Lông mày của Chiến Vân Khai nhếch lên, nhìn Mộ Minh Nguyệt cách đó không xa, khóe môi cong thành một nụ cười nhẹ: "Việc thực tế là gì?"
Mộ Nhạc Nhạc sửng sốt không thôi, trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai, cảnh giác nói: "Chú Chiến, cháu để chú đến đây dưỡng bệnh, không phải đến tán gái!"
Người đàn ông này, sao lại hư hỏng như vậy!
Đúng là xấu xa!
Toàn nghĩ chuyện xấu!
Chẳng biết lúc cậu đi học, mẹ có bị con sói Chiến Vân Khai này ăn thịt không nữa!
"Được, chú biết rồi." Chiến Vân Khai không chọc Mộ Nhạc Nhạc nữa.
"Chú biết thật là tốt rồi." Mộ Nhạc Nhạc nói.
Sau khi Mộ Nhạc Nhạc đóng cửa cho Chiến Vân Khai thì đi ra ngoài, không thấy cặp sách của mình, bèn hỏi: "Mẹ, mẹ có thấy cặp sách của con đâu không?"
"Hình như cặp sách của con ở phòng khách." Mộ Minh Nguyệt đang ngồi trên ghế sa lon xem tạp chí.
Mộ Nhạc Nhạc đi vào phòng khác cầm cặp sách, sau đó lấy một xấp tiền ra, đi đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt.
"Mẹ, mẹ coi thứ trên tay của cục cưng là gì nè." Mộ Nhạc Nhạc cầm một xấp tiền, quơ quơ trước mặt Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ, nhìn con này."
"Thứ gì chứ?" Mộ Minh Nguyệt đóng tạp chí lại, nhìn về phía xấp tiền trong tay Mộ Nhạc Nhạc, trong lòng như có tiếng lộp bộp.
Sao con trai lại có nhiều tiền như vậy?
"Đây là cái gì?" Mộ Minh Nguyệt cố gắng bình tĩnh hỏi.
Mộ Nhạc Nhạc thấy Mộ Minh Nguyệt đã biết còn cố hỏi, cậu phồng hai má lên: "Mẹ à, đã đến lúc nào rồi, mẹ còn giả ngây giả dại với con sao? Đây là tiền, là tiền đó, một trăm vạn đó!"
"Ai nói với con đây là một trăm vạn?" Mộ Minh Nguyệt vẫn còn chút lương tâm hỏi.
"Mẹ à, mẹ nói thật cho con biết đi, trong lúc mẹ nuôi con, đến cùng là đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với con rồi?" Mộ Nhạc Nhạc tự cảm thấy không đáng.
"Mẹ không có." Mộ Minh Nguyệt kiên quyết không thừa nhận.
"Mẹ, rõ ràng mẹ lừa con nói rằng mệnh giá lớn nhất là mười tệ! Lương tâm của mẹ không thấy đau đớn sao?" Mộ Nhạc Nhạc ấm ức nhìn Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt vẫn làm bộ như không biết chuyện gì: "Con trai, có phải con bị người ta lừa hay không? Mệnh giá lớn nhất là mười tệ, mẹ là mẹ của con, con không tin mẹ sao? Ai cũng nói mẫu từ tử hiểu đấy?"
Mộ Nhạc Nhạc thấy mẹ dùng đôi mắt vô tội nhìn mình, lại còn dùng đạo đức lừa mình.
Nếu không phải đây là mẹ cậu, còn có một khuôn mặt như thiên tiên, cho dù là biết bị mẹ lừa, nhưng cậu... vẫn không có cách gì cả!
Đây là mẹ mình, chỉ có thể nuông chiều!
Nếu không thì sao chứ?
"Con lên mạng tra, mệnh giá lớn nhất chính là một trăm tệ! Mẹ à, mẹ ra tay với con mình cũng độc ác quá rồi!" Mộ Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nói.
Mẹ cũng giống như bố cặn bã, đều xấu xa!
Đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa mà!
Mộ Minh Nguyệt cũng biết không thể giấu Mộ Nhạc Nhạc nữa, chỉ có thể nói thẳng: "Con là con nít, mẹ sợ còn sài tiền bậy bạ, sau này sẽ có thói quen tiêu tiền như nước, nên mẹ phải bồi dưỡng hành vi tiết kiệm cho con trước, vậy thì sau này mới tốt cho con."
"Mẹ đúng là có nỗi khổ riêng nhỉ!"
Mộ Nhạc Nhạc bị Mộ Minh Nguyệt lừa tới lừa lui, nhìn cái khuôn mặt của mẹ, biết rằng dù cho cậu có lý thì vẫn thua thôi!
"Mẹ à, mẹ đẻ ra một đứa con nghe lời hiểu chuyện như vậy, cho dù mẹ không cho con một trăm tệ, chỉ cho con mười tệ thôi, con cũng có thể tiết kiệm tiền để mua qua cho mẹ!" Mộ Nhạc Nhạc nói.
Mộ Minh Nguyệt không xác định được mà hỏi: "Con thật sự nghe lời như vậy sao?"
Cô thấy trong tài khoản của con trai đã có vài tỷ rồi, đều giấu cô cả, nên cô mới lừa gạt cậu.
Ai biết cậu lại biết được sự thật nhanh như vậy.
"Mẹ à, mẹ nhìn đôi mắt chân thành của con này!" Mộ Nhạc Nhạc chớp đôi mắt to: "Mẹ nhìn đi. đôi mắt này chứa đựng sự nghe lời sâu sắc!"
Mộ Minh Nguyệt nhìn con trai, cười xùy không thành tiếng.
Lúc Chiến Vân Khai bước ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy được nụ cười ngọt ngào duyên dáng của Mộ Minh Nguyệt.
Nụ cười dịu dàng như gió xuâm, như ấm áp ngày đông.
Khiến hô hấp của anh khó khăn.
Trong một giây phút kia, tận sâu trong đáy lòng của anh, vì nụ cười đó mà rung động.
Anh đã gặp được rất nhiều người phụ nữ, nhưng chưa bao giờ gặp được người phụ nữ nào có nụ cười hồn nhiên thuần khiết như vậy, khiến người nhìn thư thái an yên.
Nụ cười ngọt ngào duyên dáng của cô, thật sự không giống cái người đã rời bỏ anh chút nào.
Nhưng năm đó, cô đã giả vờ chết mà rời bỏ anh, nhẫn tâm hơn là không cho anh có cơ hội tìm được cô.
Anh đi đến trước mặt cô.
Mộ Minh Nguyệt cũng chú ý có một hình bóng cao lớn đột nhiên xuất hiện, cô sững sờ, lúc ngẩng đầu nhìn, chẳng biết Chiến Vân Khai tuấn tú đã đứng ở đó từ lúc nào.
Anh đứng rất gần, gần đến nỗi cô có thể thấy rõ được lỗ chân lông trên khuôn mặt tuấn tú kia, khiến cho cô phải thốt lên câu hâm mộ.
Làn da này còn được chăm sóc bóng loáng non mịm hơn của phụ nữ!
Nếu bỏ qua những thứ khác, người đàn ông này hoàn mỹ khiến lòng người phẫn nộ!
Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mày kiếm rậm rạp, sống mũi đẹp trai, cánh môi gợi cảm, đôi mắt sâu.
Càng nhìn, càng thấy đẹp trai, càng nhìn, càng động lòng.
Mộ Minh Nguyệt cảm thán sự thần kỳ của chúa sáng thế, rốt cuộc là đã làm gì, mới có thể tạo nên một người đàn ông đẹp trai như vậy!
"Mẹ ơi, mẹ nhìn chằm chằm vào chú làm gì vậy? Mẹ không bị vẻ đẹp trai của chú ấy mê hoặc đấy chứ?"
Câu nói của Mộ Nhạc Nhạc như tiếng sấm ầm ầm.
Kéo Mộ Minh Nguyệt về lại thực tại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, rõ ràng cô đã nhìn chằm chằm Chiến Vân Khai!
Cũng đâu phải là lần đầu nhìn thấy khuôn mặt kia, sao lại ngạc nhiên như vậy?
"Con mau đi tắm rửa sạch sẽ đi!" Mộ Minh Nguyệt nói.
Đôi mắt của Mộ Nhạc Nhạc đảo quanh, trái lại như nhớ được cái gì đó, cậu đi đến trước mặt Chiến Vân Khai, nói: "Chú Chiến, đêm nay chú có thể sắm vai bố của cháu không?"
Chiến Vân Khai sửng sờ, nhìn Mộ Minh Nguyệt. lại nhìn Mộ Nhạc Nhạc: "Sao vậy?"
Mộ Nhạc Nhạc hít mũi, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng nói: "Chú Chiến, chú biết đó, cháu chỉ sống với mẹ, nào có biết đến mùi bố là như thế nào, từ lần chú giả bộ làm bố cháu ở nhà trẻ, mỗi lúc trời tối cháu đều mơ là có bố siêu nhất vào nhà của cháu, chơi đùa với cháu, ăn cơm với cháu, cùng sống chung, cùng nhau đi tắm... "
Mộ Minh Nguyệt càng nghe, càng thấy không đúng, cảm giác, như con trai đang muốn làm gì đó.
Chiến Vân Khai cũng hiểu ý của Mộ Nhạc Nhạc, anh bèn hỏi:
"Vậy thì Nhạc Nhạc muốn chú sắm vai bố cháu để cùng cháu làm gì đây?"