ chặt. Cô thờ ơ lại kiên quyết nói: “Không thể, nhưng là ông ta chủ động vứt bỏ tôi, Mộ Minh Nguyệt tôi sẽ không bao giờ chủ động vứt bỏ bất kỳ người nào. Một khi tôi bị bỏ rơi trước, tôi sẽ không thèm nhìn mặt đối phương, kể cả bố ruột cũng vậy!”

Vẻ mặt Chiến Vân Khai ngưng đọng, nghĩ đến sự ra đi mấy năm qua của cô, trái tim anh như bị đâm nhiều nhát. Một lúc sai, giọng nói trầm thấp khản đặc vang lên: “Minh Nguyệt, năm đó em cho rằng anh vứt bỏ em, cho nên em mới trốn tránh anh nhiều năm như vậy, có phải không? Sống chết cũng không cho anh biết tin tức của em.”

Mộ Minh Nguyệt mỉm cười, ánh mắt trở nên u ám: “Chiến Vân Khai, tôi biết, đàn ông bị cắm sừng là một chuyện xấu hổ và nhục nhã biết chừng nào. Nhưng sau khi sự việc phát sinh, anh đã hoàn toàn biến thành con người khác, nhìn tôi nhiều hơn, phải không? Tôi còn mang thai đứa con của người khác. Lúc đó, anh rất chán ghét tôi, đúng không?”

Giống như khi nhìn thấy bức ảnh mát mẻ của anh và Thẩm Tư Viện, cô cũng ghen tuông, cũng vô cùng căm phẫn.

“Minh Nguyệt, lúc đó mắt của anh bị ghen tuông che mờ. Anh nghĩ rằng em chỉ thuộc về một mình Chiến Vân Khai anh thôi, chưa bao giờ nghĩ ngoại trừ anh, em còn có người đàn ông khác.” Chiến Vân Khai thừa nhận sự ham muốn chiếm hữu cô của anh rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức không có được cô đã lập tức muốn hủy hoại cô…

Người khác không biết cô tốt như thế nào, nhưng mà Chiến Vân Khai anh thì biết!

Anh chưa bao giờ nghĩ một cô gái không ghét bỏ anh bại liệt lại đi yêu một người khác.

“Minh Nguyệt, hãy nói cho anh biết người đàn ông đó là ai, là Lục Chiếu Thiên sao?” Anh chỉ muốn biết, là người đàn ông nào khiến cô sống chết bảo vệ, có chết cũng không chịu nói tên anh ta ra.

Một nỗi thê lương lướt qua trái tim của Mộ Minh Nguyệt, cô cười gượng gạo: “Chiến Vân Khai, nói cho cùng anh vẫn còn khúc mắc đối với tôi. Anh cảm thấy sự tồn tại của người đàn ông đó chính là một nút thắt trong lòng. Nếu anh đã để ý đến người đàn ông đó như vậy, thì anh đừng có ý nghĩ không đứng đắn với tôi. Bằng không bây giờ chúng ta đến cục dân chính ký giấy ly hôn, níu kéo như vậy chỉ làm phí thời gian của nhau.”

Người phụ nữ ngu ngốc này!

Cô đã trao thân cho anh năm 18 tuổi, đầu ấp tay gối với anh hai năm, nhưng anh lại bị bọn có dã tâm tác động, cũng không nghĩ xem cảm giác của cô như thế nào?

Còn tiếng nói của cô thì sao… anh đều không nghe ra được sao?

Các biện pháp an toàn của anh vẫn luôn rất tốt, nhưng sau lần đó, cô đã có thai.

Đêm hôm đó, cô bị anh giày vò đến chết đi sống lại, toàn thân đều kiệt sức, ngay cả khi nửa đêm bị anh lôi ra khỏi giường lớn, cô cũng không cảm nhận được.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cô đã bị nhốt trong phòng, suốt hơn một tháng sau mới được thả ra.

Khi quay lại để tìm anh, anh đã ở cùng Thẩm Tư Viện. Thẩm Tư Viện chuyện gì cũng nhúng tay vào, thậm chí còn bảo cô cút thật xa khỏi Chiến Vân Khai, nói rõ ràng cô chỉ là thế thân được gả đến nhà họ Chiến.

Cô tưởng rằng Chiến Vân Khai sẽ nói đỡ cho cô một câu, nhưng không!

Ngay cả khi Thẩm Tư Viên ở trước mặt anh, ném vào mặt cô những bức ảnh không đứng đắn của cô, Chiến Vân Khai từ đầu đến cuối vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng, không nghe lời giải thích của cô, cho rằng cô phản bội anh.

Cô vốn dĩ không thể giải thích rõ ràng khoảng thời gian hơn một tháng cô biến mất đó, nhưng cô có thể khẳng định rằng cô không hề tiếp xúc với người đàn ông khác, càng không phản bội Chiến Vân Khai.

Thời gian vui vẻ kéo dài không được bao lâu, cùng lúc đó cô bị Thẩm Tư Viện phát hiện đã mang thai.

Thẩm Tư Viện làm ầm ĩ lên, nói cô là chữa hoang con của người khác.

Mộ Minh Nguyệt thấy báo cáo kiểm tra thai nhi của Thẩm Tư Viện, cùng lúc với cô.

Thẩm Tư Viện cũng xác nhận rằng đứa trẻ trong bụng là con của Chiến Vân Khai!

Trùng hợp như vậy, cùng một buổi tối, hai chị em bọn họ, đều ngủ với Chiến Vân Khai.

Chuyện nực cười chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô lại mang thai đứa con của chồng mình. Còn cô bị vu oan là chữa hoang.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, cô chỉ có người đàn ông duy nhất là anh.

Sau cô bị anh đụng vào, cô bài trừ tất cả sự tiếp xúc của những người đàn ông khác. Ngay cả chạm vào cô một cái, cô cũng kháng cự.

Đừng nói chi là quan hệ nam nữ…

Chiến Vân Khai nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh ôm cô vào lòng, khàn giọng nói: “Minh Nguyệt, anh sẽ không hỏi nữa, sẽ không ép em nữa. Chỉ cần là đứa trẻ mà em sinh ra, anh sẽ đều coi như con mình, là anh không tốt, không bảo vệ cho em thật tốt…”

Vào một đêm cách đây sáu năm, anh đi dự tiệc thì bị người ta tính kế bỏ thuốc vào rượu. Khi anh về khách sạn nghỉ ngơi, một người phụ nữ đã leo lên giường anh. Khi anh tỉnh lại, nằm bên cạnh anh chính là Thẩm Tư Viện khóc rất thương tâm, vết máu đỏ trên tấm ga trải giường trắng như tuyết của khách sạn nói cho anh biết anh đã hủy hoại đời con gái của Thẩm Tư Viện.

Trong lúc hỗn loạn, điều đầu tiên anh làm là đi tìm Mộ Minh Nguyệt, nhưng phát hiện Mộ Minh Nguyệt không có trong biệt thự. Suốt một tháng, cô đã biến mất một tháng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.