Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 137: Chiến Vân Khai, cứu tôi!




Mộ Minh Nguyệt vừa rời khỏi thương hội, chuẩn bị đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm!

Ngay tại lúc Mộ Minh Nguyệt mở cửa xe, cô cảm thấy sau lưng có một trận gió cuốn tập kích, khi cô chưa kịp phản ứng, cỗ đã bị châm đâm vào, sau đó ý thức của cô dần dần mơ hồ...

Trong lúc Mộ Minh Nguyệt ngất đi, đồng hồ trong túi xách đeo trên cổ tay.

Cho đến khi Mộ Minh Nguyệt tỉnh lại, tay chân cô bị trói lại, cô mở mắt ra, thì nhìn thấy hội trưởng Trương đứng ở trước mặt, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi nhìn cô.

“Các ông muốn làm gì!”

Mộ Minh Nguyệt nghĩ một chút, cũng biết là Thẩm Tư Viện ra lệnh cho hội trưởng Trương bắt cóc cô!

Chỉ là cô không ngờ Thẩm Tư Viện lại ra tay nhanh như vậy!

“Làm gì? Cô cảm thấy thế nào?”

Hội trưởng Trương nhìn dáng người nổi bật của Mộ Minh Nguyệt, nuốt nước miếng một cái, chỉ cần làm người phụ nữ này, ông ta không chỉ được sung sướng, mà còn có thể được Chiến Gia thưởng thức!

“Cô Mộ, có phải bây giờ cô cảm thấy rất nóng không?”

Hội trưởng Trương vỗ tay, híp đôi mắt hí, cười lạnh: “Cô Mộ, nếu như nóng, tôi giúp cô cởi quần áo, được không?”

Dung mạo của Mộ Minh Nguyệt xinh đẹp, da trắng, chân ngọc thon dài tuyệt mĩ, lúc này tỏa ra sức quyến rũ mê người, một đầu tóc đen như mực, như thác nước nghiêng xuống, mang theo hơi thở khiến người ta ngây ngất.

Hội trưởng Trương không thể chờ đợi mà vươn tay muốn cởi quần áo của Mộ Minh Nguyệt.

“Ông muốn làm gì!”

Tuy Mộ Minh Nguyệt đã tỉnh, nhưng cô không có một chút sức lực nào, hơn nữa toàn thân khô nóng, dù cô có mạnh mẽ hơn nữa, lúc này cô cũng không khác gì một đứa trẻ con không có gò trong tay!

Mộ Minh Nguyệt dùng hết sức lực, khi hội trưởng Trương đến gần, hai chân cô đạp qua, đúng lúc đạp trúng cái kia của hội trưởng Trương, chuyện này khiến hội trưởng Trương giận dữ!

Bốp!

Ông ta tát một cái lên mặt Mộ Minh Nguyệt!

“Tôi là vợ của Chiến Vân Khai, nếu ông dám động đến tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho ông!” Mộ Minh Nguyệt bị đánh đến nỗi ong ong lỗ tại nói!

“Cô cũng xứng gọi tên của Chiến Gia sao! Nếu như không phải vừa rồi cô làm hỏng chuyện lớn của tôi, tôi sẽ bởi vì cô mà đắc tội cô Thẩm sao? Nếu cô là người phụ nữ của Chiến Gia, sao cô phải tới đó sớm?” Hội trưởng Trương đánh chết cũng không tin lời nói của Mộ Minh Nguyệt!1

Nếu là người phụ nữ của Chiến Gia, tại sao không lợi dụng Chiến Gia để bảo vệ mình?

Bốp!

Nghĩ đến sự sỉ nhục mình phải chịu, hội trưởng Trương không khách khí tát một cái nữa lên khuôn mặt trắng noãn của Mộ Minh Nguyệt!

Mộ Minh Nguyệt thề, sau khi cô rời khỏi đây, nhất định phải phanh thây xé xác Thẩm Tư Viện!

Phải chặt hội trưởng Trương ra thành nghìn mảnh!

Bây giờ Mộ Minh Nguyệt kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!

Mà hội trưởng Trương giống như một tên biến thái, trực tiếp bồ nhào lên Mộ Minh Nguyệt, hèn mọn bỉ ổi vùi đầu vào bên trong tóc Mộ Minh Nguyệt, không ngừng hít sâu.

“Tiểu tiện nhân, hôm nay cô ngoan ngoãn hầu hạ tôi, nếu cô khiến tôi thoải mái, tôi sẽ để lại cho cô một cái mạng, nếu không...” Hội trưởng Trương uy hiếp nói.

Toàn thân Mộ Minh Nguyệt không có sức lực, nhưng dựa vào ý chí, cô vẫn giãy sụa không ngừng, nhân lúc hội trưởng Trương không chú ý, dùng đầu đập vào hội trưởng Trương.

Hội trưởng Trương bị đập vào, nhìn người phụ nữ nằm trên giường của ông ta, liếm liếm bờ môi, cái trán đau đớn kích thích sự phẫn nộ của ông ta, ông ta chửi ầm lên: “Đồ thối tha! Lại dám giả bộ thanh thuần với ông đây! Ông đây không giết chết cô, thì không phải họ Trương!”

Dứt lời, hội trưởng Trương bò lên giường, nắm chặt tóc của Mộ Minh Nguyệt, hung hăng tát một cái!

Bốp!

Mộ Minh Nguyệt bị đau, đầu đụng vào đầu giường, một giây sau, cô mất hết sức lực mà nằm trên giường.

Hội trưởng Trương tiếp tục bò về phía Mộ Minh Nguyệt, một tay bắt được cổ chân của Mộ Minh Nguyệt, như một con chó khiến người ta ghét bỏ, cười không ngừng.

Mộ Minh Nguyệt vô lực cầu cứu: “Cứu mạng... Cứu mạng...”

Chiến Vân Khai, cứu tôi...

Vào giờ phút này, trong lòng cô chỉ nghĩ đến Chiến Vân Khai!

Mộ Minh Nguyệt dốc hết sức giãy dụa, chợt nhớ tới đồng hồ trên tay, dùng hết sức lực nhấn xuống tín hiệu cầu cứu.

“Bíp!”

Hội trưởng Trương nắm lấy cổ chân non mịn của Mộ Minh Nguyệt, kéo cô qua, dùng thân thể đè nặng cô...

Cùng lúc đó, Chiến Vân Khai hẹn Lục Chiếu Thiên ra, khi Lục Chiếu Thiên mới đến, thì anh nhận được tín hiệu cầu cứu của Mộ Minh Nguyệt!

Khi Chiến Vân Khai nhận được tin tức, anh cảm thấy sửng sốt.

Đây là sản phẩm công nghệ cao anh nghiên cứu phát minh ra từ mấy năm trước, là quà anh tặng cho cô!

Vì lý do an toàn, Chiến Vân Khai đã tạo ra một cái nút cầu cứu.

Chỉ cần cô gặp nguy hiểm, ấn vào, anh sẽ đi cứu cô ngay lập tức!

“Ông xã, cứu em!”

Chỉ bốn chữ ngắn ngủn, Chiến Vân Khai tức giận!

Chết tiệt!

Mộ Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện!

Chiến Vân Khai lập tức mở định vị, phát hiện cô đang ở trong một hội sở!

Sao Mộ Minh Nguyệt lại ở cái nơi như vậy? Không phải cô đang gia nhập thương hội sao?

Chiến Vân Khai không thể nào tiếp tục suy nghĩ, anh mở cửa xe ra lệnh lái xe rời khỏi, trong lòng gấp đến độ giống như đang có lửa thiêu đốt!

Mộ Minh Nguyệt, em không được xảy ra chuyện gì, không được!

Lục Chiếu Thiên đi ra từ cao ốc, còn chưa rõ Chiến Vân Khai tìm anh ấy để làm gì, thì nhìn thấy anh lo lắng như lửa đốt rời đi.

Chiến Vân Khai vội vã như vậy là muốn đi đâu?

Lục Chiếu Thiên nghĩ một chút, anh ấy bỗng nhiên nghĩa tới điều gì...

Mộ Minh Nguyệt!

Chỉ có Mộ Minh Nguyệt mới có thể khiến người đàn ông đó bồn chồn lo sợ như vậy!

Chẳng lẽ Mộ Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện?

Lục Chiếu Thiên mặc kệ chuyện gì, lập tức lên một cái xe đi theo!

Cửa ra vào hội sở Đông Hoàng.

Mấy người vạm vỡ đứng canh!

Ngày xưa luôn có khách nối liền không dứt vào hội sở, bây giờ lại rất vắng vẻ!

Chiến Vân Khai đi xuống từ chiếc xe sang trọng muốn xông vào cứu Mộ Minh Nguyệt!

Mấy tay chân canh giữ ở cửa, thấy Chiến Vân Khai muốn đi vào, cho rằng anh là phú nhị đại đến tiêu tiền, nhưng bên trong đã bị hội trưởng Trương bao rồi, bây giờ đang chơi một cô gái nhỏ, sau khi hội trưởng Trương thoải mái thì bọn họ cũng được thoải mái!

“Thằng nhóc thối, mau cút đi! Muốn uống hoa tửu thì đi hội sở khác!”

Một tay chân trong số đó cản Chiến Vân Khai lại, lộ ra mặt mũi hung ác tàn khốc.

Chiến Vân Khai nhíu mày, ánh mắt lạnh xuống: “Cút ngay!”

“Thằng nhóc nhà ngươi sao lại chảnh như vậy! Lại dám quát ông tránh ra?” Tay chân giận tím mặt, hai mắt phóng lửa nhìn chằm chằm Chiến Vân Khai.

Có bao nhiêu cái hội sở ở Vân Thành anh ta chưa từng bảo vệ?

Chưa bao giờ thấy phú nhị đại như Chiến Vân Khai ra vào!

Không cần suy nghĩ nhiều, tay chân đã kết luận Chiến Vân Khai là loại người thuê quần áo đến để giả làm phú nhị đại!

“Láo xược! Ai bảo anh nói chuyện với Chiến Gia như vậy!”

Bỗng nhiên, giọng nói của quản gia Trình ở bên cạnh vang lên!

Đám tay chân vừa nhìn thấy quản gia Trình sắc mặt âm trầm đi đến đây, lập tức kinh ngạc!

Tất cả những người ở đây, ai không biết quản gia Trình!

Quản gia của gia tộc thần bí, cũng là tâm phúc duy nhát của Chiến Gia!

Mà thế lực của quản gia Trình ở Vân Thành là không ai có thể sánh bằng!

Tất cả mọi thứ của quản gia Trình, đều là được Chiến Gia ban ân!

“Trình, quản gia Trình, sao ông lại tới đây?” Tay chân ầm ĩ lúc trước, bây giờ lại khách khí giống như một đứa cháu trai.

Bọn họ ở các hội sở đều ỷ vào có người ở sau lưng mà diễu võ dương oai, rất nhiều phú nhị đại đều sợ bọn họ.

Nhưng khi đối mặt với quản gia Trình, trong lòng bọn học đều cảm thấy nhút nhát!

Hơn nữa, vừa rồi ông ấy gọi cái gì mà?

Chiến, Chiến Gia?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.