Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 154: Mộ Minh Nguyệt nham hiểm




Công ty Mộ thị.

Sau khi thấy Lam Khả Nhi rời đi, Thẩm Tư Viện đầy ngạo mạn, tức giận giậm giày cao gót đi tới văn phòng chủ tịch.

Sắc mặt của Thẩm Tư Viện tối sầm, tức giận trợn mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Mộ Minh Nguyệt, tôi không quan tâm cô làm thế nào lại khiến Chiến Vân Khai một lòng một dạ với cô, xảy ra chuyện cô cắm sừng anh ấy xong cũng không để bụng, thậm chí còn đi đăng ký kết hôn với cô. Nhưng giữa hai người có một khoảng trống không thể bước qua. Tôi biết tình cảm giữa hai người sẽ không bền lâu. Nếu cô biết điều vơ vét lợi ích rồi nhanh chóng cút đi! Đừng chiếm vị trí vốn không thuộc về cô!”

Mộ Minh Nguyệt thản nhiên nhìn Thẩm Tư Viện và hỏi: “Cô nghĩ rằng Chiến Vân Khai là người như thế nào? Dám nói chuyện với tôi như vậy?”

“Cô!”

“Cô không phải họ hàng hay phụ huynh của Chiến Vân Khai, càng không phải là bạn bè thân thiết của anh ấy, cũng không phải là vợ của anh ấy, liệu cô nói những điều này với tôi có thích hợp không? Cô đúng là nực cười.” Mộ Minh Nguyệt tiếp tục xem tài liệu.

“Tôi...” Thẩm Tư Viện nhất thời không nói được lời nào.

Bên này, Mộ Minh Nguyệt lại nhìn Thẩm Tư Viện rồi nói: “Cô Thẩm, cô diễn cũng diễn quá lố mấy tình tiết máu chó trong phim truyền hình rồi đó. Mẹ chồng muốn nữ chính rời xa con trai của mình, người ta cho dù thế nào cũng sẽ vung thẻ ngân hàng ra. Còn cô, ngay cả tấm thẻ ngân hàng cũng không có, lại muốn tôi rời xa Chiến Vân Khai sao? Tôi thấy não của cô hình như có vấn đề rồi!”

Thẩm Tư Viện bị Mộ Minh Nguyệt chọc tức đến mặt đỏ bừng. Cô ta giống như bừng tỉnh, lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra rồi ném cho Mộ Minh Nguyệt: “Trong thẻ ngân hàng này có ba triệu, rời xa Chiến Vân Khai đi!”

Mộ Minh Nguyệt nhìn tấm thẻ ngân hàng kia, bất giác cười khẩy.

Ba triệu mà muốn mua sự ra đi của tôi sao?

Thẩm Tư Viện này không biết giá thị trường hả?

Mộ Minh Nguyệt nhìn Thẩm Tư Viện với ánh mắt lạnh nhạt, chế giễu nói: “Cô Thẩm, bây giờ là năm 2020 rồi, ba triệu của cô có thể làm được cái gì? Ba triệu của cô cho ăn mày hả? Hay là cô Thẩm đã nghèo đến mức chỉ còn lại ba triệu?”

“Cô!” Thẩm Tư Viện tức giận đến mức nhìn chằm chằm Mộ Minh Nguyệt, lại lấy một tấm thẻ ngân hàng khác từ trong túi ra: “Ở đây có ba mươi triệu!”

Mộ Minh Nguyệt mỉm cười: “Ở Vân Thành, sự tự do của một người giàu cũng phải đáng giá hai trăm hai chục triệu. Lần chi tiền này của cô Thẩm có vẻ không hào phóng cho lắm…”

Tuy nhiên, Mộ Minh Nguyệt miệng thì nói vậy, nhưng tay lại rất thành thực cầm lấy hai tấm thẻ ngân hàng: “Ba mươi ba triệu có hơi ít, nhưng có còn hơn không. Không ngờ cô Thẩm lại là người mù quáng trong tình yêu, vì một người đàn ông không có được mà chi tới ba mươi ba triệu.”

Hai mắt của Thẩm Tư Viện hừng hực lửa hận: “Tiền cô nhận rồi. Khi nào thì cô với Chiến Vân Khai ký giấy ly hôn? Khi nào biến mất khỏi tầm mắt của Chiến Vân Khai?”

Mộ Minh Nguyệt lại nhìn Thẩm Minh Nguyệt bằng đôi mắt to trong veo vô tội: “Tôi không nói sẽ ly hôn với anh ấy.”

“Mộ Minh Nguyệt, đồ xấu xa nhà cô!”

Mộ Minh Nguyệt lại phản bác: “Tôi xấu xa như thế nào? Đây là tôi đang làm theo đúng quy trình thao tác thường thấy, không phải sao? Cô xem trong phim mà cô đóng, sau khi bà mẹ chồng độc ác của cô vung tiền để cô rời xa con trai, cô có rời đi không?”

“Cô rõ ràng đã nhận tiền của tôi!”

“Tôi chỉ nhắc nhở cô muốn người khác rời đi thì phải đưa tiền, chứ tôi đâu có nói tôi cầm tiền xong sẽ làm theo lời cô.” Mộ Minh Nguyệt lấy tình tiết máu chó học được trong bộ phim mà Thẩm Tư Viện đóng áp dụng lên chính người Thẩm Tư Viện.1

Thẩm Tư Viện lúc này đã hoàn toàn tức giận rồi: “Mộ Minh Nguyệt, cô chơi tôi!”

“Đúng vậy, bây giờ cô mới biết tôi đang chơi cô sao? Chơi cô thì thế nào? Cô không thấy vui sao?” Mộ Minh Nguyệt cười khẩy: “Loại phụ nữ ác độc như cô, ra vẻ giả tạo trước mặt Chiến Vân Khai và fan hâm mộ, nhưng sau lưng lại đen tối, nham hiểm xấu xa, đây chính là hình ảnh nữ phụ độc ác được thiết lập của cô. Tôi sẵn sàng tốn thời gian chơi cô đã là cho cô thể diện, biết không?”

“Mộ Minh Nguyệt, đây là cô đang tự tìm đường chết!” Sắc mặt của Thẩm Tư Viện cực kỳ khó coi, hai mắt trợn to, hung hăng trừng trừng nhìn Mộ Minh Nguyệt quát: “Tôi xem cô còn có thể kiêu căng đến lúc nào!”

Thẩm Tư Viện nói xong liền xoay người rời khỏi phòng chủ tịch.

Nhìn Thẩm Tư Viện rời đi, Mộ Minh Nguyệt nở một nụ cười gượng gạo, Thẩm Tư Viện này thật sự cố chấp với Chiến Vân Khai.

Thẩm Tư Viện này cho rằng cô còn dễ bắt nạt như trước sao?

Thẩm Tư Viện rời đi được một lúc thì thư ký lại gõ cửa, còn chưa kịp thông báo, Chiến Vân Khai đã đẩy cửa bước vào.

Mộ Minh Nguyệt vừa mới đứng dậy, trông thấy Chiến Vân Khai, cô cau mày hỏi: “Chiến Vân Khai, anh đến đây làm gì?”

“Không phải có người ức hiếp em sao?” Vẻ mặt của Chiến Vân Khai lạnh lùng.

Mộ Minh Nguyệt sững sờ, nhìn gương mặt đẹp trai tức giận của Chiến Vân Khai, nói: “Là bạn thân cũ của anh ức hiếp tôi, thế nào, anh còn muốn giúp tôi báo thù không?”

Chiến Vân Khai thấy tâm trạng cô không tốt, khẽ cau mày: “Có phải cô ta lại bắt nạt em không?”

Mộ Minh Nguyệt cười khúc khích, lắc đầu: “Không có, chỉ là cô ta vừa cho tôi hai tấm thẻ ngân hàng, có ba mươi ba triệu, để tôi và anh đi ký giấy ly hôn, tiền tôi đã nhận rồi.”

Mộ Minh Nguyệt liếc nhìn hai tấm thẻ ngân hàng ngân hàng trong tay Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt lạnh thấu xương: “Em ly hôn tôi vì ba mươi triệu sao?”

Anh biết bây giờ cô rất muốn lập thành tích, cũng rất muốn kiếm tiền. Nhưng cô phải biết ba mươi triệu kia đối với anh mà nói, chỉ trong một cái nháy mắt là có thể kiếm được. Cô đi theo anh, cô cần bao nhiêu tiền mà không có?

Bây giờ lại thiếu tiền tới mức vì ba mươi triệu mà ly hôn với anh sao?

“Sao có thể!” Mộ Minh Nguyệt lắc đầu, cười chế giễu: “Cho dù đời này tôi không thể ở bên anh thì tôi cũng không cho Thẩm Tư Viện cơ hội gả cho anh!”

Dù sao cô cũng đã sinh được một đứa bé thông minh đáng yêu, cho nên đối với cô mà nói kết hôn hay không kết hôn, ly hôn hay không ly hôn đã không còn quan trọng.

Nhưng có thể nhẫn tâm với người khác, cô cảm thấy rất vui.

Hơn nữa giống như con trai của cô đã nói, Chiến Vân Khai là người giàu có nhất thế giới, chiếm được vị trí bà Chiến thì có gì không tốt chứ?

Chiến Vân Khai nghe thấy cô nói như vậy mới thở phào nhẹ nhõm, anh vô cùng sợ cô sẽ nói ly hôn.

“Vậy em cần tiền của cô ta làm gì?” Chiến Vân Khai không vui nói.

“Có lợi không lấy là kẻ ngốc, cô ta cho tôi tiền, tôi không nhận thì không hợp tình hợp lý.” Đôi mắt to ngây thơ xinh đẹp của Mộ Minh Nguyệt tinh nghịch chợp chớp: “Có khi nào cô ta vẫn muốn giết tôi giống năm năm trước?”

Giọng nói của Chiến Vân Khai lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm: “Cô ta không có gan đó.”

Anh đã cảnh cáo Thẩm Tư Viện, Mộ Minh Nguyệt thiếu đi một sợi tóc cũng sẽ đổ lên đầu cô ta!

Mộ Minh Nguyệt mỉm cười: “Đương nhiên tôi biết cô ta không có lá gan đó.”

Nói xong, cô đưa một trong hai tấm thẻ ngân hàng cho Chiến Vân Khai: “Đây là ba triệu, thưởng cho anh. Còn cô gái nào nhìn anh chằm chằm như hổ đói, anh cứ lôi đến cho tôi, tôi sẽ giúp anh giải quyết.”

Ngoài việc giúp anh giải quyết vấn đề khó, cô còn có thể kiếm tiền, không vui sao được?

Chiến Vân Khai thấy cô đưa thẻ ngân hàng, thái dương đột nhiên giật giật.

Nhưng thấy cô rất vui vẻ khi kiếm được tiền, còn hào phóng như vậy, Chiến Vân Khai lập tức bước tới ôm lấy cô, nói: “Em đột nhiên giúp tôi kiếm được ba triệu, cho nên để cảm ơn em, tôi cũng nên có chút biểu hiện. Đi, tôi đưa em đi mua sắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.