Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 130: Em là người phụ nữ cặn bã lừa dối tình cảm




Mộ Minh Nguyệt mắc cỡ đỏ mặt, cứng ngắc trừng mắt nhìn anh: "Khi đó tôi vẫn còn là đứa nhỏ vô tri..."

"Em đúng là người phụ nữ cặn bã, chơi đùa tình cảm của anh cho đã rồi lại muốn vứt bỏ anh!" Chiến Vân Khai ôm Mộ Minh Nguyệt vào trong lồng ngực, duỗi hai ngón tay nâng cái cằm của cô lên, khuôn mặt khí khái hào hùng lại phi phàm đối mặt với Mộ Minh Nguyệt, giọng nói trầm thấp, trộn lẫn trách cứ và không cam lòng.

Mộ Minh Nguyệt cảm giác được đôi mắt của anh có thể nhỏ ra mực, sâu không thấy đáy, cô vừa nhìn, trái tim bỗng run động.

"Anh là đồ ác nhân cáo trạng trước!" Mộ Minh Nguyệt thở thì phò.

Người đàn ông này chẳng nói lý gì cả!

Vậy mà lại mắng cô là người phụ nữ cặn bã!

Cô đùa bỡn tình cảm của anh lúc nào chứ?

Vứt bỏ anh lúc nào chứ?

Rõ ràng là anh đùa bỡn tình cảm của cô.

Rõ ràng là anh đã vứt bỏ hai mẹ con cô!

"Chiến Vân Khai, anh đúng là một tên bệnh hoạn, ai có tình cảm gút mắc ai không may chứ! Nam nữ ở chung một chỗ, dù thế nào thì người thiệt cũng là phụ nữ thôi, rõ ràng anh đã cắn ngược tôi, anh đúng là tên đàn ông tính toán.

"Nếu em không về lại bên cạnh tôi, tôi thật sự rất không may, mọi chuyện không hài lòng, trong lòng lo lắng." Chiến Vân Khai nhìn bộ dáng tức giận cực kỳ đáng yêu của cô, nhịn không được mà nở nụ cười.

"Gả cho một người anh thật xui vẻo!" Mộ Minh Nguyệt vừa đánh vừa nói với anh.

Chiến Vân Khai than nhẹ, ôm cô vào trong lòng ngực, nghiêm túc nói: "Em không biết rằng tôi đang nói đùa sao? Minh Nguyệt, em không muốn trở về với tôi, cho dù em thật sự không có tình cảm với tôi, tôi sẽ cố gắng để khiến em từ từ yêu tôi."

"Em không có tình cảm với anh, không sao cả, tôi tin chuyện mưa dầm thấm lâu."

Hả?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Minh Nguyệt phút chốc đỏ lên, câu nói vang lên bên tai, mưa..mưa dầm thấm lâu?

Cô nghe được giọng điệu trêu tức của anh, sắc mặt dần đen lại, người đàn ông này càng ngày càng biến thái.

Biến thái đến nỗi cô không thể nhận ra nổi.

Chiến Vân Khai nhìn khuôn mặt của cô, ánh sáng trong mắt ngày càng nóng rực, nhớ đến Lục Chiếu Thiên bên cạnh cô, lòng anh trở nên rối loạn, nhất định anh phải để cho Mộ Minh Nguyệt nhận ra rằng ai mới là người đàn ông của cô.

Anh muốn cô biết rõ, cô thuộc về anh, ai cũng không lấy đi được!

Giọng nói của Chiến Vân khai vừa trầm thấp trong trẻo nhưng vừa lạnh lùng, mang theo sức quyến rũ và ngang ngược bẩm sinh, trầm giọng nói: "Tôi đã chờ tận năm năm rồi, tôi không ngại chờ thêm vài năm nữa để em yêu tôi, hơn nữa, em chỉ có thể là người phụ nữ của Chiến Vân Khai tôi, người đàn ông của em, phải là tôi, em hiểu chưa?"

"Chiến Vân Khai, anh đúng là ngang ngược! Chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, anh còn chuyên chế như vậy!" Mộ Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.

"Em biết thủ đoạn của tôi mà." Chiến Vân Khai nói.1

Mộ Minh Nguyệt: "..."

Mộ Minh Nguyệt chưa bao giờ quên anh là ai, người đàn ông trước mắt cũng không phải người đàn ông bình thường, anh không chỉ là người đàn ông có quyền lực nhất toàn cầu mà còn là người đàn ông không thể chọc vào!

"Ngựa tốt không quay đầu, huống hồ sao anh lại tin rằng năm năm nay tôi không có yêu người đàn ông nào khác?" Mộ Minh Nguyệt muốn khiến anh tức chết mà nói.

Con ngươi lạnh thấu xương của Chiến Vân Khai nhìn thẳng vào Mộ Minh Nguyệt, lạnh nhạt nói: "Em yêu thương người khác, chẳng lẽ em không sợ tôi tố em tội trùng hôn sao?"

"Huống hồ, nếu như em đã có bạn trai, vậy thì tại sao khi say lại gọi điện thoại cho tôi, hử?"

Mộ Minh Nguyệt không còn lời nào để nói, một lúc sau cô mới lên tiếng: "Chiến Vân Khai, đó là vì tôi nghĩ uống rượu thì lòng dũng cảm sẽ tăng lên!"

"Vậy sao em không dũng cảm thừa nhận em còn yêu tôi nhỉ?" Chiến Vân Khai nâng cằm cô, đôi mắt sâu thằm nhìn thẳng vào cô.

"Chiến Vân Khai, ngoại trừ tôi, sau khi kết hôn xong tôi đã hiểu rõ sẽ chẳng có ai muốn gả cho anh nữa đâu. Anh luôn quái gở lạnh lùng, từ chối bất kỳ sự tiếp cận nào, đơn giản là anh sợ người khác sẽ biết được cái tính xấu của anh, phá hủy hình tượng của anh."

Mộ Minh Nguyệt nói trúng tim đen: "Chẳng trách anh lớn rồi mà chẳng có lấy một cô bạn gái."1

Nếu là người đàn ông khác, sau khi vợ bỏ đi, chỉ hận không thể giống trống khua chiến đón cuộc sống mới với người vợ mới ấy chứ.

Chứ đâu như Chiến Vân Khai!

Hơn nữa mặt đó của anh mạnh mẽ như vậy, những năm này anh đã vượt qua như thế nào vậy?

Nhu cầu sinh lý của anh có thể nhịn nhiều năm như vậy, ngẫm lại thì đúng là một người đàn ông đáng sợ, rõ ràng anh còn leo lên top đầu của bảng xếp hạn người đàn ông được các cô gái muốn cưới nhất toàn cầu!

Trong ba năm quen biết anh, cô biết rõ người đàn ông này nguy hiểm nhường nào!

"Tôi sợ tôi ở bên cạnh người phụ nữ khác tốt hơn, sau khi em biết sẽ đau lòng muốn chết mất." Chiến Vân Khai nhìn thấu được lòng cô, cố ý nói.

Mộ Minh Nguyệt: "..."

Đúng là không biết xấu hổ!

Người đàn ông này học ai cái tật mặt dày này vậy chứ!

"Tôi không có!" Mộ Minh Nguyệt phản bác nói.

"Không có sao, hử?" Chiến Vân Khai cố ý kéo dài âm cuối, vừa từ tính lại vừa quyến rũ.

"Anh xem thường ai vậy chứ? Anh cho rằng ai không có ai sẽ suy sụp hử? Chiến Vân Khai, năm năm này của tôi rất tự do khoái hoạt, những năm này ngoại trừ chăm sóc con trai tôi còn yêu đương, vì mệt rồi nên mới tạm dừng yêu thôi, chờ đến khi tôi muốn yêu ai rồi thì sẽ đồng ý lời theo đuổi của Lục Chiếu Thiên."

Mộ Minh Nguyệt tự nói với lòng không thể bị Chiến Vân Khai đánh bại, không cẩn thận lanh mồm lanh miệng lôi chuyện của Lục Chiếu Thiên ra.

Cô chỉ bất đắc dĩ mới kéo Lục Chiếu Thiên vào chuyện này.

Vì nếu cô không nói được một cái tên cụ thể, Chiến Vân Khai sẽ không tin cô.

Đúng lúc Chiến Vân Khai cũng đã gặp mặt Lục Chiếu Thiên, độ tin cậy rất lớn.

Chiến Vân Khai nghe vậy, đôi mắt u ám sâu thẳm lập tức bị bão tố lắp đầy.

"Mộ Minh Nguyệt, tôi không cho phép em yêu người khác!" Chiến Vân Khai gào lên.

"Tôi vẫn cứ...á...á...!"

Giọng nói đột nhiên bị nuốt hết, Mộ Minh Nguyệt còn chưa nói xong đã bị ngăn ở trong cổ.

Cảnh môi của Mộ Minh Nguyệt rất mềm, khiến cho ngọn lửa trong cơ thể của người đàn ông bốc cháy!

Hai tay của Chiến Vân Khai siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, dường như là ngay lập tức, cơ thể của Mộ Minh Nguyệt bị anh ôm trọn...Sau một hồi trời đất quay cuồng, cô bị đặt ở trên giường lớn mềm mại...

Trái tim của Mộ Minh Nguyệt đập từng hồi, lún sâu vào ánh mắt mênh mông như sao trời kia...Cô muốn giãy giụa thoát ra...nhưng mà sức của anh quá lớn.

Căn bản, cô không phải đối thủ của anh!

Mộ Minh Nguyệt biết rõ sức mạnh của anh, nên cũng không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của anh.

Thấy cô không động đậy, động tác của anh dừng lại, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của cô, ngọn lửa trong hai con ngươi vừa sâu lắng và u ám dịu đi, môi mỏng khẽ mở: "Trong lòng tôi chỉ có mình em, em cũng chỉ có một mình tôi!"

Mộ Minh Nguyệt hít sâu, tư thế mập mờ của hai người lọt hết vào mắt.

Hai người sáp lại rất gần, thậm chí cô còn cảm nhận được lửa giận của anh, lúc này cô đã chuẩn bị xong hết mọi cảm xúc rồi.

Cô sợ cô chạy không thoát.

Có lẽ là đau lòng cho một người đàn ông bình thường như anh, năm năm vẫn chưa được ăn mặn...

Nhưng mà, anh có dục vọng với phụ nữ hay không, thì liên quan gì đến cô?

Tại sao cô phải hi sinh bản thân chứ...

Trong lòng Mộ Minh Nguyệt phức tạp mà nhắm mắt lại, cảm nhận động tác tiến đến gần của anh.

"Cốc cốc..."

Vào lúc này, âm thanh gõ cửa vang lên, cắt đứng động tác tiếp theo của Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai bị quấy rầy, đáy mắt hiện lên vẻ ác liệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.