Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 100: Giá trị lớn nhất là mười đồng




Mộ Nhạc Nhạc muốn nói thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu, lại còn thêm mắm dặm muối.

Chiến Cảnh Hi nghe xong thì rất đau lòng, đôi tay nhỏ không kìm được mà run lên: “Nhạc Nhạc, vậy cuối cùng cậu về như thế nào vậy? Ai cứu cậu?”

Mộ Nhạc Nhạc: “Đương nhiên là bố xấu xa của cậu và mẹ tớ.”

Chiến Cảnh Hi: “Làm sao bố xấu xa của tớ biết cậu bị bắt cóc?”

Mộ Nhạc Nhạc: “Bọn họ nhầm tớ thành cậu, sau đó gọi điện thoại cho Chiến Vân Khai, thông báo cho chú ấy đến chuộc tớ.”

Chiến Cảnh Hi vừa nghe được mẹ cùng đi, trái tim hơi đập lên thình thịch: “Mẹ có bị thương hay không!”

Mộ Nhạc Nhạc nhìn tin nhắn mà Chiến Cảnh Hi gửi đến, trong mắt cậu bé đầy khiếp sợ: “Cậu em Chiến Cảnh Hi thối tha, không phải cậu nên quan tâm tớ trước sao?”

Chiến Cảnh Hi: “Tớ lo lắng cho mẹ hơn!”

Mộ Nhạc Nhạc: “Hừ!”

Cái cậu em thối này không có chút tình yêu nào cả!

Rõ ràng cậu bé mới là người bị hại lớn nhất!

Cậu bé còn bị treo lên đó!

Cậu bé sẽ không thèm nói cho cậu em xấu xa kia biết ở hiện trường còn xảy ra chuyện gì đâu!

Chiến Cảnh Hi không chờ nổi Mộ Nhạc Nhạc trả lời, cậu bé lại lo lắng hỏi: “Nhạc Nhạc, mẹ tớ làm sao vậy? Mẹ có bị thương không?”

Mộ Nhạc Nhạc gửi một tin nhắn thoại: “Hừ, Bé Cưng buồn bực rồi! Nếu cho cậu biết mẹ có chuyện gì thì tớ được cái gì?”

Chiến Cảnh Hi cũng gửi tin nhắn thoại: “Ngày mai tớ mời cậu ăn bò viên.”

Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe thấy bò viên, ánh mắt sáng lên: “Được đó! Là cậu nói đó, ngày mai cậu phải cầm theo đủ tiền đó!”

Sau khi Mộ Nhạc Nhạc bị mua chuộc, thì mới kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Chiến Cảnh Hi nghe.

Mà Chiến Cảnh Hi ở đầu bên kia đã lập tức mở máy tính của mình lên, đăng nhập vào một giao diện, hack hệ thống của ngân hàng, hack hết tiền trong tài khoản của Bao Bán Tiên rồi chuyển hết vào tài khoản của Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Nhạc Nhạc cũng nhớ ra có chuyện quan trọng cần làm, cậu bé dặn dò ngày mai Chiến Cảnh Hi nhất định phải cầm theo tiền, sau đó cậu bé mời kết thúc cuộc trò chuyện.

Mộ Nhạc Nhạc lập tức mở máy tính ra, hack vào tài khoản Bao Bán Tiên, nhưng khi nhìn thấy hạn mức trống không, Mộ Nhạc Nhạc nổ tung!

Mẹ kiếp!

Vì sao cái tên quỷ nghèo này muốn bắt cóc cậu bé chứ?

Hại cậu bé bị thương mà lại chẳng thể lấy được chút tiền bồi thường!

Xem ra nếu cậu bé muốn làm giàu bất chính, thì chỉ có thể làm giàu trên người Chiến Vân Khai mà thôi!

Đến ngày hôm sau, Mộ Nhạc Nhạc cực kỳ chờ mong được đến trường học.

Bởi vì tối hôm qua Chiến Cảnh Hi đã nói với cậu bé, hôm nay sẽ mời cậu bé ăn bò viên!

Phải biết rằng, đây là món duy nhất mà cậu bé không biết làm, và cũng là món ăn cậu bé thích nhất!

Nhất là loại bò viên được làm hoàn toàn bằng tay, càng nhai thì sẽ càng dai ngon, càng ăn thì mùi vị sẽ càng thơm.

Cho dù một ngày có ăn nhiều thế nào cũng không biết chán!

Hôm nay cậu bé cũng cầm mười xu từ trong hộp tiền xu!

Nhưng mà mười xu cũng chẳng đủ cho cậu bé ăn một xâu!

Quá đắt!

Một trăm đồng mới được một xâu! Thật quá đắt!

Vừa đến trường học, Mộ Nhạc Nhạc đã nắm tay nhỏ của Chiến Cảnh Hi đi đến trước cửa hàng bò viên.

Nhưng mà cửa hàng thịt bò còn chưa mở cửa.

“Cậu em, hay đến giờ nghỉ trưa chúng ta lại đến.” Mộ Nhạc Nhạc nắm tay nhỏ Chiến Cảnh Hi không buông.

“Được thôi cậu em.” Chiến Cảnh Hi gật đầu.

“Này, thằng em thối, tớ không muốn cãi nhau với cậu đâu, đã nói tớ mới là anh trai rồi! Cậu là em của tớ!” Mộ Nhạc Nhạc nói những lời thành khẩn.

Chiến Cảnh Hi cũng tỏ vẻ rất bất lực: “Đúng vậy, tớ không muốn cãi nhau với cậu, tớ trưởng thành chín chắn, vừa nhìn là biết tớ là anh trai.”1

“Cậu là gần mực thì đen thì có, đi theo núi băng như bố già, cho nên cậu cũng trở thành lạnh lùng ngầu lòi.” Mộ Nhạc Nhạc học theo động tác của mẹ xoa cái đầu nhỏ của Chiến Cảnh Hi.

Chiến Cảnh Hi: “…” Tại sao lúc Mộ Nhạc Nhạc sờ cậu bé, dù nghĩ sao cậu bé cũng có cảm giác như là Mộ Nhạc Nhạc đang sờ chó trong nhà vậy?

Cả một buổi sáng, Mộ Nhạc Nhạc đều mong chờ từng giây từng phút trôi qua.

Cho đến tận lúc nghỉ trưa. Mộ Nhạc Nhạc đã chạy như bay qua phòng học của Chiến Cảnh Hi: “Cậu em thúi, đi ăn bò viên thôi!”

Chiến Cảnh Hi nghe thấy Mộ Nhạc Nhạc gọi mình, cậu bé lắc đầu đầy bất lực, tay cầm túi, lạnh lùng ngầu lòi đi ra ngoài: “Đi thôi.”

Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Cảnh Hi lạnh lùng như vậy, cảm thấy rất là mê người: “Em trai thúi, các bạn nữ thích nhất là kiểu như cậu đó.”

“Thật vậy sao?” Chiến Cảnh Hiếm có hơi kích động hỏi lại.

Vậy có phải là mẹ cũng siêu thích một bé cưng giống như cậu bé không?

“Ừ! Một cậu bé giống như cậu thật sự rất là nổi tiếng.” Mộ Nhạc Nhạc nói với giọng điệu thật thà.

“Thật vậy sao?” Chiến Cảnh Hi hỏi lại để xác định chắc chắn.

Mộ Nhạc Nhạc trừng mắt với Chiến Cảnh Hi, chỉ vào khuôn mặt nhỏ vô cùng đẹp trai của cậu bé: “Cậu xem một Bé Cưng như tớ mà lại đi lừa cậu sao?”

“Không giống.” Chiến Cảnh Hi lắc đầu.

“Vậy được rồi!” Mộ Nhạc Nhạc cạn lời.

Khuôn mặt nhỏ của Chiến Cảnh Hi đỏ lên, hỏi: “Vậy… Nàng tiên như là mẹ ấy, có phải cũng rất là thích tớ không?”

Mộ Nhạc Nhạc sửng sốt, nhìn về phía Chiến Cảnh Hi: “Vì sao mẹ tớ lại phải thích cậu chứ?”

“Ý của cậu là mẹ cũng không thích cậu?” Chiến Cảnh Hi hỏi.

Mộ Nhạc Nhạc sửng sốt: “Vì sao mẹ lại không thích tớ?”

“Chúng ta lớn lên giống nhau như đúc, nếu mẹ không thích tớ, thì là không thích cậu rồi.” Chiến Cảnh Hi nói.

Mộ Nhạc Nhạc giật mình nhìn Chiến Cảnh Hi: “Em trai thúi, cậu đúng là ranh con mà!”

Chiến Cảnh Hi thật là đáng sợ!

“Chúng ta đi ăn bò viên đi!” Chiến Cảnh Hi vội vàng nói sang chuyện khác!

Vừa nghe thấy ăn là đôi mắt Mộ Nhạc Nhạc đã sáng lên lấp la lấp lánh!

Cậu bé cũng phải đi xem thử bây giờ ông Thịt Bò thế nào rồi.

Dù sao ông Thịt Bò cũng đã cứu cậu bé một mạng!

Lúc đến cửa hàng thịt bò, Mộ Nhạc Nhạc đã nhìn thấy ông Thịt Bò ngồi ngơ ngác trên ghế dựa thở dài.

Cách đó không xa đã nghe thấy mẹ của ông Thịt Bò đang nổi giận: “Vợ mày cũng không kiếm được đứa nào, mà lại chẳng biết nỗ lực kiếm tiền! Thịt bò cũng không làm, mày muốn làm ông trời sao?”

“Mẹ đừng làm phiền con! Bây giờ con đang rất lo lắng đấy!” Tâm trạng của ông Thịt Bò rất bất ổn.

“Mày đang lo lắng mình vẫn còn đang ế đúng không?”

“Con lo lắng cho một đứa trẻ.” Ông Thịt Bò nói.

Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy ông Thịt Bò đang lo lắng cho cậu bé, trong lòng rất cảm động, vẫy tay nói với ông Thịt Bò: “Này, ông Thịt Bò ơi, hôm nay có bán bò viên hay không!”

“Không bán không bán không…” Tâm trạng của ông thịt bò rất bực bội.

Đây là lần đâu tiên anh ta làm người tốt cứu một đứa bé, từ sau khi về nhà vẫn luôn lo lắng, hôm nay càng không muốn làm việc gì nữa!

Ông Thịt Bò vừa quay đầu đã nhìn thấy Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi hoàn hảo không có vấn đề gì đứng trước quán thịt bò, anh ta xoa đôi mắt, nói: “Nhạc Nhạc, là cháu thật sao?”

Mộ Nhạc Nhạc gật đầu, nắm bàn tay nhỏ của Chiến Cảnh Hi đi tới trước cái bàn ngồi xuống: “Là cháu nè, cháu và em trai cháu đói bụng, chú làm cho cháu mười chén bò viên!”

“Được! Lập tức có ngay!” ông Thịt Bò thấy Mộ Nhạc Nhạc đã trở về an toàn, lập tức đi làm bò viên!

“Cậu em, cậu có cầm theo tiền hay không?” Mộ Nhạc Nhạc thấy ông Thịt Bò đã cứu mình, cũng xấu hổ nếu lại lừa anh ta, ít nhất thì hôm nay có hơi xấu hổ.

Chiến Cảnh Hi gật đầu, lấy ra một chồng tiền từ cặp sách, đặt ở trên bàn.

“Cậu xem đi, hôm nay tớ đã hỏi quản gia lấy mười nghìn.” Chiến Cảnh Hi nói.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn mười nghìn nằm trên bàn, trước giờ cậu bé chưa từng nhìn thấy được những tờ tiền này.

“Chiến Cảnh Hi, có phải cậu đã bị quản gia lừa hay không? Đây là tiền giả đúng không? Mộ Nhạc Nhạc hỏi đầy khiếp sợ.

“Đây là một trăm tệ đó.” Chiến Cảnh Hi nói.

“Không thể nào! Tờ tiền có giá trị lớn nhất thị trường là mười đồng mà! Cái này nhất định là giả!” Mộ Nhạc Nhạc nói như chém đinh chặt sắt.

Chiến Cảnh Hi nói: “Đồng tiền có giá trị lớn nhất là một trăm tệ, có phải cậu đã bị lừa rồi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.