Âm thành vừa trầm thấp vừa lạnh lẽo của Chiến Vân Khai vang lên: "Em đang nói cái gì?"
Anh đột nhiên duỗi tay nắm chặt cái cằm của cô, bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng, phần cằm đau đớn từng đợt.
Lông mày của cô khẽ xoăn lại, giương con mắt đón nhận ánh nhìn lạnh thấu xương của anh, cười nhạo nói: "Sao nào, anh có thể thích những người phụ nữ khác, tôi không được rung động trước người đàn ông khác sao?"
Chiến Vân Khai kinh ngạc nhìn cô cả buổi trời, không hề chớp mắt mà nhìn cô, cuối cùng, bàn tay nắm lấy cằm cô buông lỏng.
Anh cố kìm nén nỗi khó chịu trong cơ thể mà cất bước rời đi, nhưng vì kích động quá vội vàng, anh giơ tay, mạnh mẽ đập một quyền vào trên vách tường.
"Rầm!"
m thanh cực lớn, như đang thổ lộ điều gì!
Cũng khiến trái tim của Mộ Minh Nguyệt chấn động!
Cô nhìn anh rời đi, cô cũng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Mộ Nhạc Nhạc, bảo cậu lên gặp cô.
Sau khi Mộ Nhạc Nhạc nhận được cuộc gọi của mẹ, thầm nói không ổn, chuyện xấu mà cậu làm đã bị mẹ tóm được rồi!
Làm sao bây giờ đây?
Nhưng làm sai thì phải nhận!
Cho dù có không muốn nhận, thì phải ném nồi!
Thế nên, khi cậu run rẩy đi lên lầu rồi đẩy cửa phòng của Mộ Minh Nguyệt ra, đầu tiên là đưa cái đầu nhỏ vào, hỏi thăm: "Mẹ, mẹ gọi con lên đây làm gì vậy ạ? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi đó... chúng ta xuống dưới ăn sáng thôi!"
Mộ Minh Nguyệt đi đến cửa, kéo Mộ Nhạc Nhạc vào trong, thấp giọng hỏi: "Mộ Nhạc Nhạc, con đã làm chuyện tốt gì rồi hử?"
Mộ Nhạc Nhạc trừng lớn mắt, nhìn Mộ Minh Nguyệt hỏi: "Mẹ, làm bữa sáng không phải là chuyện tốt sao? Nhưng mà những chuyện nội trợ này, đều là công việc thường ngày của cục cưng mà, mẹ không cần phải khoa trương như vậy đâu."
Chân mày Mộ Minh Nguyệt dựng lên: "Cái đồ ranh con này, con muốn dâng mẹ vào trong miệng hổ như vậy hay sao? Lần trước ở khách sạn mẹ đã lấy những cái hộp kia rồi, lần này con lại cho Chiến Vân Khai uống cái gì nữa hả?"
Mộ Nhạc Nhạc dùng vẻ mặt hoảng sự nhìn Mộ Minh Nguyệt, hai con ngươi tràn ngập vẻ vô tội: "Mẹ, sao con có thể làm chuyện tán tận thiên lương như vậy chứ?" .
Mộ Minh Nguyệt không tin: "Mộ Nhạc Nhạc, con không làm thật không?"
Mộ Nhạc Nhạc liên tục gật đầu không ngừng!
Sau đó, cậu lại tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ lấy được cái gì ở khách sạn vậy? Có phải là đồ ăn không? Sao không thấy mẹ đưa cho cục cưng ăn vậy?"
"Không phải đồ ăn." Mộ Minh Nguyệt nói.
"Vậy thì là cái gì ạ? Vậy mẹ có thể đưa cho con xem thử con có dùng được không ạ, dù sao thì nhà của chúng ta nghèo như vậy, chỉ biết đến đồng tiền mười tệ thôi."
Mộ Nhạc Nhạc khoanh hai tay trước ngực, đồng thời hừ một tiếng, thở phì phò, rất bất mãn: "Mẹ nói cục cưng nghèo như vậy, có thể đi mua đồ ở đâu mà gửi vào khách sạn chứ?"
Mộ Minh Nguyệt: "... " Cái thằng nhóc này còn mang thù như vậy, rốt cuộc là di truyền từ ai!
"Vậy thì Chiến Vân Khai đã xảy ra chuyện gì? Sao anh ta lại đột nhiên như vậy?"
Mộ Minh Nguyệt nhíu mày hỏi.
Mộ Nhạc Nhạc càng khó hiểu: "Con không biết ạ, chú Chiến nói với con rằng cơ thể của chú ấy hơi nóng, nóng nên muốn đi tắm, con lại dìu chú ấy lên lầu tắm, thuận tiện gọi mẹ xuống ăn sáng này!"
"Đúng rồi, chú Chiến đâu rồi ạ?"
Mộ Nhạc Nhạc dứt lời, còn nhìn xung quanh, khó hiểu hỏi Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ, mẹ đã làm gì chú Chiến vậy? Chẳng lẽ là ăn chú ấy rồi?"
Mộ Minh Nguyệt: "... "
Cô tiến lên, nhéo lỗ tai của Mộ Nhạc Nhạc, nói: "Mộ Nhạc Nhạc, hôm nay mẹ nói cho con biết, nếu con còn dám lợi dụng trêu cợt mẹ, mẹ sẽ bán quách con đi."
Không nghe lời quá rồi, còn một lòng giúp đỡ Chiến Vân Khai!
Đúng là khiến người mẹ già này tức chết!
"Mẹ ơi, chẳng phải Chiến Vân Khai là chồng trước của mẹ sao. Vì sao mẹ lại lạnh lùng vô tình với chú ấy như vậy? Dù sao thì chú ấy cũng nhiều lần ra tay cứu con của mẹ đó, nhưng mà Chiến Vân Khai, mẹ không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt Phật chứ, mẹ đối xử với chú ấy như vậy, không tốt lắm đâu." Mộ Nhạc Nhạc nói.
Mộ Minh Nguyệt nhíu mày: "Vậy thì sao?"
"Không có sao, nhưng con nhìn chú Chiến, như là sẽ xảy ra chuyện gì vậy." Mộ Nhạc Nhạc vuốt cái cằm nhỏ, nhìn kỹ Mộ Minh Nguyệt rồi nói.
"Một người trưởng thành như anh ta, có thể xảy ra chuyện gì?" Mộ Minh Nguyệt hỏi.
"Mẹ à, mẹ đúng là rất vô tình luôn ấy... Dù sao thì đó cũng là ân nhân cứu mạng con của mẹ, cũng là chồng trước của mẹ, mẹ cứ để chú ấy gặp chuyện không may trong nhà sao? Nếu chú ấy có sơ xuất gì, giấc mơ thừa kế tài sản ngàn tỷ của cục cưng sẽ bị ngâm nước nóng mất." Mộ Nhạc Nhạc luôn luôn nghĩ đến quyền thừa kế của cậu.
Mộ Minh Nguyệt vô cùng cạn lời nhìn Mộ Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, con nói thật đi, con đã làm gì anh ta rồi?"
Mộ Nhạc Nhạc cũng không sợ phải nói chuyện này cho Mộ Minh Nguyệt, dù sao, cậu phát hiện dường như bản thân đã gây họa thật rồi.
Cậu hơi chột dạ nói: "Mẹ, con cho thêm chút bột có thể thúc đẩy tình cảm vào ly sữa bò của chú Chiến, người bán bột nói cho con rằng, cái này sẽ giúp gia tăng tình cảm vợ chồng, ai dùng cũng được, nên vì để mẹ và chú Chiến làm lành với nhau mà... "
Mộ Minh Nguyệt nghe xong, khuôn mặt đen lại, tức giận nói: "Mộ Nhạc Nhạc, con có biết con làm như vậy sẽ tạo ra hậu quả như thế nào không hả?"
"Mẹ, sẽ như thế nào ạ?" Mộ Nhạc Nhạc hoảng sợ nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của Mộ Minh Nguyệt mà hỏi.
"Con đúng là một đứa con nghịch ngợm mà!" Mộ Minh Nguyệt cũng không trách cứ Mộ Nhạc Nhạc quá nhiều, dù sao cậu cũng còn nhỏ, cũng bị người khác lừa.
Muốn trách thì phải trách cô đã để cho Mộ Nhạc Nhạc biết được quan hệ khi đó giữa cô và Chiến Vân Khai.
Mộ Nhạc Nhạc cũng cuống cuồng lên, kinh sợ nhìn Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ ơi, có phải con đã làm gì sai không?"
"Con có biết con bỏ đồ vào ly sữa bò của Chiến Vân Khai thì anh ta sẽ xảy ra chuyện gì không hả!" Mộ Minh Nguyệt nhìn Mộ Nhạc Nhạc nói.
Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên khóc lớn: "Mẹ ơi con sai rồi, con chỉ muốn chữa lành tình cảm giữa mẹ và chú Chiến thôi, con đã quan sát chú Chiến rồi, người ta vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, vẫn là đàn ông độc thân vàng mười, lại còn là chồng trước của mẹ, không muốn sau này mẹ già rồi mà vẫn không có ai ở bên cạnh.
Cục cưng vẫn sẽ lớn lên, phải rời xa mẹ một thời gian, nên cục cưng không muốn mẹ phải cô đơn lẻ bóng."
Mộ Nhạc Nhạc không ngờ ý tốt của mình lại hóa thành chuyện xấu.
Cậu càng nghĩ, càng thấy khổ sở, càng khóc nhiều hơn.
cậu hoảng sợ, khóc cũng không thèm chú ý đến, lỗ mũi phì phò thành một cái bong bóng thật lớn.
Mộ Nhạc Nhạc nhìn bong bóng từ lỗ mũi của mình, sửng sốt, sau đó duỗi tay chọc, rồi nín khóc mà cười.
Mộ Minh Nguyệt nhìn Mộ Nhạc Nhạc như vậy, bất đắc dĩ đỡ trán...
Đứa con đầu óc tối dạ này, vậy mà còn nghịch nước mũi!
"Mẹ ơi, mẹ đã lớn tuổi rồi, không thừa dịp mình còn trẻ mà theo đuổi tình yêu sao? Chẳng lẽ lúc con của mẹ có người yêu rồi, con còn phải đưa mẹ theo ư? Như vậy sẽ khiến con dâu của mẹ chạy mất dép luôn đấy! Nào có ai yêu đương mà còn đưa mẹ già cô độc theo?" Mộ Nhạc Nhạc không kìm được mà bốc phốt.
Mộ Minh Nguyệt rút khăn giấy, lau sạch nước mũi của Mộ Nhạc Nhạc.
Sau đó cô đưa một cái bình nhỏ cho Mộ Nhạc Nhạc: "Nếu con không muốn mẹ ngồi tù thì đi đưa thuốc giải cho Chiến Vân Khai ngay."
"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại có thứ thuốc giải này vậy?" Mộ Nhạc Nhạc tò mò hỏi.