Nhật Ký Của Người Kể Chuyện

Chương 1: Câu chuyện của người kể chuyện và nhân vật chính




Xin chào các bạn, tôi là BL( xin được giấu tên), tôi là tác giả của chính truyện mà mấy bạn đang đọc đây. BL tôi sinh ra trong một gia đình rất tầm thường nhưng từ nhỏ tôi đã sở hữu một năng lực rất đặc biệt nên tôi thường xuyên thấy và gặp những thứ rất kỳ quái. Vì vậy suốt chínnăm có mặt trên đời, cuộc sống của tôi khốn đốn vô cùng, và cho đến một ngày nọ tôi đã gặp được nhân vật chính của đời mình - đó là Ren, nhân vật chính của câu chuyện này.

Lần đầu tiên tôi và Ren gặp nhau là lúc Ren đang cận kề cái chết, nguyên do khá kỳ cục: Ren bị đói sắp chết.

Khi tôi biết trời phú cho tôi năng lực đặc biệt này thì tôi cũng rõ một ngày nào đó tôi sẽ gặp được những người tương tự tôi và người đầu tiên tôi gặp lại là Ren. Tôi và Ren nhanh chóng trở thành bạn với nhau, tuy nhiên tôi là kiểu người rất ngại giao tiếp nên chúng tôi vẫn chưa thực sự hiểu nhau sâu sắc.

Để tôi nói thêm về năng lực của mình, theo như lời của Ren thì năng lực của tôi được gọi là phép thuật tự nhiên. Tôi không rõ năng lực của bản thân như thế nào nhưng những gì tôi có thể làm được làm khả năng chữa thương cực tốt. Ren từng bảo với năng lực của tôi thì việc trở thành một pháp sư vĩ đại là điều cực kỳ đơn giản. Nhưng tôi thì chưa bao giờ suy nghĩ đến điều đó. Để giúp tôi tìm hiểu rõ hơn về năng lực khác người của tôi, Ren đã đưa tôi đến với thế giới dành cho chúng tôi - thế giới của điều kỳ diệu.

Ren đăng ký cho tôi nhập học tại một ngôi trường dành cho những đứa trẻ giống tôi. Ngôi trường này tọa lạc tại một vùng núi thuộc Bắc Âu. Ren hơn tôi một tuổi nhưng bởi vì năng lực của tôi quá đặc biệt sẽ thu hút sự chú ý nếu ở riêng lẻ thì rắc rối to. Tôi sẽ ở chung phòng ký túc xá với Ren, hàng ngày phải luôn kè kè bên cạnh Ren để cùng sử dụng chung bùa phân tán sự chú ý. Dần dần Ren sẽ dạy tôi cách tự áp dụng bùa phân tán sự chú ý và cách tự vệ khi Ren không thể bảo vệ tôi.

Các bạn có biết vì sao tôi có thể dễ dàng tin tưởng Ren khi chỉ mới gặp lần đầu không? À mà đừng vội đánh giá tôi dễ tin người nhá. Gợi ý: đây cũng là một phần năng lực của tôi.

Đã trở thành bạn bè với nhau thì đừng giữ bí mật với bạn mình, tuy nhiên...có một sự thật rằng vẫn có nhiều thứ tôi vẫn chưa biết về Ren ngoại trừ năng lực của Ren được chính năng lực của tôi cảm nhận được. Sau khi đến trường học mới tôi cũng từng hỏi Ren nhưng Ren bảo hiện tại tôi chưa đủ khả năng bảo vệ bản thân thì biết rõ về con người Ren chỉ đem lại rắc rối thôi. Đương nhiên là tôi đâu có chịu, còn làm mặt giận suốt một ngày, nhưng sau đó nghĩ lại thì Ren đã không muốn nói thì tôi đâu nỡ ép với lại chúng tôi mới quen chưa lâu làm vậy cũng không nên.

Và chỉ có một điều tôi chắc chắn là Ren đang kìm nén khả năng của mình. Ban đầu tôi không biết Ren làm vậy để làm gì nhưng sau này tôi lại cảm thấy hơi ngồ ngộ.

Nhưng tất cả chưa là gì. Tính cách tôi vốn thích lệ thuộc vào người khác, đặc biệt là Ren, nên dù được Ren chỉ dạy rất tốt nhưng tôi vẫn bám theo Ren, Ren cũng không thấy phiền phức mà. Lâu dần giữa tôi và Ren đã thành một mối quan hệ cộng sinh, cả hai dường như sống không thể thiếu nhau. Đó là mối liên kết rất lạ, chúng tôi hiểu ý nhau mặc dù không cần lên tiếng, khi những bài kiểm tra khả năng hợp tác giữa các cặp đôi diễn ra chúng tôi rất ăn ý,....

Ngôi trường chúng tôi đang theo học cũng giống bao trường học khác, luôn có một bảng xếp hạng cho học sinh, chỉ khác ở điểm là trường bình thường chỉ xếp hạng độ hot và thành tích học tập của học sinh. Trường chúng tôi thì ngoài độ hot, thành tích học tập thì còn xếp hạng theo khả năng phép thuật mạnh yếu và kinh nghiệm thực chiến thông qua kỳ thi kiểm tra năng lực cuối mỗi học kỳ và chiến thắng các cuộc thách đấu nhỏ giữa các học sinh, qua đó nâng cao tiếng tăm và thực lực.

Tôi lúc đầu nghe cũng khoái lắm nhưng Ren lắc đầu bảo nếu tôi muốn suốt ngày bị bắt thử nghiệm phép thuật thì cứ việc, tôi nghe liền lạnh xương sống.Tôi có phép thuật tự nhiên và Ren là một phù thủy rất mạnh nhưng không hề có ai biết vì chúng tôi biết kiềm chế bản thân. Còn vì sao tôi biết Ren rất mạnh thì tất cả đều dựa vào chính năng lực của tôi nhận thấy.

Tôi còn phát hiện một điều thú vị là Ren rất nghèo và tôi cũng nghèo. trường học lấy học phí khá đắt trong khi hai đứa lại thuộc diện sống phụ thuộc vào tiền trợ cấp từ học bổng hàng tháng của trường. Cho nên chưa tới cuối tháng tôi và Ren đã hết veo tiền tiêu khi tháng đầu tiên tôi đến trường. Rút kinh nghiệm tháng trước, tôi và Ren tiêu tiết kiệm hơn, và khi sáng sớm vào rừng luyện tập sẽ hái thêm rau rừng, tìm nấm và trái cây có thể ăn được để bổ sung vào thực đơn hàng ngày. Cuối tuần chúng tôi còn rời trường vào thị trấn để mua được đồ rẻ hơn về tự nấu ăn, nhưng trớ trêu là không ai biết nấu ăn, sau vài lần hỏng thì cuối cùng cũng thành công và người nấu được chỉ có tôi còn Ren chỉ tổ làm phí nguyên liệu nấu mà thôi, dần dần tay nghề của tôi cũng khá lên đủ để đáp ứng nhu cầu hai đứa, Trường có căn tin bán đồ ăn tự phục vụ nhưng giá lại cắt cổ ngốn không ít tiền của hai đứa nên cả tôi lẫn Ren chả dám đặt chân vào căn tin để mua bữa ăn như tháng đầu tiên. Vì việc học chúng tôi sẽ không về ký túc xá để tôi nấu nướng được nên tối hôm trước tôi sẽ nấu sẵn bữa trưa rồi mang cất vào tủ lạnh, sáng đi học thì Ren sẽ cho đóng băng hộp cơm mang theo lên lớp, trưa chúng tôi sẽ tìm một góc khuất của vườn trường, Ren cho rã đông hộp cơm lạnh ngắt, dùng phép thuật tạo lửa để hâm nóng đồ ăn, đó là cách chúng tôi tiết kiệm bớt tiền ăn.Cả tôi và Ren đã thống nhất mỗi người mỗi tháng sẽ trích 1/3 số tiền trợ cấp từ học bổng để vào quỹ chung phòng khi cần sẽ không nhất thiết phải đi vay mượn.

Mọi thứ dường như rất ổn thỏa cho đến mùa tuyết rơi đầu tiên tôi đến Bắc Âu. Là lúc chúng tôi phải trải qua kỳ kiểm tra cuối kỳ. Lúc đầu chúng tôi không có ý định gì đặc biệt nhưng một lần thấy phần thưởng đặc biệt dành cho đội đạt hạng nhất trong kỳ thi. Phần thưởng là một số tiền khổng lồ đủ cho tôi và Ren sống tốt hơn. Và ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này thì năng lực nhìn thấu thời không của tôi lại được khai nhãn. Kết quả cho lần đầu tiên sử dụng khả năng nhìn thấu thời không là tôi đã nhìn thấy cái bẫy được đặt ra cho Ren thông qua kỳ thi. Tôi liền cảnh báo Ren và phản ứng của Ren không ngoài dự đoán của tôi. Ren đập bàn:

“ Mặc kệ, số tiền lớn như vậy cũng đáng để rơi vào bẫy. Rin( tên tôi do Ren đặt) yên tâm, Ren sẽ bảo vệ tốt Rin.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.