Nhật Ký Ghi Thù

Chương 1




CP: Chủ công ngôi thứ nhất, niên thượng.

Ốm yếu xe lăn công (Thừa Ý) ✖️ Thâm tình phúc hắc thụ (Bỉnh Đường)

*

1

Ta dựa lên lưng Bỉnh Đường, cố gắng suy đoán chuyện đang xảy ra.

Mới một canh giờ trước, ta còn đang chuẩn bị cho lễ thành thân. Sau đó tôi tớ bẩm báo Bỉnh Đường đã trở về.

Bỉnh Đường ra ngoài xử lý công sự từ hơn hai tháng trước. Ta không báo tin thành hôn cho hắn vì thấy không cần thiết, không ngờ hắn tình cờ quay về vào đúng ngày này.

Bỉnh Đường tới gặp ta, trông vẫn như mọi khi, còn chân thành gửi lời chúc phúc. Thấy hắn có vẻ bình tĩnh, ta nghĩ rồi quyết định không nhắc đến chuyện bên nhà gái, dù gì hắn cũng sẽ sớm biết.

Hắn còn mang bát thuốc hàng ngày của ta đến. Ta không nghĩ nhiều, uống hết bát thuốc hắn đưa, sau đó lập tức mất ý thức, lúc tỉnh lại thì thấy như hiện tại —— hắn cõng ta, khinh công chạy như bay.

Ta trầm tư một lát, hỏi: "Chúng ta hiện tại đang đi đâu?"

Hắn bình tĩnh trả lời: "Huynh đào hôn."

"Không, ta không đào hôn." Ta phản bác: "Là đệ bắt cóc ta."

Giọng hắn càng kiên định, nói như chém đinh chặt sắt: "Huynh đào hôn."

Ta: "..."

Ta từ bỏ việc đôi co với hắn, gác nhẹ cằm lên vai hắn, nói: "Cả hai chúng ta đều mất tích, gia tộc sẽ thế nào?"

"Ta đã an bài ổn thỏa."

Nguyên gia chúng ta có huyết mạch Thần toán lưu truyền trực hệ, có khả năng nhìn được quá khứ, dự đoán tương lai. Đáng tiếc, con cháu trực hệ qua các đời thưa thớt, hiện tại chỉ còn duy nhất một mình ta.

Hơn nữa, không biết từ khi nào trên giang hồ bắt đầu lưu truyền lời đồn "Uống máu Thần toán có thể bách độc bất xâm, trường sinh bất lão" —— chuyện này chắc chắn là giả, nếu không mẫu thân và tổ phụ ta đã không qua đời khi tuổi còn chưa quá ngũ thập.

Từ nhỏ ta đã ốm yếu nhiều bệnh, năm lên bảy từng bị bắt cóc dẫn đến trọng thương, kể từ đó không thể tự mình đi lại.

Vì thế, năm ta mười ba tuổi, sau khi mẫu thân qua đời, trưởng lão trong gia tộc muốn tìm một kẻ thế thân thay ta ngồi lên vị trí gia chủ, giúp ta che chắn sự chú ý và dòm ngó từ bên ngoài —— người này chính là Bỉnh Đường.

Ngay từ đầu, vị trí gia chủ của Bỉnh Đường đã định chỉ là con rối. Tất cả công việc quan trọng đều do ta xử trí phía sau màn, hắn chỉ là người truyền đạt lời nói của ta. Thế nhưng trên hiện thực, gần như mỗi ngày ta đều đau ốm triền miên, thân mình còn chưa lo nổi, căn bản không có tinh lực bận tâm những chuyện vất vả đó. Bỉnh Đường lại có năng lực hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều.

Hắn so ra còn nhỏ hơn ta hai tuổi, mười một tuổi đã lên làm gia chủ, chỉ trong hai năm thượng vị ngắn ngủi đã làm lung lạc nhân tâm tất cả quản sự và người trong gia tộc, xử lý mọi việc gọn gàng thấu đáo. Vì thế các trưởng lão thấy nguy cơ, sợ Bỉnh Đường vượt khỏi tầm khống chế, lo hắn trong tương lai sẽ nảy sinh lòng muông dạ thú gây hại đến ta, hoàn toàn thay thế ta. Bọn họ đến thương lượng với ta tính dùng một vài phương thức áp chế hắn.

Ta tỏ vẻ cứ giữ nguyên tình trạng hiện tại là được.

Người có tài ắt thượng vị, đây là quy tắc từ xưa đến nay. Ta tương đối hào phóng, biết thân thể của chính mình không gánh nổi vị trí gia chủ. Vậy cứ để Bỉnh Đường đảm đương vị trí đó.

Thêm nữa, rất lâu trước kia ta từng gieo cho Bỉnh Đường một quẻ, kết quả cho thấy hắn không phải hạng người gian tà, hơn nữa ấn tượng của bản thân ta với Bỉnh Đường cũng không xấu.

Mỗi ngày dù rảnh rỗi hay bận rộn hắn đều tới tiểu viện của ta nói chuyện phiếm, chơi cờ, đưa ta ra ngoài tản bộ. Thi thoảng nói với ta chuyện công việc, có lúc lại kể chuyện phiền lòng của bản thân hắn.

Có thể nói, sinh hoạt buồn tẻ của ta đúng là có hắn mới trở nên thú vị.

Ta tin tưởng hắn sẽ không vì địa vị hay lợi ích mà làm chuyện bất lợi với mình.

Chưa kể tám năm trôi qua, sự quan tâm hắn dành cho ta vẫn chưa từng thay đổi. Trái với dự đoán của các trưởng lão, gia tộc ngày càng phát triển, mọi chuyện đều theo hướng tốt đẹp.

Chỉ là, ta trăm triệu lần không ngờ được, Bỉnh Đường - người đã ngồi vững vị trí gia chủ - sẽ đột nhiên bắt cóc ta vào đúng ngày thành thân.

Ta bỗng nhiên thấy tức ngực, yết hầu hơi ngứa, không nhịn được khụ vài tiếng.

Bỉnh Đường rốt cuộc dừng lại, nhíu mày thả ta xuống, vỗ lưng giúp ta thuận khí.

Ta dựa vào người hắn, phải mất một lúc mới ngừng ho khan. Ta thở hổn hền, trán rịn mồ hôi lạnh.

Hắn vẫn như ngày thường lấy khăn tay từ trong áo, cẩn thận giúp ta lau mồ hôi.

Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, giọng khàn khàn: "Bỉnh Đường, rốt cuộc đệ muốn làm gì?"

Có thể cái nhìn chăm chú của ta khiến hắn hoảng hốt. Hắn chạm vào khuôn mặt lạnh băng của ta, đưa tay che kín mắt ta, nói: "Ta không muốn làm huynh thương tâm, nhưng... Người huynh muốn thành thân không phải người tốt."

Tầm mắt của ta bị che kín, không nhìn rõ vẻ mặt hắn, đang định lên tiếng thì nghe hắn nói với giọng như đang kìm nén: "Còn nữa, huynh có thể gieo quẻ tính chuyện xảy ra trên khắp thiên hạ này. Ta không biết huynh không biết thật, hay vẫn giả như không biết —— Nguyên Thừa Ý, ta thích huynh, kể từ năm mười tuổi đã thích huynh."

Những lời này làm ta choáng váng, nhất thời chưa kịp phản ứng đã có hơi thở dồn dập tiến sát lại, sau đó có thứ gì đó mềm ấm chạm vào cánh môi vẫn đang hé mở của ta. Chiếc lưỡi linh hoạt thăm dò mở ra khớp hàm, cuốn đi mùi màu tươi trong khoang miệng.

Ta ngây người, quên mất phải đẩy hắn ra hay phản kháng lại, ngón tay chỉ theo bản năng nắm chặt phần vạt áo sau lưng hắn.

"Thừa Ý..." Sau khi môi lưỡi tách rời, hắn khẽ thì thầm một tiếng, tay vẫn che kín mắt ta, nâng niu hôn lên má ta hai lần: "Tuy ta rất muốn cùng huynh bỏ trốn, không bận tâm đến bất cứ chuyện gì, nhưng ta biết huynh chắc chắn không muốn như vậy. Chờ đến khi mọi chuyện xử lý ổn thỏa, ta sẽ đưa huynh trở về."

Hắn cuối cùng cũng thả tay che mắt ta, không để ta nhìn rõ vẻ mặt đã cõng ta lên, tiếp tục khinh công đi về phía trước.

Hồi lâu sau, ta mới có thể mở miệng, lắp bắp nói: "Ta không tính đến chuyện này, ta không hề biết..."

Lời còn chưa dứt, ta mới ý thức được không ổn. Ta nghĩ mình đúng là váng đầu. Gặp loại chuyện này nhất định phải kiên cường, vì thế ta cố gắng ra vẻ hùng hổ: "Không đúng, Nguyên Bỉnh Đương, vừa rồi ngươi hôn ta?"

Không hiểu vì sao, Bỉnh Đường buồn cười, khẽ cười thành tiếng.

"Nguyên Bỉnh..."

Hắn cắt ngang lời ta: "Đừng nói nữa, Thừa Ý. Huynh nghỉ ngơi đi."

Ta không thể tin nổi. Lúc này, hắn còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện với ta một cách bình thường như vậy?

Khi nãy nói hơi lớn tiếng, cổ họng và ngực khó chịu, thế nên ta chỉ có thể lẩm bẩm nói nhỏ: "Ta không phải đoạn tụ. Ta chỉ coi ngươi như huynh đệ thân thiết."

Hắn bình tĩnh "Ừ" một tiếng.

"Nhưng ngươi..."

Ước chừng Bỉnh Đường lại thả thêm dược vật gây ngủ vào thuốc, hiện tại ta bỗng thấy cơn buồn ngủ ập tới, chẳng mấy đã dựa lên vai hắn thiếp đi.

*

2

Lần thứ hai tỉnh lại, ta thấy mình đang ở một gian phòng trọ nào đó.

Ta nằm trên giường, ngây người tự vấn nhân sinh —— về việc vì sao huynh đệ thân thiết là đoạn tụ, người hắn thích còn chính là ta.

Ta hồi tưởng khoảng thời gian từ khi chúng ta mới quen, từ năm chín tuổi đến hiện tại hai mươi ba tuổi, lục lọi tất cả các mảnh ký ức, thế nhưng tuyệt nhiên không có chút manh mối nào.

Thời điểm đắm chìm trong suy nghĩ, ta thường không cảm nhận được thế giới xung quanh, thế nên căn bản không để ý Bỉnh Đường vẫn luôn ở bên cạnh ta thao thao bất tuyệt.

Đại khái trong mắt Bỉnh Đường, ta không để ý hắn chính là ta đang tức giận.

Sau cùng, hắn không nói nữa, chỉ ngồi bên giường lẳng lặng nhìn ta.

Ý thức ta lúc này mới trở về, nghiêng đầu thì thấy hắn đang nhìn mình chăm chú. Ta ngẩn ra: "Ngươi muốn làm gì?"

Mắt hắn sáng lên vài phần. Hắn cúi người hỏi: "Huynh muốn ta đưa huynh ra ngoài một lúc không?"

Ta vui vẻ đáp: "Được!"

Hắn đỡ ta ngồi dậy, thành thạo giúp ta búi tóc, mặc quần áo, sau đó bế ta ra cửa.

Sân rất lớn, trồng khá nhiều hoa cỏ, dưới giàn nho còn có một chiếc xích đu. Ta bảo hắn để ta ngồi lên xích đu, hắn làm theo.

Ta nắm chặt dây, hưng phấn muốn hắn đẩy xích đu.

Hắn đẩy nhưng biên độ không lớn.

"Ta còn tưởng huynh giận ta." Hắn nói.

Ta cảm nhận làn gió phả nhẹ lên mặt, thầm nghĩ thi thoảng ra ngoài cũng không tệ, lại hỏi: "Vì sao ta phải tức giận?"

Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Vì ta khiến huynh đào hôn. Ta còn nghĩ huynh rất thích nàng ta."

Đối tượng thành thân của ta là một nữ tử ở chi thứ của Nguyên gia. Không rõ vì sao nàng ta biết ta mới là hậu duệ chân chính của trực hệ, dàn xếp vài lần tình cờ gặp mặt, làm quen với ta.

Ta hiểu rõ tâm tư của nàng ta, nhưng ta biết các trưởng lão đều mong chờ ta thành thân sinh con. Nếu nàng ta muốn làm phu nhân của ta, vậy thì làm đi. Ta thấy sao cũng được.

Ta đáp: "Ta chỉ là cần có một vị phu nhân. Gia tộc cần một người thừa kế khỏe mạnh."

Hắn ngừng đu dây, đi tới phía trước, nghiêm túc khom người hỏi ta: "Vậy Thừa Ý nói ta biết, huynh có muốn thành thân không?"

Ta hơi chần chừ, sau đó khẽ lắc đầu: "Với sức khỏe của ta, chỉ sợ không thể tự mình sinh con nối dõi. Nhưng ta từng gieo quẻ tính, trực hệ sẽ không tuyệt hậu..."

"Nếu ta nói với huynh, ta có thể giải quyết chuyện người thừa kế trực hệ, huynh sẽ không thành thân, phải không?"

Ta nghi hoặc khẽ nghiêng đầu.

Hắn nói: "Năm đó, lão gia chủ sinh hạ một đôi song bào thai —— nói cách khác, huynh còn có một huynh đệ song sinh. Tuy nhiên hắn không kế thừa huyết mạch Thần toán, ra đời không lâu đã bị phụ thân huynh đưa đi."

Ta ngẩn ra: "Nhưng mẫu thân ta nói, phụ thân đã qua đời từ trước khi ta được sinh ra..."

"Chuyện đó là giả. Phụ thân huynh hiện tại vẫn còn sống, còn là thủ lĩnh một đại bang phái trên giang hồ. Đệ đệ của huynh là thiếu hiệp trẻ tuổi đầy triển vọng. Khoảng thời gian trước họ tới tìm ta, tưởng nhầm ta là huynh. Ta phái người điều tra thì thấy chuyện họ nói không phải là giả, có điều ta không nói chuyện của huynh cho họ. Đệ đệ của huynh đã thành thân từ năm năm trước, có ba hài tử, trong đó có một nữ hài kế thừa huyết mạch Thần toán."

Mắt ta sáng lên, gấp gáp hỏi: "Thật không?"

Hắn trả lời "Thật", sau đó lại hỏi: "Huynh muốn gặp họ không?"

"Đương nhiên!" Nói xong, ta lại uể oải: "Nhưng các trưởng lão..."

"Đừng lo lắng. Chuyện ta đưa huynh đi gặp phụ thân và huynh đệ cũng là ý của họ." Hắn nói, "Họ cũng không tán đồng chuyện huynh và nàng ta thành thân, vì có vẻ nàng ta là người có khuynh hướng bạo lực. Chỉ là sợ huynh thật sự động lòng, không tiện nói trước mặt huynh."

Ta: "..." Ta còn tưởng bọn họ muốn ta thành thân lắm.

Nếu vậy, chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Tâm trạng của ta rất vui vẻ. Ta vốn tưởng sau khi mẫu thân qua đời, trên đời này không còn ai cùng ta huyết mạch tương liên. Hiện giờ biết phụ thân vẫn còn sống, ta còn có một huynh đệ song sinh, sao có thể không vui?

Ta lại vội vàng hỏi: "Sức khỏe của huynh đệ ta thế nào?"

Ta vừa dứt lời, có nét kỳ lạ thoáng lướt qua trên mặt Bỉnh Đường, hắn cẩn thận nói: "Hắn rất khỏe mạnh."

Mặt ta giãn ra, hứng khởi: "Vậy thật tốt quá! Người nói hắn là thiếu hiệp, võ công nhất định rất lợi hại!"

Bỉnh Đường mím chặt môi, im lặng một lúc lâu rồi mới đưa tay xoa đầu ta, thờ dài: "Thừa Ý à..."

Hắn như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Ta khẽ chớp mắt, vẻ hơi khó hiểu nhìn hắn.

"Không có gì." Hắn nói: "Ta đã gửi tin về gia tộc. Chờ xe ngựa tới, chúng ta lập tức khởi hành đi Yến Châu."

Hết Chương 1.

- --

Lời tác giả: Đừng hỏi, Mị chỉ lại nổi hứng viết ốm yếu xe lăn công.

Editor: Đừng hỏi, Mị chỉ lại nổi hứng đào hố mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.