Mộ Minh Nguyệt uống rất nhiều rượu, đẩy Chiến Vân Khai ra rồi đi vào nhà vệ sinh.
Cô nôn trong nhà vệ sinh một lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Rượu khó uống như vậy, sau này cô sẽ không bao giờ uống nữa!
Khi cô đi ra liền thấy Chiến Vân Khai cao lớn đứng ở góc tường, giống như đang đợi cô.
Cô đứng không vững mà dựa vào vách tường đi tới: "Sao anh lại đi ra?"
Chiến Vân Khai nhíu mày lại, đôi mắt thâm sâu lóe lên cảm xúc phức tạp, một lúc lâu sau anh mới trầm giọng nói: "Vừa rồi tôi định cảnh cáo Thẩm Tư Viện, không ngờ cô ta lại đột nhiên chủ động hôn tôi, em đừng buồn."
Mộ Minh Nguyệt sững sờ, có lẽ Cung Thần đã nói với anh rằng cô đã biết việc anh và Thẩm Tư Viện hôn nhau rồi, nên anh mới vội vàng chạy ra ngoài giải thích với cô.
Mộ Minh Nguyệt mỉm cười, gom lại mái tóc mái tóc đen dài xõa ngang lưng như thác nước không biết xõa xuống từ lúc nào, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô có một cảm giác mê người khó tả.
Cô đặt đôi tay nhỏ bé của mình lên vai anh, giọng điệu lười biếng, tự giễu: "Không phải anh phải dỗ dành Thẩm Tư Viện sao, kế sách tôi hiến cho anh rất tốt đúng không? Vừa rồi tôi nhìn thấy khi cô ta đi vào thì mặt mày rạng rỡ. Tôi bắt nạt Thẩm Tư Viện, còn làm cho cô ta khóc nữa, một nụ hôn không thể giải quyết được thì ngủ một lần là được, hơn nữa, tôi có tư cách gì mà nói không chứ, không phải sao?"
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang đặt trên vai Chiến Vân Khai bị anh nắm lấy, vừa vặn nắm lên phần cổ tay mềm mại không xương của cô, sức nắm mang theo một chút tức giận.
Cô khó chịu cau mày: "Chiến Vân Khai, anh làm tôi đau rồi!"
Vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt tràn đầy tức giận, lửa giận cuộn trào trong mắt, trên khuôn mặt đẹp trai cũng phủ một lớp sương giá, trầm giọng nói: "Mộ Minh Nguyệt!"
Mộ Minh Nguyệt bị anh gọi, đầu có chút đau, không biết là do say rượu hay là do tiếng quát của anh.
"Đầu tôi choáng váng quá, đau quá…" Lúc này hai mắt của Mộ Minh Nguyệt mơ màng, đầu càng đau như búa bổ!
Lúc này cô chỉ muốn nằm trên giường và ngủ một giấc thật ngon!
Sự tức giận tích tụ trong lồng ngực Chiến Vân Khai lập tức biến mất vì khuôn mặt vô tội và đau đớn của cô, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Anh lặng lẽ bế cô lên, thấp giọng nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Chiến Vân Khai thở dài, đây là bảo bối nhỏ gì vậy, quá biết cách tỏ ra đáng yêu, đáng thương, anh hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Biết anh sắp tức giận liền nhanh chóng đổi chủ đề, không hề khác trước đây chút nào!
Lời nói đơn giản của Chiến Vân Khai khiến Mộ Minh Nguyệt như vừa nghe thấy lời nói đùa quốc tế lớn nhất trong năm nay, cô trốn trong vòng tay anh cọ cọ.
Nhà?
Cô có còn nhà không?
Người mẹ yêu thương cô nhất bị người ta hại chết, thậm chí cô còn không tìm thấy chứng cứ.
Người bố cặn bạ và mẹ kế một lòng muốn cô chết.
Kể từ năm mẹ cô ra đi, cô đã không có cảm giác thuộc về nữa, ngay cả khi cô vào sống trong nhà của Chiến Vân Khai.
Cho đến khi cô có con mới cảm thấy mình thực sự có một ngôi nhà.
Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài, ngôi nhà của cô trở nên tan nát.
Mà hậu quả của cơn say, ngày hôm sau cô thức dậy đầu đau đến mức như muốn nổ tung.
Cô mở mắt ra nhìn xung quanh, là khung cảnh quen thuộc, là căn phòng cưới mà năm đó Chiến Vân Khai đã chuẩn bị cho cô.
Chỉ có gia đình họ sống trong toàn bộ khu biệt thự.
Không có ai sống trong dãy biệt thự bên ngoài cả.
Tất nhiên, toàn bộ khu biệt thự này đều là của Chiến Vân Khai.
Cô lấy ra một bộ quần áo từ trong phòng để quần áo, thế mà lại là mẫu mới nhất hiện nay, khắp nơi trong căn phòng không dính một hạt bụi, chứng tỏ Chiến Vân Khai đã ra lệnh cho người làm đến quét dọn mỗi ngày.
Sau khi cô tắm rửa rồi bước ra, cô bôi một chút dầu gió lên huyệt thái dương, khi cô xuống lầu liền nhìn thấy bữa sáng Chiến Vân Khai đã làm.
Cô ngồi xuống trước bàn ăn, ăn vài miếng phát hiện Chiến Vân Khai đang ngồi yên lặng nhìn cô chằm chằm, cô ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của anh: "Sao anh không ăn?"
Chiến Vân Khai mặc một bộ đồ ở nhà chỉnh chu đúng mực, ngón tay dài mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc.
Chiến Vân Khai, anh trở nên sa đoạ bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy? Hút thuốc có hại cho sức khỏe." Cô nhìn anh hút thuốc, không vui cau mày.
Cô không thích trong nhà có mùi hôi, đặc biệt là mùi thuốc lá.
Ban đầu khi cô đồng ý ở lại chăm sóc anh, chỉ vì anh đẹp trai, ưa nhìn, trên người còn có mùi hương nhàn nhạt.
Không phải là mùi của một tên đàn ông hôi hám, ngược lại còn thơm vô cùng.
Hơn nữa, theo như cô biết, anh không có tiền sử hút thuốc, tại sao bây giờ anh lại bắt đầu hút thuốc rồi?
Chiến Vân Khai mỉm cười khi nghe thấy lời cô nói: "Tôi tưởng rằng em không quan tâm đến sự sống chết của tôi nữa cơ."
Nói xong, anh dập tắt điếu thuốc đi.
Mộ Minh Nguyệt bất mãn liếc anh một cái, nói: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là không muốn mình cũng hít phải khói thuốc anh thả ra thôi, anh đừng có bực bội trước mặt tôi."
Đàn ông hút thuốc chẳng qua cũng vì buồn bực trong lòng.
Một là buồn bực vì tiền, anh giàu nhất nước, không thiếu tiền.
Vậy là bực bội vì phụ nữ rồi.
Anh không dỗ dành được Thẩm Tư Viện.
"Tôi bực bội, em cũng không biết dỗ dành tôi một chút sao."1
Hành động ăn sáng của Mộ Minh Nguyệt khựng lại, sao cậu này nói giống con trai mình vậy.
Hơn nữa, Thẩm Tư Viện tức giận hoàn toàn là do cô ta tự chuốc lấy, không liên quan chút nào đến mình cả.
Bây giờ vì một Thẩm Tư Viện mà khiến cô không có chút cảm giác muốn ăn nào cả: “Tôi biết mình sai rồi, không nên chọc tức Thẩm Tư Viện, không nên kích thích cô ta, nếu như anh không yên tâm thì tôi sẽ tranh thủ thời gian để đích thân tới xin lỗi cô ta có được không? Anh cũng đừng vòng vo kỳ quặc khó hiểu với tôi, muốn gây sự với tôi, người cố tình gây sự với tôi nhiều vô số, anh nể tình chúng ta từng ở bên nhau mà tha cho tôi đi, đừng làm loạn nữa."
Mộ Minh Nguyệt cũng không ăn nữa, lấy túi xách và điện thoại di động của mình rồi rời khỏi phòng ăn, ra khỏi biệt thự.
Cô vừa mới thay giày xong, cổ tay đã bị một sức mạnh nào đó bắt lấy, cả người cô bị kéo lại nặng nề va vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông.
"Em cho rằng vì Thẩm Tư Viện nên tôi mới khó chịu với em à?"
Bên tai truyền đến giọng nói chất vấn lạnh lùng trầm thấp của anh.
Lẽ nào cô nhóc này còn muốn mất trí nhớ có chọn lọc à?
Lẽ nào cô đã quên những lời khốn nạn mà cô đã nói với anh sau khi say rượu đêm qua sao, làm anh đau lòng đến mức nào chứ.
Ngoại trừ cô ra, anh không có chút cảm giác gì với những người phụ nữ khác, tại sao cô lại không tin?
Anh muốn cô giải thích rõ ràng, rốt cuộc cô hiểu lầm anh đến mức độ nào rồi!
Mộ Minh Nguyệt nửa giễu cợt nửa bất lực hỏi: "Anh cho rằng tôi không biết anh lấy cớ là mời tôi đi uống rượu, nhưng thực ra là đưa tôi đến trước mặt Thẩm Tư Viện để xin lỗi sao?"
"Mộ Minh Nguyệt!"
Mộ Minh Nguyệt: "Chiến Vân Khai! Đừng quát tôi nữa! Ai cũng có thể mắng tôi, nhưng chỉ có anh là không thể đối xử với tôi như vậy!"
Mộ Minh Nguyệt cũng bực mình rồi, nói lại anh luôn: "Chiến Vân Khai, tôi thực sự rất hối hận vì đã kết hôn và lấy giấy chứng nhận với anh. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên đồng ý cái gì mà làm người vợ gả thay gả cho anh, kết hôn với anh là quyết định lớn nhất trong đời tôi. Bởi vì anh, tôi đã trở thành đối tượng bị mọi người bắt nạt, anh kết hôn với tôi chỉ vì không cam tâm mình bị Thẩm Tư Viện bỏ rơi! Anh chỉ đang trả thù cô ta thôi, cũng là đang làm khó chính mình!"
Đồng tử của Chiến Vân Khai đột nhiên co rút lại, ánh mắt lạnh lùng trầm xuống.
Cô thật sự cho rằng anh thật sự muốn kết hôn với Thẩm Tư Viện sao?