Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 118: Bắt nạt con trai tôi!




Chiến Cảnh Hi vừa quay đầu lại, thấy Chiến Vân Khai mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám khói, trong tay cầm một quả cam.

Người bố đã thay giày Tây, vẫn không thể nào che giấu được hơi thở rét lạnh trên người anh.

Khuôn mặt của Chiến Cảnh Hi trở nên đau lòng vì không thấy được mẹ ngay lập tức được lạnh lùng thay thế, giọng nói non nớt của cậu vang lên thật lạnh lẽo: "Chú ở đây làm gì? Mẹ của cháu đâu rồi?"

Chiến Vân Khai sửng sở, lúc nhìn cục cưng, suy nghĩ đầu tiên chính là, sao lại giống như đúc con của anh vậy?

Con của anh cũng có khuôn mặt thúi thúi như thế này.

Nhìn thấy anh là lạnh lạnh lùng lùng.

"Nhạc Nhạc, vợ của chú vừa mới về, quên cầm đồ theo nên quay lại ga ra rồi." Chiến Vân Khai rót cho Mộ Nhạc Nhạc một chén nước trái cây: "Nhạc Nhạc, chú vừa mới làm cho con."

Chiến Cảnh Hi ném cái gối đầu của Chiến Vân Khai ra ngoài. Là cái gối đầu mà Mộ Nhạc Nhạc chuẩn bị đặt ở phòng của Mộ Minh Nguyệt cho Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai ra hiệu cho Chiến Cảnh Hi cùng đi tắm, Chiến Cảnh Hi lại chẳng muốn quan tâm đến, chạy đi ga ra.

Nhưng mà...

Cậu chạy được hai bước rồi dừng lại.

Ga ra nhà của mẹ ở đâu nhỉ?

"Ờm, cháu hỏi chú, ga ra ở đâu vậy?" Chiến Cảnh Hi rất không tình nguyện mà hỏi người đàn ông mà cậu ghét nhất quả đất.

Chiến Vân Khai nghi ngờ mà nhìn Chiến Cảnh Hi: "Cháu không biết?"

Chiến Cảnh Hi dùng ánh mắt sâu lắng nhìn Chiến Cảnh Hi, ngay cả ga ra nhà mình mà thằng nhóc con này cũng không biết ở đâu ư?

Chiến Cảnh Hi: "..." Phí lời!

Nếu cậu biết thì cần gì phải hỏi Chiến Vân Khai?

Đây cũng là lần đầu tiên cậu đến nhà mới của mẹ mà!

Sau khi Chiến Cảnh Hi biết được ga ra nằm ở đâu từ trong miệng của Chiến Vân Khai thì chạy ù đi.

Nhưng chân nhỏ vừa mới chạy được mấy bước thì dừng chân quay đầu lại, nhìn về phía ánh mắt đầy địch ý của Chiến Vân Khai, lúc vừa muốn dạy dỗ Chiến Vân Khai một lần, lại phát hiện bây giờ cậu đang là Mộ Nhạc Nhạc, có lẽ phải dùng giọng điệu và hành vi của Mộ Nhạc Nhạc để mà dạy dỗ!

Những lúc Mộ Nhạc Nhạc hung dữ sẽ chống tay lên eo nhỏ.

Cậu chống cái eo nhỏ, hơi cứng ngắc nhưng cũng không thể ngăn cản cậu dạy dỗ Chiến Vân Khai, vạch trần nói: "Chú Chiến, ánh mắt của chú đúng là tệ hại, lại đi thích một người phụ nữ như Thẩm Tư Viện!"

Trở ngại lớn nhất là mẹ cậu nên cậu mới không dám dùng thân phận Chiến Cảnh Hi bốc phốt trước mặt Chiến Vân Khai.

Hơn nữa, người tên Thẩm Tư Viên có phải là mẹ ruột của cậu hay không, cậu đều có lý do để nghi ngờ!

Chiến Vân Khai: "..."

Thằng nhóc này, sao lại đổ hết lên người anh rồi?

Anh đi thích Thẩm Tư Viện hồi nào chứ?

Nếu không phải ông trời đưa đẩy cho người phụ nữ đó bò lên giường của anh, còn sinh con trai cho anh, thì người phụ nữ đó có thể đi qua đi lại trước mặt anh sao?

Nếu không phải do người phụ nữ kia, vợ con anh sẽ bỏ đi sao?

"Hơn nữa, một người phụ nữ tốt như mẹ cháu, chú không xứng, cháu khuyên chú hãy hết hi vọng đi!" Chiến Cảnh Hi lại học Mộ Nhạc Nhạc lè lưỡi, làm mặt quỷ với Chiến Vân Khai.

"Vậy ai thì xứng?" Chiến Vân Khai hỏi.

Chiến Cảnh Hi chưa nghĩ kỹ đã nói: "Hình như người bạn mới Chiến Cảnh Hi cháu quen ở trường rất xứng."

"Con của chú?" Mày kiếm của Chiến Vân Khai cau lại.

Trái tim của Chiến Cảnh Hi nhảy dựng lên, mặt không đỏ thở không gấp, trừng mắt nhìn Chiến Vân khai nói: "Đúng, là con trai Chiến Cảnh Hi của chú."

"Nó thì có gì tốt? Rặc một thằng nhóc con, không hợp!" Mặt của Chiến Vân Khai đen như đít nồi, rõ ràng anh đã sinh ra một thằng con giời đánh!

Còn cướp phụ nữ của anh!

Chiến Cảnh Hi lại không vui nói: "Chú hiểu cái đách gì, chỉ cần được bảo dưỡng tốt, bạn trai vẫn còn nhỏ! Huống chi mẹ cháu trông cũng chỉ giống như mười bảy mười tám tuổi!"1

Mặt của Chiến Vân Khai đen cả rồi.

"Chẳng phải chú cháu ta ở cùng một chiến tuyến sao?" Chiến Vân Khai nhăn mày hỏi.

"Không, cháu thích mẹ của cháu ở chung với một thằng nhóc hơn nhiều." Chiến Cảnh Hi nói khiến cho Chiến Vân Khái tức chết: "Đợi đến khi anh em tốt của cháu tròn mười tám tuổi, cháu sẽ để cho cậu ta làm bạn trai nhỏ của mẹ!"

Chiến Vân Khai tiến lên, bắt lấy cái đầu nhỏ, trầm giọng nói: "Cái thằng nhóc thúi Chiến Cảnh Hi kia miệng còn hôi sữa, nó cũng xứng với vợ chú?"

Đây là lần đầu tiên Chiến Cảnh Hi bị bố mình xách đầu như một con gà con, lại còn đi lòng vòng, cậu không đồng tình nói: "Chiến Cảnh Hi nhỏ tuổi hơn chú, có thể chăm sóc mẹ thật tốt, chú già hơn mẹ cháu như vậy, nhất định là mẹ phải chăm sóc ngược lại chú, nhất định mẹ sẽ mệt chết mất!"

Giọng nói của Chiến Vân Khai lạnh dần: "Chú không cần vợ mình chăm sóc, chú nhất quyết sẽ không liên lụy đến vợ của chú!"

"Cái gì mà vợ của chú? Đừng có gọi thân thiết như vậy." Chiến Cảnh Hi bất mãn vô cùng khi Chiến Vân Khai mở miệng gọi một tiếng vợ.

Làm như Mộ Minh Nguyệt thật sự là vợ của bố không bằng ấy.

Đúng lúc này, Mộ Minh Nguyệt đã từ ngoài đi vào.

Cô nhìn thấy Chiến Vân Khai xách xon mình như vậy, cô đứng ở cửa ra vào, khiếp sợ mà hỏi: "Chiến Vân Khai, anh xách con của tôi như vậy làm gì? Mau bỏ thằng bé xuống!"

Chiến Cảnh Hi vừa nghe thấy giọng nói của Mộ Minh Nguyệt lập tức giả vờ đáng thương, thò tay về phía Mộ Minh Nguyệt như muốn được ôm: "Mẹ, chú xấu xa này muốn bắt nạt con!"

Thì ra làm nũng lại đáng yêu như vậy!

Cậu nhanh chóng nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt đi về phía mình, vội vàng ôm lấy cậu.

Chiến Cảnh Hi lập tức được kề cận bên Mộ Minh Nguyệt, ôm chặt lấy Mộ Minh Nguyệt, chôn mặt vào trong cổ của Mộ Minh Nguyệt.

Cái ôm của mẹ thật sự vừa ấp ám mà cũng vừa thơm!

"Mẹ, chú ấy bắt nạt con!" Chiến Cảnh Hi chỉ vào Chiến Vân Khai đứng cách đó không xa nói.

Cậu không dám đánh Chiến Vân Khai nhưng mẹ thì có thể!

Cậy nhất định phải khiến cho mẹ đại diện công lý trừng phạt Chiến Vân Khai!

Chiến Vân Khai tìm một người phụ nữ như Thẩm Tư Viện về làm mẹ của cậu!

Đáng đánh!

Mộ Minh Nguyệt sốt ruột, ôm con trai vào lòng đi đến trước mặt Chiến Vân Khai: "Con của tôi có lòng tốt cho anh ở nhờ, sao anh lại đi bắt nạt một đứa bé hả! Con của anh là con anh, anh không thích có thể đánh chửi nó nhưng đây là con trai cục cưng của tôi, tôi không cho pháp anh động vào một sợi lông của nó!"

Chiến Vân Khai bị Mộ Minh Nguyệt dạy dỗ, không dám hé nửa lời.

Giống như ngậm bồ hòn làm ngọt.

Anh bắt nạt con trai cục cưng của cô hồi nào?

Hơn nữa, tuy anh không thích thằng bé Chiến Cảnh Hi do Thẩm Tư Viện sinh ra nhưng tốt xấu gì thằng bé cũng là con của anh, anh vẫn chưa phát rồ đến nỗi đi ngược đãi cậu.

Hơn nữa, Mộ Nhạc Nhạc hôm nay rất khác thường.

"Minh Nguyệt, tôi không bắt nạt nó, em phải tin tưởng tôi." Chiến Vân Khai thấp giọng giải thích.

Ngẫm lại xem anh là người giàu nhất thế giới, người đàn ông quyền thế tận trời, vậy mà lại ở đây cúi đầu nhận sai, nếu để cho người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ hạ giá ngoài dự kiến!

Nhưng mà, đây là cuộc sống mà Chiến Vân Khai tha thiết mơ ước!

Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, muốn anh quỳ xuống anh cũng bằng lòng!

Không ai biết, cô còn quan trọng hơn của tính mạng của anh!

Từ khi cô bước vào cuộc sống của anh, mang theo sự ấm áp của mặt trời, chiếu sáng thế giới của anh, khiến cuộc sống anh không còn lạnh lẽo nữa.

Một tiên nữ nhỏ quý báu như vậy, anh chỉ muốn nuôi cô thật tốt, để bên cạnh mà yêu thương.

Vốn dĩ anh nghĩ rằng, anh và cô, sẽ vẫn luôn ngọt ngào, sống cuộc sống ngọt ngào, ai biết, sai lầm của anh khiến cho hai người chia xa.

Sinh mạng này là cô cho anh.

Lúc này, gặp được cô, anh tuyệt đối sẽ không mất cô thêm lần não nữa!

"Tin anh sao?" Mộ Minh Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như anh không an phận thì đừng mong ở lại cái nhà này."

Chiến Vân Khai nghe vậy, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp như phát nổ, mắt tràn đầy hoảng sợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.