Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 116: Mối quan hệ bị hiểu nhầm




"Phần phía trên cổ bị liệt." Chiến Cảnh Hi nói.

"Cái gì? Sao tớ chưa từng nghe đến loại bệnh này vậy?" Mộ Nhạc Nhạc nói, sờ cổ, quay đầu lại nói: "Không có, cổ của tớ không có bị liệt, vẫn còn rất năng động..."

Chiến Cảnh Hi khẽ than, nói: "Đúng là không não..."

"Không não?"

Mộ Nhạc Nhạc gãi đầu, chưa từng nghe đến loại bệnh này, nhỏ giọng mà hỏi thăm: "Không não là bệnh gì? Có trị được hay không?"

Chiến Cảnh Hi buông thõng tay, bất đắc dĩ nói: "Không não là không não, không trị được."

Điện thoại của Mộ Nhạc Nhạc không có ở đây nên không có cách nào lên tra ý nghĩa trên baidu.

Cậu chỉ có thể ôm lấy Chiến Cảnh Hi, cọ lấy Chiến Cảnh Hi hỏi: "Em trai thúi, nếu tớ không não thì cậu có ghét bỏ tớ, có bỏ rơi tớ không?"

Chiến Cảnh Hi nhìn Mộ Nhạc Nhạc dính chặt lấy người mình, dùng vẻ mặt đầy yêu thương mà thở dài.

Vào lúc này, cách đó không xa vang lên một giọng nói.

"Này này! Các em là học sinh lớp mấy, tiếng chuông đã reo lên đến lần thứ hai rồi, các em ở trong sân trường làm cái gì đó hả! Hai thằng nhóc lại ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt như vậy làm cái gì? Anh em ruột còn không dám ôm nhau như vậy!"

Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi nghe vậy, quay đầu lại, dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn ông hói đầu đang lớn tiếng nói bọn chúng ở bên ngoài sân.

Bọn họ là anh em ruột, ôm nhau như vậy thì có làm sao?

Phạm pháp rồi hả?

"Hi Hi, cậu nói xem tên hói đầu kia bị bệnh tâm thần phải không? Ông ta làm như chúng ta đang âm mưu chuyện gì không bằng."

Mộ Nhạc Nhạc vẫn ôm lấy Chiến Cảnh Hi, chẳng có ý buông ra chút nào.

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiến Cảnh Hi lạnh đi, ghét bỏ nhìn Mộ Nhạc Nhạc đang ôm mình, thò tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Nhạc Nhạc, nếu cậu không buông tay, người khác sẽ thật sự tin rằng cậu đang âm mưu chuyện gì đó!" Mộ Nhạc Nhạc lại không cho là vậy, nói: "Mắt của bọn họ là để trang trí hay sao? Cũng không thèm mở to mắt ra mà nhìn? Chúng ta giống nhau như đúc, coi là song sinh cũng không ngoa."

Đôi mắt của Mộ Nhạc Nhạc nhìn thẳng vào Chiến Cảnh Hi, nhếch miệng cười, cũng học động tác nhéo má của Chiến Cảnh Hi mà nhéo mặt của cậu: "Hơn nữa, cậu cứ nhéo mặt như vậy sẽ càng khiến cho người ta hiểu lầm hơn! Nhưng mà, cục cưng thích!"

Tình anh em này, cậu thật sự rất bằng lòng!

Chiến Cảnh Hi: "..."

Cái này sao mà bằng lòng được chứ?

Cái nồi này ai thích vác trên lưng thì vác đi!

Cậu đây không thích!

"Hai đứa lớp nào vậy, còn không mau vào lớp..."

Giọng nói từ tức giận chuyển sang im lìm.

Người bắt tội học sinh này chính là hiệu trưởng.

Hiệu trưởng bị cận rất nặng, đến lúc lại gần nhìn, nhận ra Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi, cơ thể cứng đờ!

Nhanh chóng cung kính cúi người: "Cậu chủ nhỏ Chiến, cậu chủ nhỏ Mộ! Là hai cậu à!"

Mộ Nhạc Nhạc nhìn hiệu trưởng, nhíu mày hỏi: "Chú biết cháu à? Chú là ai?"

Hiệu trưởng nhớ đến người hiệu trưởng trước náo loạn vì cháu mình mà có mâu thuẫn với Chiến Cảnh Hi, bị đuổi cổ thẳng cẳng.

Phó hiệu trưởng là ông ta mới có thể lên thay.

Nếu như lần này ông ta đắc tội với hai cậu chủ nhỏ, vậy thì cái chức danh này của ông ta chắc chắn không giữ được!

Hơn nữa, cậu chủ nhỏ Mộ này còn khủng bố hơn cả cậu chủ nhỏ Chiến… thế lực tứ phương đều liên hợp gửi thư yêu cầu ông ta cho cậu vào học.

Tuy không biết được thân phận của cậu chủ nhỏ Mộ, nhưng Chiến Cảnh Hi thì lại là con trai của người giàu nhất thế giới, tương lai chính là người giàu nhất thế giới! Nhưng trực giác nói cho ông ta biết rằng, ông ta nhất định phải ôm chặt hai cái đùi của cậu chủ nhỏ Mộ và cậu chủ nhỏ Chiến!

Ôm chặt bọn nhỏ này, ông sẽ làm rạng rỡ tổ tông, tích phúc cho đời sau!

"Tôi là hiệu trưởng của trường này, xin hỏi hai cậu chủ nhỏ đang làm cái gì vậy? Có yêu cầu gì hay chăng? Tôi rất bằng lòng cống hiến sức lực cho hai cậu!" Hiệu trưởng nịnh nọt nói: "Chú không thấy cục cưng đang nhặt ve chai kiếm tiền sao? Hiệu trưởng đã rảnh rỗi như vậy, thì giúp cháu nhặt hết đống này đi, còn có thể giảm bớt gánh nặng cho công nhân vệ sinh của trường." Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe hiệu trưởng nói như vậy, cũng không thèm khách sáo với ông ta, sai hiệu trưởng nhặt ve chai giúp luôn.

Hiệu trưởng nghe xong thì sửng sốt không thôi, nhưng lại nhanh chóng đi nhặt những cái chai vứt loạn trên đất.

Những công nhân viên chức thấy hiệu trưởng trường mình đang nhặt ve chai dưới trời nắng chói chang cũng nhao nhao đi gia nhập cùng.

Nhìn mọi người trong trường học đang giúp mình nhặt ve chai, Mộ Nhạc Nhạc bèn đi mua kem, vừa liếm kem vừa hỏi Chiến Cảnh Hi: "Hi Hi, bọn họ đang làm cái gì vậy? Zombie đào đất sống dậy rồi sao? Chơi trò Plant vs Zombie à?"

Mọi người đều đang cúi đầu như đang tìm kiếm cái gì trên sân trường.

"Đang giúp cậu nhặt chai đó." Chiến Cảnh Hi nói.

"Ô chao..." Mộ Nhạc Nhạc cười: "Cái sân trường này thì nhặt được mấy cái chai chứ?"

Hiệu trưởng ôm hết những cái chai đã nhặt đến, mồ hôi đầm đìa, sau khi lau mồ hôi trên mặt lại cúi người hỏi: "Hai cậu chủ nhỏ, hai cậu nhặt chai để làm cái gì vậy?"

Hiệu trưởng nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc, không biết ai là ai nữa, cũng không dám gọi tên của một trong hai người.

Ông ta biết là Chiến Vân Khai có con trai, nhưng lại không biết lại có tới hai đứa con trai!

Chẳng lẽ là bố mẹ ly dị sao?

"Đúng rồi, trường học có mấy cân giấy thừa vậy? Có muốn cục cưng giúp trường học giảm bớt gánh nặng không?" Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên thoáng nghĩ đến đây là cơ hội kiếm tiền tốt!

Trường này đã thành lập nhiều năm như vậy!

Nhất định có không ít sách vở dư thừa!

Chỉ cần lấy vài cân, cậu có thể giàu to rồi!

"Có có!" Hiệu trưởng nói.

Hiệu trưởng lập tức nhờ người đi kiểm tra lại tất cả những giấy tờ không cần dùng đến nữa, suy nghĩ rồi lại hỏi: "Cậu chủ nhỏ, cậu cần bao nhiêu cân giấy?"

Mộ Nhạc Nhạc hỏi: "Bao nhiêu cân sách vở cũ thì được một ngàn vạn?"

"Hai ngàn vạn!" Chiến Cảnh Hi bổ sung thêm.

Không ngờ em trai của cậu mới là gian thương thật sự!

Mộ Nhạc Nhạc sững sờ nhưng cũng không ép hỏi, lại nói với hiệu trưởng: "Giúp cháu lấy sách vở cũ cỡ chừng hai ngàn vạn!"

"Tôi lập tức xử lý!" Hiệu trưởng lập tức thông báo tất cả bộ môn kiểm tra lại sách vở cũ, đập nồi bán sắt mà kiếm đủ hai ngàn vạn cho Mộ Nhạc Nhạc.

Còn dư tận một trăm vạn!

Mộ Nhạc Nhạc cầm lấy những phế phẩm đổi được hai ngàn vạn, lúc đếm tiền, cậu cho Chiến Cảnh Hi một ngàn vạn, còn mình giữ lại một ngàn vạn, sau đó quyên một trăm vạn cho trường học.1

Hiệu trưởng lập tức loan tin này ra.

Lại còn khen ngợi hai vị bạn học Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc đã bảo vệ môi trường cho trường, còn giúp trường xử lý đống sách vở cũ chất chồng, lại còn quyên cho trường một trăm vạn, trở thành học sinh gương mẫu của trường.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn tấm giấy khen, hết nhìn trái lại nhìn phải.

"Sao vậy, có giấy khen mà không vui sao?" Chiến Cảnh Hi thấy Mộ Nhạc Nhạc đang nghiên cứu tấm giấy khen, bèn hỏi.

Mộ Nhạc Nhạc lắc lắc tấm giấy khen, nói: "Ài, tớ nói chứ, nếu thưởng thì ít nhất cũng phải làm cho cục cưng một chiếc cúp bằng vàng, một tờ giấy sẽ bị thời gian bào mòn, về sau thế hệ con cháu của tớ sẽ không thể nhìn thấy được chiến tích vĩ đại của tổ tiên họ!"

Chiến Cảnh Hi nhìn Mộ Nhạc Nhạc, trong lòng như một tấm gương sáng, trong lòng Mộ Nhạc Nhạc đang nghĩ cái gì, cậu hiểu được hơn bất kỳ ai khác.

Thật ra thứ Mộ Nhạc Nhạc muốn, là vàng!

Một thằng nhóc tham tiền!

Tuy Chiến Cảnh Hi không nói lời nào nhưng cậu đã thông báo cho hiệu trưởng nhanh chóng đưa cúp vàng đến cho Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc để tờ giấy khen sang một bên, đếm một ngàn vạn của mình, sợ thiếu mất tờ nào!

"Hi Hi yêu dấu, cậu có chuyện gì sao? Tớ muốn kiếm tiền là vì phải hoàn thành sứ mệnh với bố cặn bã, sao cậu cũng vào góp vui theo vậy?" Mộ Nhạc Nhạc khó hiểu mà hỏi han.

Chiến Cảnh Hi ho nhẹ: "Tớ cũng phải hoàn thành sứ mệnh."

Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Chiến Cảnh Hi, hỏi: "Sứ mệnh gì cơ? Nói cho cục cưng nghe nào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.