Lúc Chiến Vân Khai đi đến gần Mộ Minh Nguyệt, cô ôm con trai đi lướt qua người anh, nói với cục cưng trong ngực: "Cục cưng, đi nấu cơm đi."
Chiến Cảnh Hi nghe vậy, cơ thể co rụt lại!
Nguy rồi!
Cậu không biết nấu cơm!
Phải làm sao bây giờ đây?
Nếu đêm nay cậu nấu cơm, sẽ bị lộ tẩy mất!
Nếu như cậu bị phát hiện không phải Mộ Nhạc Nhạc, sau này Mộ Nhạc Nhạc không thể tráo đổi thân phận với cậu nữa!
Chiến Cảnh Hi nghĩ, chỉ vào Chiến Vân Khai, giọng nói như trẻ con còn hôi mùi sữa: "Mẹ, đêm nay để cho Chiến Vân Khai nấu cơm đi, coi như là để chú ấy đền bù vì bắt nạt con."
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, còn chưa mở miệng đã nghe được giọng nói của Chiến Vân Khai dồn dập vang lên: "Minh Nguyệt, nấu cơm tối, tôi nấu được!"
Những ngày này Mộ Nhạc Nhạc đều quản lý bếp núc, nếu không phải như vậy thì anh cũng muốn nấu cơm cho Mộ Minh Nguyệt.
Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội thể hiện, Chiến Vân Khai kích động chạy vào trong bếp, không cho Mộ Minh Nguyệt có cơ hội từ chối!
Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Vân Khai lướt qua người mình như một cơn gió, cô im lặng nhìn bóng lưng anh chạy vào phòng bếp, thuần thục mặc tạp dề, bắt đầu nấu cơm.
Cô nhíu mày hỏi: "Cục Cưng, con xem tay chân anh ta lưu loát như vậy, nào có giống như một người cần chăm sóc chứ?"
Chiến Cảnh Hi gật đầu, như suy nghĩ gì mà nói: "Mẹ, con hiểu mà, không thì ngày mai trả chú ấy về đi."
Có người bố như con sói xám già ở bên cạnh mẹ, cậu đúng là có hơi lo lắng!
Mẹ là thuộc về cậu đấy!
Chiến Vân Khai không được cướp mất!
Mộ Minh Nguyệt nhíu mày: "Mẹ sẽ tìm cơ hội nói với anh ta một tiếng."
"Mẹ, không cần phải phiền phức như vậy làm gì, con sẽ đi nói với chú ấy." Chiến Cảnh Hi nói.
"Thật sao?" Mộ Minh Nguyệt xấu hổ mở miệng.
"Ừm." Chiến Cảnh Hi gật đầu: "Dù sao con đã mời chú ấy về đây, bây giờ chú ấy có thể đi lại chảy nhảy, chứng tỏ đã không sao rồi, con cũng nên cho chú ấy về nhà của chú ấy."
Chiến Cảnh Hi tưởng tượng đến cảnh đuổi bố ra khỏi, cậu vui vẻ biết bao nhiêu!
Cho nên, trên bàn cơm.
Chiến Vân Khai nấu ba món một canh, hương vị và màu sắc đủ cả.
Chiến Cảnh Hi ngồi bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, nhìn cái bàn đồ ăn, lông mày nhíu lại!
Ông bố xấu xa này, quả nhiên là xấu xa!
Cậu đã biết ông bố xấu xa này được năm năm, chưa từng biết bố xấu xa biết nấu cơm!
Lần trước Mộ Nhạc Nhạc nói bố nấu ăn cho bọn họ, cậu còn không tin!
Bây giờ xem ra, quả là vậy!
Tuy nấu không ngon bằng mẹ và Nhạc Nhạc nhưng, khả năng nấu nướng của bố còn tốt hơn cả đầu bếp!
Ngửi rất thơm!
Nhất là món thịt heo xào chua ngọt kia, cậu ăn tận hai chén cơm!
Nếu không phải cậu không biết nấu cơm, còn chưa tới lượt Chiến Vân Khai nấu bữa cơm này!
"Chú Chiến, chú đã khỏe rồi, ngày mai chú về nhà đi." Chiến Cảnh Hi bới cơm, ăn thịt heo xào chua ngọt, như bộ dáng của Mộ Nhạc Nhạc, ngây thơ hoạt bát đáng yêu.
Cậu dùng danh nghĩa của Mộ Nhạc Nhạc làm chuyện xấu, trải nghiệm một cuộc sống hồn nhiên ngây thơ của trẻ con.
Chiến Vân Khai nghe vậy, sửng sốt nửa giây rồi buông chén đũa, bụm lấy cổ, giả vờ như đang rất đau: "Đầu óc vẫn còn đau."
Chiến Cảnh Hi trừng mắt liếc nhìn Chiến Vân Khai đang làm trò vô lại: "Chú Chiến, chú đau đầu mà ôm cổ làm gì? Nhìn cũng biết là giả!"
"Cho dù có như thế nào, ngày mai chú nhất định phải chuyển đi, chú nói xem chú là đàn ông chưa lập gia đình đàn bà chưa gả chồng, ở chung một chỗ với nhau, nếu để cho người ngoài nhìn vào thì chẳng phải sẽ tổn hại danh dự của mẹ à?" Chiến Cảnh Hi rất bất mãn: "Một người đàn ông trưởng thành như chú, biết cách tự chăm sóc bản thân."
Ánh mắt của Chiến Vân Khai rơi lên người Mộ Minh Nguyệt, khẽ nhíu mày nói: "Minh Nguyệt, cơ thể của tôi vẫn chưa được ổn."
"Tôi nghe theo con trai." Mộ Minh Nguyệt ụp nồi.
Trong lòng Chiến Cảnh Hi vui như mở hội.
Lại còn thầm oán trong lòng: Chiến Vân Khai, bố cũng có ngày này!
"Chú Chiến, chú đã khỏe rồi, về nhà của chú đi." Chiến Cảnh Hi không khách sáo nói.
Cậu không phải Mộ Nhạc Nhạc.
Chỉ có Mộ Nhạc Nhạc mới hồ đồ dẫn sói vào nhà!
Cậu phải đuổi sói ra!
Cậu rất lo việc cô nam quả nữ, sẽ dễ dàng có chuyện gì mà củi khô dễ cháy!
Một cái bắp cải tốt đẹp như mẹ, sao có thể cho heo rừng Chiến Vân Khai nhổ được!
Thật đáng giận!
Sau khi ăn cơm xong, Chiến Cảnh Hi lôi Mộ Minh Nguyệt lên lầu, quấn quít lấy Mộ Minh Nguyệt chơi với cậu, cùng cậu làm bài tập.
Bọn họ tráo đổi thân phận rất cẩn thận, ngay cả sách bài tập cũng đổi luôn.
Thấy con trai đột nhiên làm bài tập, Mộ Minh Nguyệt rất kinh ngạc.
Cô nhìn con trai hồi lâu rồi nói: "Cục cưng, có phải hôm nay con bị cái gì kích thích không? Muốn đuổi Chiến Vân Khai đi, bây giờ còn bài tập nữa?"
Con trai muốn đuổi Chiến Vân Khai đi, cô có thể hiểu được.
Nhưng mà làm bài tập...
Đúng là dọa cô rồi!
Từ trước đến nay con trai không thích đọc sách!
Chứ đừng nói là làm bài tập!
Bài tập không có duyên với cậu được chứ!
"Mẹ, cục cưng nghĩ kỹ rồi, cục cưng phải học thật giỏi, phải vươn lên mỗi ngày, trở thành một nhân tài kiệt xuất, kiếm tiền nuôi mẹ!" Chiến Cảnh Hi nghĩ về một tương lai hạnh phúc mỹ mãn, bây giờ nhất định phải mạnh mẽ hơn: "Mẹ, con sẽ khiến mẹ hạnh phúc!"
Cậu đã xem không ít phim, trên TV, những cậu trai thường cầu hôn mấy chị như vậy!
Gần đây có một bộ phim siêu sao của Mỹ, tên là "Người phụ nữ trí mạng", trong phim con trai của bạn thân nữ chính mười tám tuổi, từ nhỏ đã yêu cô gái, mới mười tám tuổi đã trở thành người theo đuổi cô gái.
Bây giờ cậu đã năm tuổi, chỉ còn mười ba năm nữa thôi!
Khi đó mẹ mới ba mươi bảy tuổi!
Nghĩ đến chuyện khi đủ mười tám tuổi sẽ được ở bên cạnh mẹ khiến cậu rất kích động!
Nhưng, chuyện này cậu không thể để cho Mộ Nhạc Nhạc biết được.
Nếu Mộ Nhạc Nhạc biết cậu muốn làm bố của nhóc thì có lẽ sẽ bóp chết cậu mất.
Một mặt Chiến Cảnh Hi mong rằng mình không phải là con ruột của Mộ Minh Nguyệt, mặt khác lại vô cùng mong rằng mình là con ruột của Mộ Minh Nguyệt!
Một Minh Nguyệt nghe như vậy, rất mừng rỡ: "Cục cưng, cuối cùng con cũng trưởng thành."
"Mẹ, cái đề này phải làm như thế nào? Cục cưgn không biết làm." Chiến Cảnh Hi vờ như rất khó.
Mộ Minh Nguyệt cũng chân thành mà dạy dỗ con trai, chỉ từng đề từng đề một.
Chiến Cảnh Hi rất thỏa mãn mà uốn éo trong lồng ngựa của Mộ Minh Nguyệt, ngửi mùi hương của mẹ, cậu đã thấy đủ.
Sau khi làm xong bài tập. Chiến Vân Khai cầm khăn tắm áo tắm và quần áo sạch đến tìm Chiến Cảnh Hi.
"Nhạc Nhạc, bố siêu nhân đưa con đi tắm bong bóng đây, lần này sẽ cho mẹ của con tắm chung với chúng ta luôn." Chiến Vân Khai đợi đến phòng tắm rồi nói.
Chiến Cảnh Hi nghe vậy, mơ màng nhìn Chiến Vân Khai.
Cùng nhau tắm bong bóng?
Còn muốn cho mẹ tắm chung?
Sao Chiến Vân Khai lại có thể nghĩ đến hành vi lưu manh như vậy!
Chiến Cảnh Hi đen mặt nói: "Chiến Vân Khai, chú đừng có mơ nữa! Mẹ của cháu sẽ không tắm bong bóng với chú đâu! Mẹ của cháu không thích chú!"
Chiến Cảnh Hi quay đầu, nói lời thấm thía với Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ, lời của đàn ông không đáng tin đâu, đàn ông đáng tin sẽ leo lên cây."
"Vậy lời của cục cưng cũng không được tin sao?" Mộ Minh Nguyệt hỏi đùa với con trai.