Quản gia Trình đứng ngoài phòng ngủ, cẩn thận gõ cửa.
"Cậu chủ..."
"Vào đi."
Quản gia Trình đẩy cửa đi vào, đầu tiên là nhìn thấy cậu chủ đi xuống khỏi giường, cơ thể thẳng tắp đứng bên cạnh giường, mà Mộ Minh Nguyệt ở bên cạnh thì quần áo lại lộn xộn.
Quản gia Trình phát hiện mình đã quấy rầy không đúng lúc rồi.
Mộ Minh Nguyệt đứng dậy, Chiến Vân khai lại ngồi xuống, ôm cô ngồi ở trên đùi, nhìn quản gia Trình bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Chuyện gì?"
"Cậu chủ, cô Thẩm nói có chuyện gấp muốn gặp cậu. nghe nói là về vấn đề quyền nuôi nấng cậu chủ nhỏ." Quản gia Trình nói.
"Chỉ bằng cô ta mà cũng dám giành quyền nuôi con với tôi sao?" Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.
Quản gia Trình cho dù muốn nói gì thêm thì cũng không dám nữa, bởi vì ánh mắt giết người của cậu chủ đã bắt đầu quét tới ông rồi.
"Vâng, cậu chủ." Quản gia Trình lập tức lui ra ngoài.
Mộ Minh Nguyệt nghe đoạn đối thoại của Chiến Vân Khai và quản gia Trình, tâm trạng lập tức trở nên phức tạp.
Nếu để Chiến Vân Khai biết Mộ Nhạc Nhạc là con trai của anh thì chắc cô cũng không giành được quyền nuôi nấng nhỉ?
"Suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?" Chiến Vân Khai nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt thất thần trong lòng anh thì thấp giọng hỏi nhỏ.
"Chiến Vân Khai, nếu anh không yêu Thẩm Tư Viện thì sao còn giữ đứa bé ở bên cạnh? Một người phụ nữ mang thai mười tháng đã không dễ dàng gì rồi, anh lại khiến mẹ con bọn họ chia lìa như vậy, lương tâm anh không đau sao?" Mộ Minh Nguyệt thử hỏi.
Nếu để anh biết cô cũng che giấu con anh, chắc chắn anh cũng sẽ lạnh lùng vô tình như thế.
"Tôi nói rồi, chưa có sự cho phép của tôi mà em dám uống rượu, tôi phải trừng phạt em." Chiến Vân Khai ôm cô gái mềm mại thơm tho di chuyển vào trong lòng mình.
Cô nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh, cô thấp giọng hỏi nhỏ: "Trừng, trừng phạt cái gì?"
Mộ Minh nguyệt không ngờ tới là, Chiến Vân Khai lại làm cô ở lại biệt thự với anh.
Tệ hơn là hở ra một chút thì anh lại ôm lấy cô vào trong lòng rồi hôn nhẹ.
Những người làm trong biệt thự hay quản gia Trình cũng đều nhìn thấy vài lần.
Cơ bản là anh không cần sự cho phép của anh thì cũng hôn, hơn nữa còn không hề kiêng kị gì cả.
Điều khiến Mộ Minh Nguyệt xấu hổ nhất là bị Cung Thần bắt gặp khi anh ta đến tìm Chiến Vân Khai.
Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy Cung Thần đến đây thì lập tức đẩy Chiến Vân Khai ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng một mảng.
Mắc cỡ chết đi được.
"A Chiến, anh cũng khát nước quá đó nha! Đang ban ngày ban mặt mà anh lại hung hăng đòi hôn người ta, cẩn thận phá hỏng cô vợ nhỏ của anh đấy, anh xem mặt chi dâu nhỏ cũng đỏ đến nỗi nhìn như thiếu khí vậy rồi." Cung Thần tỏ vẻ sợ hãi năng lực của Chiến Vân Khai.
Anh ta lo lắng cho A Chiến với chị dâu đấy.
Bây giờ xem ra là anh ta lo lắng thừa rồi.
Mộ Minh Nguyệt nghe được lời nói của Cung Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống.
Cung Thần này như thế nào thì vẫn xấu như vậy, một lời không hợp thì quay xe ngay.
Chiến Vân Khai kết giao toàn là những người anh em như thế nào vậy?
Trái lại thì Chiến Vân Khai vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt và bộ dạng như không có việc gì, một chút cũng không cảm thấy được có cái gì xấu hổ.
"Cậu tới đây làm gì?" Giọng nói của Chiến Vân Khai lạnh lùng.
Lúc này Cung Thần mới nhớ ra mình tới đây làm cái gì: "Tiệc cầu hôn của anh tổ chức vào cuối tuần, có tiến hành đúng hạn hay không?"
Tim Mộ Minh Nguyệt run lên, cầu hôn sao?
Anh đã có đối tượng cầu hôn, vì sao còn trêu đùa cô?
Vừa rồi thiếu chút nữa cô đã làm chuyện kia với anh...
Trong chốc lát, trái tim Mộ Minh Nguyệt trầm xuống.
....
Lúc Chiến Vân Khai để cho Mộ Minh Nguyệt đi, Mộ Minh Nguyệt đã rời khỏi Chiến Vân Khai mà không hề có một chút lưu luyến nào.
Vừa về tới nhà thì ngay lập tức tìm việc làm.
Vừa đúng lúc Mộ Nhạc Nhạc tan học về nhà.
Mộ Nhạc Nhạc mở cặp sách ra, ngân nga bài hát, đi vào nhà thì nhìn thấy mẹ mình không biết tìm đâu ra một cây chổi và đang lau nhà.
Cậu bé vứt cái cặp sách nhỏ, vội vàng chạy đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt hoảng sợ hỏi: "Mẹ, có phải là cục cưng lại làm sai chuyện gì rồi không? Sao mẹ lại trừng phạt chính mình như vậy? Người máy thông minh ở nhà bị hỏng rồi sao? Sao mẹ phải tự dọn vệ sinh thế này?"1
Mẹ tự làm việc nhà có nghĩa là mẹ đang không vui.
Mộ Minh Nguyệt không để ý tới con trai, đặt cây chổi ở một bên rồi chạy tới phòng tắm.
Mộ Nhạc Nhạc vội vàng đuổi theo, rõ ràng cậu bé cảm nhận được một bầu không khí tồi tệ.
Rốt cuộc là ai dám trêu chọc mẹ cậu không vui thế này? Thật đáng chém ngàn đao!
Lại còn là vô cùng không vui nữa.
Mẹ đến phòng tắm để làm gì?
Sẽ không phải là... Chà bồn cầu đó chớ?
Thân mình nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc lạnh run!
Khi cậu bé nhìn thấy mẹ cầm bàn chải đánh răng bằng điện chà bồn cầu, lập tức cậu lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Chiến Cảnh Hi rồi nhỏ giọng nói: "Hi Hi, cảnh báo cấp A, cảnh báo cấp A! Mẹ bùng nổ rồi!"
"Cậu mới bùng nổ ấy!" Chiến Cảnh Hi lạnh giọng phản bác.
"Em trai thối, mẹ lấy bàn chải đánh răng của tới chà bồn cầu đó." Mộ Nhạc Nhạc nói.
Chiến Cảnh Hi cũng không chấp nhận: "Nếu mẹ vui thì cậu cứ để cho mẹ chà, chà hư rồi thì tớ sẽ mua nhiều bàn chải điện tốt hơn nữa cho mẹ."
Cưng chiều mẹ nhất!
"Em trai thối, vậy tớ dùng cái gì đây hả?" Mộ Nhạc Nhạc thật sự không thể tin được đây là câu nói của em trai ruột.
"Cậu cứ chấp nhận dùng đi." Chiến Cảnh Hi an ủi Mộ Nhạc Nhạc trong điện thoại: "Hơn nữa sao cậu lại để mẹ chà bồn cầu hả? Cậu đâu có cưng chiều mẹ đâu! Cậu chỉ biết trơ mắt nhìn mẹ chà bồn cầu thôi sao?"
Chiến Cảnh Hi nghĩ tuy rằng cậu bé chưa từng chà bồn cầu, nhưng nếu nhìn thấy mẹ chà bồn cầu thì chắc chắn cậu sẽ đi tới giúp đỡ.
"Cậu thì biết cái gì hả? Mẹ mà làm việc nhà nghĩa là đã xảy ra chuyện gì đó rồi." Mộ Nhạc Nhạc nhíu mày nói: "Cậu nhanh chóng đi hỏi bố xem có phải là đã bắt nạt mẹ hay không! Mỗi lần mẹ chà bồn cầu là do tớ đã hỏi mẹ sao tới lại không có bố..."
Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ!
Mộ Nhạc Nhạc không dám nghĩ tiếp nữa, dù sao mẹ cũng đang tức giận!"
"Chắc chắn là ông ấy bắt nạt mẹ! Người đàn ông xấu xa." Chiến Cảnh Hi không cần hỏi cũng biết là Chiến Vân Khai bắt nạt mẹ.
Bố đã chiếm lấy mẹ hai ngày rồi.
"Ông bố xấu xa này đúng là cái móng heo lớn." Mộ Nhạc Nhạc cũng nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt của Mộ Minh Nguyệt thì ánh mắt tràn đầy đau lòng.
"Nhạc Nhạc, hay là chúng ta đưa mẹ bỏ trốn đi." Chiến Cảnh Hi hít một hơi thật sâu rồi đề nghị.
Bây giờ cậu bé muốn đi theo mẹ rời khỏi bố.
Cậu bé không muốn để cho ông bố móng heo này chiếm lấy một mình mẹ đâu.
"Trốn như thế nào hả? Chạy thoát thì cũng bị bố bắt trở về thôi." Mộ Nhạc Nhạc nói.
"Chúng ta đổi người đàn ông khác cho mẹ đi." Chiến Cảnh Hi lại đề nghị.
"Đổi ai đây?" Mộ Nhạc Nhạc hỏi.
"Cậu cảm thấy tớ như thế nào?" Chiến Cảnh Hi ho nhẹ hỏi.
"Khụ khụ." Mộ Nhạc Nhạc thiếu chút nữa bị sặc rồi, một hồi lâu sau cậu bé mới nói: "Chiến Cảnh Hi, ông đây xem cậu là bạn bè mà cậu lại muốn trở thành bố của ông đây à? Sao cậu không lên trời luôn đi?"
"Tớ có thể lấy thẻ đen của bố tớ để nuôi cậu với mẹ nha." Chiến Cảnh Hi học theo giọng của Mộ Nhạc Nhạc để dỗ dành.
Mộ Nhạc Nhạc thở phì phì: "Bao nhiêu tiền cũng không được! Tên nhóc thối cậu đúng là hư."
Không được, cậu nhất định phải bảo vệ mẹ thật tốt, tên nhóc Chiến Cảnh Hi này này nhớ thương mẹ câu cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai gì.
Sau khi gọi một cuộc điện thoại xong, tiếng chuông cảnh báo của Mộ Nhạc Nhạc đã kêu vang!