Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 112: Chỉ có sự giàu có của chú mới xứng với mẹ của cháu!




"Trẻ con không cần hiểu nhiều, mau đi đi. Con không đến trường nữa, ở nhà chăm sóc anh ta đi, mẹ phải đi ra ngoài rồi." Mộ Minh Nguyệt sửa sang lại quần áo, xuống lầu ăn sáng rồi rời đi.

Mộ Nhạc Nhạc cầm thuốc, đi tìm Chiến Vân Khai, phát hiện lúc này Chiến Vân khai đã cởi áo, để lộ cơ thể to lớn, cậu nhìn dáng người và cơ bắp của Chiến Vân Khai, nuốt một ngụm nước bọt.

"Quao! Chú Chiến, dáng người của chú hoàn mỹ đến mức nước miếng của cục cưng chảy ròng ròng luôn á!"

Cơ thể của Chiến Vân Khai rất khó chịu, con ngươi sâu thẳm đỏ tươi, nhìn Mộ Nhạc Nhạc, nặng nề nói: "Nhạc Nhạc, cháu cho chú ăn cái gì vậy?"

Thằng nhóc này bỏ thuốc anh, anh còn sống được, hoàn toàn là nhờ có bùa bảo vệ tính mạng của Mộ Minh Nguyệt!

Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Vân Khai khó chịu, cậu đưa cho anh bình thuốc mà mẹ đưa: "Ừm, đây là mẹ bảo cháu mang đến cho chú."

Chiến Vân khai sững sờ.

Mộ Nhạc Nhạc còn nói thêm: "Đây là thuốc giải! Uống ba viên!"

Chiến Vân Khai cầm bình thuốc, đổ ba viên ra rồi uống hết.

Khoảng mười phút sau, cơ thể anh đổ mồ hôi, nhiệt độ trên người dần hạ xuống, anh không hỏi gì, đã nghe Mộ Nhạc Nhạc đứng bên cạnh thở dài.

Anh nghi ngờ mà hỏi thăm: "Mộ Nhạc Nhạc, cháu thở dài cái gì đó?"

Mộ Nhạc Nhạc chống cằm, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chú Chiến, cục cưng đã tạo cho chú hai cơ hội, chú chẳng nắm được cái nào cả! Chú đúng là khiến người ta phiền muộn mà... Cái gen tán gái của chú, sẽ không di truyền chứ?"

Nếu như Chiến Vân Khai thật sự là ông bố cặn bã của cậu... Sau này cậu trưởng thành, cũng sẽ như ông bố cặn bã hay sao?

Cậu không muốn đã lớn tuổi như ông bố cặn bã mà vẫn chưa có vợ đâu!

Cho dù có vợ, vợ cũng chạy mất dép!

Đúng là cuộc sống bi ai!

Cuộc sống thảm hại như vậy, có ý nghĩa gì đâu chứ?"

“Cơ hội?" Đôi lông mày của Chiến Vân Khai nhếch lên, kinh ngạc nhìn Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc liên tục gật đầu không ngừng: "Đúng vậy! Cục cưng vì để cho chú cưới mẹ, vừa rồi còn để cho chú lâm vào nguy hiểm, chú cũng không biết Bá Vương ngạnh thượng cung! Chú đã khiến cho cục cưng quá thất vọng rồi!"

Mộ Nhạc Nhạc khẽ thở dài!

Chiến Vân Khai sửng sốt, giữa mày nhăn lại.

Thằng nhóc con này, đúng là đã cho anh uống thứ không nên uống.

Anh chưa bao giờ nghi ngờ Mộ Nhạc Nhạc sẽ chuốc thuốc anh.

Bây giờ thì thằng nhóc này chưa đánh đã khai rồi.

Mộ Nhạc Nhạc ở một bên mặt ủ mày chau, cũng khiến anh nhíu mày theo.

Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Vân Khai đen đi, giống như bị mây đen bao phủ.

Giọng nói lạnh lùng của anh vang vọng trong căn phòng, anh trầm giọng nói: "Nhạc Nhạc, cháu có biết cháu làm như vậy, với mẹ của cháu là một chuyện rất nguy hiểm hay không?"

Thằng nhóc này, rốt cuộc là nghĩ cái gì mà cho anh uống cái thứ thuốc này?

Nếu như là một người đàn ông khác, Mộ Minh Nguyệt có cơ hội an toàn sao?

Anh căn bản không dám nghĩ đến.

Nếu thằng bé này ở bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, cũng là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Ai biết vì để tìm bạn trai cho Mộ Minh Nguyệt mà đứa nhỏ này có thể làm chuyện gì?

Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên bị Chiến Vân Khai dạy dỗ, cũng bị dọa cho sững người, ngơ ngác nhìn Chiến Vân Khai: "Chú Chiến, chú đang hung dữ với cục cưng sao? Cục cưng đã giúp cho chú một chuyện to như cái móng heo, chú còn hung dữ với cục cưng! Chú đúng là... tức chết cục cưng rồi!"

Dứt lời, Mộ Nhạc Nhạc thở phì phò dùng hai tay ôm ngực, rầm rì cái gì rồi quay mặt đi!

Cái móng heo to như vậy, đúng là không nên giúp mà!

"Cục cưng à chú đang dạy dỗ cháu, bảo vệ mẹ cho tốt là chức trách, cho dù thế nào cũng không được làm chuyện tổn thương đến mẹ. Cho dù là chú Chiến, cũng không được." Chiến Vân Khai thấm thía nói.

Mục đích của thằng bé này là tốt, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa hết khiếp sợ.

Nếu như là một người đàn ông khác, Mộ Minh Nguyệt đã bị nuốt vào bụng từ lâu rồi.

Còn anh, chỉ cần cô không chuẩn bị hoặc dưới tình huống không đồng ý thì bất kể như thế nào, anh cũng có thể kiềm chế bản thân mình.

"Vậy chú nói xem phải làm sao bây giờ?" Mộ Nhạc Nhạc mơ hồ nhìn Chiến Vân Khai.

"Chú chỉ nói đến vấn đề mà lại không nói cách giải quyết vấn đề, chú sống như vậy là không được đâu!" Mộ Nhạc Nhạc nói.

"Vậy cháu muốn thế nào?" Chiến Vân Khai hỏi.

Con ngươi đen láy của Mộ Nhạc Nhạc đảo quanh, nhếch miệng cười: "Chú Chiến, chú nói để cho cháu thừa kế gia sản của chú, chuyện đó có thật không?"

Chiến Vân Khai thấy Mộ Nhạc Nhạc băn khoăn chuyện thừa kế, cười khẽ.

Thằng nhóc này còn là một đứa tham tiền.

Giống y như đúc Mộ Minh Nguyệt tham tiền kia.

Cái gọi là gen di truyền, đúng là hay thật!

Trước kia Mộ Minh Nguyệt luôn hỏi anh tiền tiêu vặt, nhìn thấy tiền sẽ vui vẻ mà ôm anh vừa hôn vừa cắn.

"Ừm." Chiến Vân Khai khẽ gật đầu.

Chỉ cần thằng bé này không bao giờ... gây họa cho Mộ Minh Nguyệt nữa, muốn gì anh cũng cho.

Chỉ là chuyện thừa kế thôi, có là cái gì đâu chứ.

"Vậy thì đến khi nào mới có thể kế thừa tài sản của chú vậy?" Mộ Nhạc Nhạc kích động hỏi thăm.

"Bây giờ cháu vẫn là trẻ nít, muốn kế thừa một tập đoàn tài phiệt ngàn tỷ, cần phải học nhiều lắm, phải có nhiều kỹ năng. Đầu tiên cháu phải hiểu, làm kinh doanh là như thế nào, làm sao để kiếm tiền." Chiến Vân Khai cũng không muốn nói quá phức tạp, tên nhóc này mới có năm tuổi, không cần phải chặt chẽ quá.

Nếu Mộ Minh Nguyệt biết anh nhồi nhét vào đầu Mộ Nhạc Nhạc, nhất định sẽ giết anh mất.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Vân Khai: "Học sẽ kiếm tiền được sao?"

"Ừ, cháu phải có suy nghĩ buôn bán." Chiến Vân Khai nói.

Mộ Nhạc Nhạc gật đầu: "Ừm, cháu biết rồi!"

Cậu rất có đầu óc buôn bán đó!

Tiền đen, là chuyện chỉ cần động ngón tay thôi!

Chỉ cần cậu muốn, tiền của người khác đều là của cậu cả!

Cậu không thích tập đoàn của người khác, nhưng nếu là tập đoàn tài phiệt của Chiến Vân Khai thì cậu rất hứng thú.

Nhưng Chiến Vân Khai là chồng trước của mẹ cậu, cậu không dám làm gì bậy bạ nên nhất định phải danh chính ngôn thuận mà trở thành con trai của Chiến Vân Khai, quang minh chính đại mà có được tài sản của Chiến Vân Khai!

Như vậy thì cậu mới là người chiến thắng cho được!

"Vậy từ giờ trở đi, cháu phải huấn luyện đầu óc buôn bán của chính mình. Nếu như cháu có thể kiếm được một ngàn vạn trong vòng một tuần, chú sẽ phái nhân viên chuyên môn đến bồi dưỡng cháu." Chiến Vân Khai thấy Mộ Nhạc Nhạc rất có hứng thú với chuyện thừa kế, cũng cảm thấy rất khiếp sợ.

Để tài sản của anh cho con trai của Mộ Minh Nguyệt thừa kế, còn hơn là để cho con trai của Thẩm Tư Viện.

Cho dù Chiến Cảnh Hi có là con ruột của anh đi nữa!

Anh nhớ rằng Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi học chung một trường, bọn nó còn có quan hệ bạn bè không tệ.

Bắt đầu từ ngày mai, anh muốn cắt tiền tiêu vặt của Chiến Cảnh Hi, để cho Chiến Cảnh Hi cảm nhận cuộc sống gian khổ như Mộ Nhạc Nhạc.

Lúc bắt đầu Chiến Cảnh Hi đã có cuộc sống quá tốt, ngược lại là con trai của Mộ Minh Nguyệt, đã biết làm việc nhà từ sớm rồi.

Vừa nghĩ đến con trai của Mộ Minh Nguyệt phải khổ cực như vậy, nghĩ đến con trai mình ăn ngon mặc đẹp, anh muốn treo ngược Chiến Cảnh Hi lên đánh một trận!1

"Một lời đã định!" Mộ Nhạc Nhạc vui vẻ không thôi.

"Một lời đã định." Chiến Vân Khai nhìn Mộ Nhạc Nhạc giơ ngón út lên, nghĩ vì sao con của người ta lại ngây thơ hoạt bát như vậy, còn con trai của anh lại xem anh như kẻ địch.

"Nhưng mà chú cũng có điều kiện.

"Mộ Nhạc Nhạc nghe, nhìn Chiến Vân Khai: "Chú Chiến, chú quả nhiên không phải đèn cạn dầu, nói đi, điều kiện của chú là gì?"

Chỉ cần để cho cậu thừa kế tài sản ngàn tỷ, cho dù bán mẹ nó đi cũng đồng ý!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.