Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 13-14




Chương 13

Trở về.

Đây có thể là cách sử dụng từ ngữ hoàn toàn vô thức của Quý Hưng, hoặc chỉ là sự sắp đặt câu thoại của trò chơi.

Nhâm Xử An vốn dĩ rất nhạy cảm với lời nói và cảm xúc, chỉ một chút đã bắt được ý nghĩa phía sau của câu nói, những suy nghĩ tinh tế loé lên trong đầu cậu bé Quý Hưng. Cậu đang khát khao có ai đó ở bên cạnh mình.

Suy cho cùng cậu chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, dù cho trải qua nhiều chuyện tồi tệ hơn nữa, dù cho cậu trưởng thành hơn so với những người cùng trang lứa thì nội tâm của cậu cũng tuyệt đối không đen tối và khép kín, cậu cũng hy vọng có một ai đó đồng hành với mình giống như những đứa trẻ khác vẫn hằng ao ước vậy.

Quý Hưng sững sờ vài giây mới phản ứng lại với mùi cơm đột ngột xuất hiện trong phòng.

Rõ ràng là cậu đói đến mức bụng quặn đau nhưng cậu lại không lập tức ăn cơm mà vô thức ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Sau đó cậu đứng lên, mở miệng hỏi: “Đã trở về rồi sao?”

Cậu không biết người này rốt cuộc là ai, cũng không biết người này là nam hay nữ, là thần hay quỷ.

Cậu chỉ biết rằng, ngày xưa cho dù cậu hỏi cái gì cũng không hề nhận được câu trả lời của đối phương.

Nhưng cậu vẫn hỏi một câu như vậy.

Sau khi hỏi, cậu mới nhận ra sự phấn khích yếu ớt trong lòng cậu vừa rồi thực sự nực cười đến thế nào.

Cậu vốn là đứa trẻ ngoan ngoãn, không gây ra chuyện gì nhưng mẹ ruột vẫn lựa chọn bỏ rơi cậu. Lần này cậu đốt sách bài tập thì liệu có ai quan tâm? Cho dù bên kia là một vị thần có sức mạnh thần thông đến đâu đi chăng nữa, suy cho cùng cũng chẳng có quan hệ gì với cậu.

Những người sống trong rãnh nước u ám như cậu, kỳ vọng vô lý vào những điều tốt đẹp đều rất nực cười.

Nhưng cậu… vẫn hy vọng vào nó.

Bàn tay cậu siết chặt trong vô thức, cậu cảm thấy việc làm “đốt sách bài tập” là một sai lầm nhưng cậu không muốn thừa nhận, càng không thể đi hỏi những loại câu như: “Người có thể tha thứ cho tôi không?”

Có tâm tư như vậy, nhưng nếu nói ra lời thì chẳng phải sẽ để lộ khuyết điểm và sự sợ hãi của cậu hay sao?

Nghĩ tới đây, vẻ mặt hơi cảm động của Quý Hưng trở lại trạng thái u ám.

Cậu nói: “Tôi nói với người, cho dù người có làm gì cho tôi thì tôi cũng sẽ không cảm kích đâu.”

Một dòng chữ như vậy lướt qua màn hình khiến Nhâm Xử An giật mình.

Kết hợp với những hành vi trước đây của nhóc con, khiến cô có cảm giác nhóc con này như muốn ra oai phủ đầu.

Bởi vì cậu đã từng trải qua khó khăn một mình, Quý Hưng hy vọng sẽ có người đối xử tốt với cậu. Cũng bởi vì cậu đã từng một mình trải qua vô vàn khó khăn nên rất phòng bị với những gì ở thế giới bên ngoài.

Quý Hưng tỏ thái độ như vậy cũng là điều bình thường.

Nhâm Xử An dùng bàn phím đánh chữ: “Cậu có cảm kích hay không là việc của cậu, còn làm hay không là việc của tôi.”

Những lời này có vẻ hơi lạnh lùng nhưng theo quan điểm của Nhâm Xử An, đối mặt với Quý Hưng không thể dùng giọng điệu tử tế để gần gũi và đối tốt với cậu.

Nhóc con có phòng bị rất cao, vừa mới lên đã muốn thân thiết với cậu thì khả năng cao sẽ phản tác dụng, khiến cậu càng đề phòng hơn với sự xuất hiện của cô.

Sau khi Nhâm Xử An gửi nội dung đi, trên màn hình xuất hiện lời nhắc: “Sử dụng văn bản giao tiếp lần đầu, cộng năm mươi kim tệ.”

Số lượng kim tệ tăng lên ngay lập tức khiến cô cảm thấy vui mừng, nhưng ngay giây tiếp theo cô nhìn thấy dòng chữ [Mức độ thiện cảm: -1] lướt qua trên người của Quý Hưng.

Nhâm Xử An bối rối.

Vì sao mức độ thiện cảm lại giảm xuống?

Nhóc con cảm thấy cô nói như vậy quá lạnh lùng? Cô phải nhanh chóng trở nên thân thiết với cậu hay sao?

Thiết kế trò chơi này có vấn đề, Quý Hưng trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy thì sao có thể dễ dàng mở lòng với người khác?

Hơn nữa, cô chỉ là một loại tồn tại vô hình trong mắt Quý Hưng.

Nghe thấy âm thanh trong không khí, Quý Hưng ngơ ngác.

Đó không phải là âm thanh của con người, mà giống âm thanh của máy móc không có chút cảm tình nào.

Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu của Quý Hưng chính là đối phương không muốn cho cậu biết âm thanh thực sự của họ.

Có thể nhìn thấy cuộc sống của cậu, thậm chí có thể tùy ý ra vào nhà của cậu, nhưng lại không muốn cậu nghe thấy âm thanh thực sự của đối phương.

Nghĩ tới đây khiến cậu cảm thấy buồn bã, một nỗi buồn không thể giải thích được.

Nhưng vẫn xem là có trả lời câu hỏi của cậu.

Vì vậy cậu hỏi: “Tại sao người lại dùng âm thanh giả để nói chuyện?”

Đối phương im lặng rất lâu mới thấy trả lời: “Tôi không rõ cậu nghe được âm thanh như thế nào, nhưng tôi cũng không có cách nào khác.”

Quý Hưng khịt mũi, trong lòng thầm nghĩ tất cả đều là bao biện.

Đã thần thông đến mức có thể ẩn thân, tùy ý ra vào nhà cậu nhưng lại không thể khống chế được giọng nói của mình sao?

Đối phương im lặng một lúc, đột nhiên bên tai của Quý Hưng xuất hiện một âm thanh máy móc: “Vì sao vở bài tập lại trở nên thế này?”

Âm thanh lạnh lẽo và chói tai, như thể một mũi tên nhọn đâm xuyên vào cơ thể của Quý Hưng tạo nên một lỗ hổng trong trái tim cậu và gió lạnh từ khe cửa thổi qua lỗ hổng đó khiến nó trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Điều cậu không muốn đối diện nhất chính là vấn đề về vở bài tập.

Khoảnh khắc đó lòng cậu rất hoảng hốt, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chân cậu vô thức nắm chặt.

Sau đó bàn tay lại nhẹ nhàng thả lỏng.

Người này không phải có thể tùy ý ra vào nhà cậu hay sao? Một ngày không cho cậu cơm ăn, không phải là do cậu đốt vở bài tập sao?

Bây giờ lại giả vờ hỏi thăm cái gì chứ?

Vì vậy Quý Hưng hừ lạnh, dấu vết tội lỗi muốn được tha thứ trong lòng cậu đã bị dập tắt, cậu nói một cách thản nhiên: “Thứ vô dụng như thế này thì tất nhiên phải đốt đi.”

Lại là một khoảng im lặng dài, khi Quý Hưng nghĩ rằng đối phương không quan tâm đến mình, đột nhiên nghe thấy âm thanh máy móc: “Trong độ tuổi nào thì phải làm những công việc phù hợp với độ tuổi đó, tuổi của cậu bây giờ tốt nhất là nên đọc sách nhiều hơn. Tôi biết cậu trước đây không có điều kiện để tập trung đọc sách, nhưng hiện tại có tôi ở đây, nơi ăn chốn ở tôi sẽ chuẩn bị cho cậu, cậu cứ yên tâm đến trường học đi.”

Một đoạn âm thanh dài như vậy, mặc dù là âm thanh máy móc lạnh lùng, nhưng Quý Hưng cảm thấy dường như có một chút dịu dàng trong đó.

Cậu nói những lời quá đáng như vậy, vị thần tiên cậu không nhìn thấy này lại không tức giận chút nào sao?

Một cảm giác tội lỗi dâng lên khiến má Quý Hưng hơi nóng.

Cậu hơi mím môi không nói nữa.

Ai mà không biết đọc sách nhiều là tốt chứ?

Cậu thừa nhận mình là một kẻ khốn nạn, mỗi ngày cậu đều ăn nằm chờ chết, không có lòng cầu tiến. Cậu cũng biết rằng không đọc sách mà cả đi chơi cùng đám bạn xấu cả ngày thì cũng sẽ không có tương lai gì.

Nhưng cậu không muốn đến trường.

Trong đầu cậu có một hình ảnh lướt qua, bên tai lại vang lên những lời nói đau lòng khiến Quý Hưng cau mày đau đớn.

Trên mặt cậu thoáng hiện lên một nét yếu đuối, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc.

“Tôi sẽ không tới trường đâu, người hãy bỏ ý nghĩ đó đi.”

Chương 14

Quý Hưng là một người rất khó chăm sóc và dạy bảo. Đây là điểm mà Nhâm Xử An cảm nhận sâu sắc được về cậu.

Tuy nhiên, trên mặt Quý Hưng chợt lóe qua vẻ mặt thống khổ lại yếu đuối khiến Nhâm Xử An trong nháy mắt hiểu được, cậu sẽ phải đối mặt với điều gì khi đến trường.

Đánh giá từ các đồ trang sức và những vật trang trí trong nhà Quý Hưng, thời đại của trò chơi này hẳn là tương đối cũ, đại khái tương đương với dáng vẻ trong thực tế của hơn mười năm về trước. Có lẽ, nhà của cậu ở trong một trấn nhỏ hoặc nông thôn hẻo lánh. Ở thời gian này, tại đây, so với loại ánh mắt “đứa trẻ mồ côi một mình”, thì chỉ sợ người khác coi cậu là “con trai của kẻ giết người”, “cô nhi bị mẹ vứt bỏ”.

Chắc chắn cậu sẽ bị cô lập ở trường học.

Không chỉ giáo viên không thích cậu, mà những đứa trẻ nhỏ kia cũng sẽ vậy bởi vì sự thiếu hiểu biết hoặc ác ý bẩm sinh, nói với cậu rất nhiều lời nói xấu xa mà ngay cả bản thân chúng cũng không hiểu.

Làm sao cô mới khiến cho Quý Hưng tình nguyện đến trường đi học đây?

Suy nghĩ trong chốc lát, Nhâm Xử An đánh máy nói: “Không đi học, cậu chỉ có thể sống ở đây, mãi mãi bị người ta khinh bỉ. Nhưng nếu cậu đi học, cậu có thể dựa vào điểm số tốt của mình, đi đến thành phố lớn để bắt đầu lại một cuộc sống mới.”

Quý Hưng sớm đã nghe hiểu được những lời như vậy.

Nếu cậu tạm thời chịu đựng những khó khăn ấy và vượt qua kỳ thi, thì cậu sẽ có thể rời khỏi vùng đất nghèo này, đi đến thành phố lớn, đến một nơi mà không ai biết mình, không ai coi mình là “con trai của kẻ giết người”.

Nếu như nhịn không được, như vậy cậu rất có khả năng cả đời này cũng không có cách nào dựa vào chính bàn tay mình để rời khỏi nơi đây.

Có lẽ bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy nên chọn chịu đựng một thời gian.

Nhưng suy nghĩ kỹ càng thì lại không ổn.

Ai có thể bảo đảm, một đứa lưu manh côn đồ như Quý Hưng cậu có thành tích kém nhất, đi học là có thể học tốt, có thể thông qua kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông dựa vào thành tích mà đi đến thành phố lớn?

Học không tốt, không chỉ bị chửi bới mà còn bị cười nhạo.

Đến lúc đó, ngay cả những đứa bạn lưu manh hiện tại của cậu cũng sẽ cười nhạo cậu mơ mộng hão huyền.

Rời khỏi nhóm hiện tại, lại không thể hòa nhập vào môi trường mới, hoàn toàn bị cô lập một thân một mình.

Quý Hưng không trả lời, chỉ lơ đãng nắm chặt tay mình. Cậu hung hăng nắm lấy chiếc áo bông mới trên người mình.

Lúc này, bên tai cậu lại truyền đến âm thanh máy móc.

“Lựa chọn có đi học hay không thuộc về cậu. Không phải ở tôi, tôi sẽ không ép buộc cậu.”

“Có lợi sẽ có hại, muốn có được cái gì thì phải tự mình tranh thủ, cậu tự mình suy nghĩ đi.”

Trong lòng Nhâm Xử An hiểu rõ, Quý Hưng sẽ có thay đổi rất lớn nhưng thứ cậu cần chính là thời gian.

Cho nên cô cũng không có nói bất cứ điều gì tàn nhẫn, mà chỉ tính toán từng bước từng bước giao tiếp… cô sẽ không ép buộc nhóc con, nhưng cô sẽ không ngừng, không ngừng, không ngừng dạy dỗ khuyên bảo nhóc con.

Tiếng mở khóa truyền đến, Giang Đồng trở về.

Cô ấy mang theo một trận khí lạnh vào phòng, trên mặt cười như muốn nở hoa vậy. “An An, mình nói cho cậu biết một chuyện tốt. ”

Nhâm Xử An có chút ghét bỏ. “Chuyện tốt gì khiến cậu cười thành như vậy? ”

“Đến đây.”

Giang Đồng thuần thục, đem áo lông vũ và khăn quàng cổ trên người mình treo ở chỗ móc sau cửa, đi dép bông “lạch bạch” bước vào, nói: “Cậu đoán xem, đối với cậu mà nói đây là một chuyện tốt đấy nha.”

“Đừng tỏ vẻ bí ẩn nữa.” Nhâm Xử An giả ý đánh Giang Đồng một chút, “Mau nói đi.”

Trên mặt Giang Đông mang theo nụ cười vui vẻ, từ trong túi lấy ra một đống giấy, đưa cho Nhâm Xử An.

“Ám Lam đang chuẩn bị một bộ ngôi sao truyền hình, chị Lộ Lộ đã cho mình xem phác thảo cùng nhân vật tiểu truyền. Lời kịch bên trong mặc dù không nhiều nhưng nhân vật tương đối xuất sắc. Nhân vật chính đã chọn xong, vài ngày nữa phải thử vai một số nhân vật nhỏ quan trọng, tháng sau sẽ bắt đầu quay phim. Mình đem tư liệu mang về cho cậu. Cậu xem xem, có nhân vật yêu thích nào cậu yêu thích thì đến lúc đó mang theo tư liệu đến hiện trường thử vai. Nếu cậu có thể tham gia bộ phim do Ám Lam đầu tư, cũng coi như là kết hợp với Ám Lam. ”

Trong lúc Giang Đồng nói chuyện, hai mắt Nhâm Xử An cũng đã sáng lên.

Đây thực sự là một cơ hội tuyệt vời!

Cô nhận lấy một tập giấy, nhìn lướt qua những dòng chữ đen trên giấy rồi nói: “Không có người đại diện lo việc này, ngay cả Ám Lam chuẩn bị phim mới mình cũng không biết, may nhờ có cậu.”

Đây là một bộ phim truyền hình có bối cảnh thời dân quốc, bên trong có không ít nhân vật chính diện và phản diện, chỉ cần nhìn sơ lược vào tiểu sử của các nhân vật, có thể cảm nhận được tính cách các nhân vật cùng với cốt truyện đặc sắc. Hơn nữa, đây là bộ phim trọng điểm do nhà nước chỉ định, chủ đầu tư lại là Ám Lam, đến lúc phát sóng nhiệt độ khẳng định không nhỏ.

Giang Đồng vỗ vỗ bả vai Nhâm Xử An, nói: “Không cần quá cảm ơn mình. Chỉ cần sau khi cậu đến Ám Lam, trở nên giàu sang thì đừng quên bạn bè là được rồi. ”

“Nói giống như mình chắc chắn có thể ký hợp đồng với Ám Lam vậy.”

Nhâm Xử An cười lắc đầu, không nói ra chuyện mình đi tìm Đinh Tịch Diêu.

Cô để ý đến tiểu sử của một nhân vật. “Nhân vật ca nữ này cũng không tệ, với nhân vật đại tiểu thư Hạ gia mới du học trở về này nữa. ”

Nhân vật ca nữ tương đối phức tạp, có một vẻ đẹp thần bí mê người. Mặc dù xuất hiện không nhiều nhưng lại liên quan đến mấy nhân vật quan trọng trong bộ phim này. Vả lại một đại tiểu thư du học trở về nước, có chút tình cảm dân tộc và đại nghĩa như vậy sẽ là một nhân vật dễ dàng tích góp nước mắt người xem.

Giang Đồng tiến đến bên cạnh Nhâm Xử An. “Chị Lộ Lộ cũng nói với mình, hai nhân vật này đều xuất sắc hơn một chút. Mình càng thích hợp với nhân vật ca nữ kia hơn, cậu không tranh được với mình đâu.”

Nếu như nói khuôn mặt của Nhâm Xử An hơi chút lạnh lùng, thì mặt của Giang Đồng lại có phần quyến rũ, diễn vai ca nữ trước đám đông sẽ thích hợp hơn.

Nhâm Xử An cười nói: “Yên tâm. Mình biết cậu nhất định sẽ chọn nhân vật kia, sẽ không tranh giành với cậu đâu.”

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại di động của Giang Đồng vang lên một tiếng.

Cô ấy nhìn thoáng qua tin tức, miệng hít một hơi thật mạnh, đem điện thoại di động đến trước mặt Nhâm Xử An.

Trên WeChat là tin nhắn từ người đại diện Trình Lộ.

[Chị vừa mới nghe được một tin, Quý Lan diễn vai nam chính.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.