Nhật Ký Chịu Khổ Của Một Nhân Viên Cứu Hộ Bãi Biển

Chương 5: Người đàn ông đã tuyệt vọng, chỉ có thể làm liều.




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Đình Đình

Beta: Dan, GBear

_______________________

Diệp Phỉ Thần không những hết lòng với lời hứa giúp Hứa Quang che giấu mọi chuyện mà còn trả chi phí phẫu thuật của Hứa Lượng, bây giờ chỉ cần tìm được thận thích hợp thì bệnh viện sẽ sắp xếp phẫu thuật ngay.

"Tôi vô cùng biết ơn cậu!" Hứa Quang không biết nên biểu hiện sự cảm kích như thế nào, anh "bụp" một tiếng, quỳ xuống: "Từ nay về sau nếu cậu có bất cứ yêu cầu gì tôi đều sẽ dốc hết toàn lực làm cho cậu."

Diệp Phỉ Thần nở nụ cười không được tự nhiên, nghiêng người, cao ngạo nói: "Tôi sẽ có ngày nhờ anh giúp đỡ sao? Tôi gặp nhiều chuyện xui xẻo mới nhờ đến anh! Anh đang nguyền rủa tôi phải không?"

"Không, tôi không có ý đó." Hứa Quang vội vàng lắc đầu.

Diệp Phỉ Thần kéo lại chiếc cà vạt, nói: "Đừng tưởng quỳ xuống là không cần trả lại tiền. Đây là tiền anh mượn tôi không phải tôi cho không. Tôi không phải tổ chức từ thiện!" Nói xong liền xoay người bỏ đi.

"Tôi nhất định sẽ trả!" Hứa Quang kiên định trả lời. Không biết Diệp Phỉ Thần có nghe thấy không, hắn không quay đầu lại mà rời đi nhanh.

Hứa Lượng đang nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú vì mắc bệnh mà có hơi sưng vù, trên đùi đặt chiếc laptop phát ra ánh sáng huỳnh quang màu trắng. Cậu là sinh viên khoa công nghệ thông tin. Vì để có thể nhanh chóng tốt nghiệp tìm việc làm, kiếm tiền phụ anh trai để anh có thể kết thúc công việc nguy hiểm càng sớm càng tốt nên cậu mới phải ngồi chạy bài cả ngày lẫn đêm, vậy nên lâu ngày sinh bệnh. Cô hàng xóm gần nhà thường nói: "Tiểu Quang đúng là một người con trai tốt, sao không sớm tìm một người vợ đi chứ? Em trai cũng đã lớn như vậy rồi, trách nhiệm cũng đã sớm hoàn thành, cũng nên suy nghĩ đến bản thân đi. Giờ mà còn không chịu tìm vợ thì thật là phí!". Cô hàng xóm đối xử với hai anh em rất tốt chỉ là quá chú ý đến chuyện hôn nhân của Hứa Quang khiến Hứa Lượng rất khó chịu.

Hứa Lượng rất sợ Hứa Quang sẽ nghe theo lời cô hàng xóm mà đi xem mắt. Tuy trong lòng không cam tâm nhưng Hứa Lượng biết bản thân cũng không có quyền gì để ngăn cản. Tuổi Hứa Quang cũng đã lớn, hai năm nữa cũng đã 30 thế mà chưa từng nắm tay cô gái nào.

Những kẻ thường cười nhạo sau lưng Hứa Quang đều bị Hứa Lượng báo thù một cách bí mật, tuy rằng sau này cậu có thể tự nuôi anh trai nhưng bản thân anh hai có suy nghĩ gì thì cậu cũng không biết được.

Bề ngoài và học vấn của Hứa Lượng đều tốt, trừ việc không có gia thế thì mọi thứ đều hoàn mỹ. Từ nhỏ, Hứa Lượng đã nhận được rất nhiều thư tình của các nữ sinh gửi đến nhưng tất cả đều không được cậu quan tâm đến. Từ sau cái lần cùng anh hai tắm chung, khi cậu nhìn thấy thân thể rắn chắc khỏe mạnh của anh rồi khi anh hai dùng thân thể cường tráng được rèn luyện đúng cách không có một chút mỡ thừa nào bế cậu lên, Hứa Lượng đã biết mình thua người anh trai này rồi.

Đây là bí mật không thể bày tỏ của Hứa Lượng, hai người bọn họ là anh em, lại còn cùng giới tính, nếu để anh hai biết em ruột đối với cơ thể đầy gợi cảm của anh trai lại có tình cảm biến thái, có khi nào cậu sẽ bị ném ra ngoài đường hay không? o(QAQ)o

Chắc chắn là không..... cậu biết anh hai rất mềm lòng, chắc sẽ chỉ tận tình khuyên bảo, làm mọi chuyện để thay đổi tư tưởng của cậu, giúp cậu trở về đúng "quỹ đạo". Anh hai là người đáng yêu như thế đấy, cũng là lý do khiến Hứa Lượng không thể kiềm nén, cậu muốn được dùng con cá chà bặc cương cứng đến đau của mình đâm anh hai tới khi anh ấy khóc ra nước mắt mới thôi.

Hứa Quang đang đeo chiếc tạp dề hình chú gấu nhỏ màu hồng ngộ nghĩnh đáng yêu để nấu ăn, đó là chiếc tạp dề của mẹ nhận được khi chơi trò rút thăm trúng thưởng ở siêu thị. Hứa Lượng đặt chiếc máy tính xuống, đi chân trần đến căn phòng bếp nhỏ hẹp: "Anh hai"

Hứa Quang bận rộn quanh đống nguyên liệu, chỉ quay đầu lại một chút: "Em đói bụng rồi sao? Đợi một chút là có thể ăn rồi!"

Với cái thời tiết nóng bức, trong nhà lại không có điều hòa, Hứa Quang ở phòng bếp nấu cơm phải cởi áo ra, nửa người trên đổ mồ hôi đầm đìa như mới vớt từ thùng nước. Hứa Lượng im lặng không tiếng động bước đến sau lưng Hứa Quang, ôm lấy vòng eo thon mảnh của anh hai. Hứa Quang đang xắt rau, cẩn thận tránh qua để không đụng đến chiếc kim lọc máu và chạy thận nhân tạo trên tay Hứa Lượng nói: "Đã lớn đầu như vầy mà em còn bắt chước trẻ con làm nũng với anh sao?" Lời nói của Hứa Quang có chút nuông chiều. Những người khác đều cho rằng Hứa Lượng là gánh nặng của anh, nhưng bản thân anh thì chưa bao giờ nghĩ vậy. Trong lúc khó khăn, Hứa Lượng là động lực duy nhất thúc đẩy anh tiến về phía trước. Cho dù là hôm đó cha mẹ đột nhiên qua đời hay bị người yêu phản bội chỉ vì muốn được tiến cử vào danh sách đội tuyển bơi lội quốc gia mà đem chuyện anh là người đồng tính rêu rao ồn ào một trận khiến anh bị đuổi khỏi đội. Chỉ cần nghĩ đến phía sau còn có Tiểu Lượng, Hứa Quang có thể kiên cường thẳng lưng đứng dậy vì em trai mà che mưa chắn gió.

Đối với Tiểu Lượng, Hứa Quang tuyệt đối luôn khoan dung, sẽ cho cậu mọi thứ tốt nhất có thể. Hứa Lượng cũng hiểu rõ chuyện này nên cậu có thể thoải mái ôm gắt gao Hứa Quang từ sau lưng, ngửi mùi vị sạch sẽ lại ngọt ngào của Hứa Quang, hương vị bao dung ấy tươi mát giống như đang ở giữa lòng đại dương.

Hứa Lượng vươn đầu lưỡi đỏ tươi từng chút từng chút liếm láp giọt mồ hôi trên tấm lưng mê người kia. Đôi mắt cậu giống như hồ nước sâu thẳm, trong ánh mắt đang ẩn chứa một con mãnh thú đang ngủ đông. Còn ai kia thì luôn vô tư, bản thân đang bị mãnh thú theo dõi cũng không có chút cảnh giác gì, khóe miệng cười nói: "Mau nghỉ ngơi đi! Cả người anh đều là mồ hôi, em không chê dơ sao? Giày cũng không mang, đợi lát nữa anh sẽ đánh tét mông em!"

"Hì hì." Hứa Lượng giả vờ không nghe thấy, còn đưa tay lên se đầu nhũ trên cơ ngực bên trái của Hứa Quang, cậu kinh ngạc nói: "Anh hai, chỗ này của anh sao lại biến thành màu hồng vậy?"

Cơ thể Hứa Quang cứng đờ, lập tức đánh bay cái tay không yên phận ra: "Mau đi ra, em đứng đây làm sao anh nấu cơm được." Vừa nói xong anh liền nhớ tới hai lần làm tình với Diệp Phỉ Thần, tại sao bản thân lại có thể làm ra những chuyện hoang đường như vậy chứ?

Hứa Lượng và Hứa Quang cùng nhau lớn lên nên nhìn vẻ mặt mơ hồ của Hứa Quang. Cậu đã chắc chắn là anh trai đang có chuyện gạt cậu.

Hứa Lượng dùng ánh mắt lạnh lùng: "Anh, có phải anh đáp ứng điều kiện gì của Diệp tổng nên hắn mới chịu giúp chúng ta không? Anh nói thật đi!"

"Diệp tổng, cậu ấy.....chỉ là một lần vô tình bị anh nắm nhược điểm, sẵn tiện anh mới xài chiêu này uy hiếp cho anh mượn tiền" Hứa Quang chà xát tay vào tạp dề nói. Anh đã sớm dự đoán được Hứa Lượng sẽ nghi ngờ, lý do này chính là Diệp Phỉ Thần cũng giúp anh nghĩ ra, chỉ cần diễn một chút để Hứa Lượng không nghĩ thêm: "Sau khi cho anh mượn tiền, anh đã xóa video cho nên cũng là lý do cậu ấy không thích anh."

Tuy rằng Diệp Phỉ Thần thích cảm giác làm tình với Hứa Quang, nhưng từ đầu tới cuối đều bày ra thái độ ghét bỏ Hứa Quang, từ xuất thân đến hương vị thậm chí là IQ. Trong cuộc đời huy hoàng của mình, Hứa Quang đối với hắn mà nói chính là vết nhơ. Hắn không cho phép nhân tố làm hắn vừa khinh bỉ lại vừa mất không chế tên là Hứa Quang này tồn tại gần mình, bởi vậy mới chịu giúp anh xóa bỏ sự nghi ngờ của em trai cũng không cho phép Hứa Quang nói ra mối quan hệ giữa hai người.

Hứa Quang hiểu rõ khoảng cách giữa anh và Diệp Phỉ Thần, chàng trai trẻ đầy triển vọng này không phải người anh có thể nghĩ đến. Căn bản nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được bản thân có thể so sánh được với vị *kim cương vương lão ngũ* này. Tất cả là tại con sứa không biết thể loại gì kia, bản thân anh cũng đang hoang mang với sự thay đổi của cơ thể, không biết có chết hay không, cũng không dám đi bác sĩ, mỗi tiền thuốc men của Hứa Lượng đã là gánh nặng trầm trọng rồi.

(*: Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.)

Anh trai là người chính trực sao có thể làm ra loại chuyện xấu xa như quay lén được?

Mặt khác, cậu nghĩ Hứa Quang không thể nói dối cậu! Hứa Lượng nhìn anh trai hồi lâu, bán tín bán nghi mà tin lý do này của Hứa Quang, chỉ là nhắc nhở nói: "Tên họ Diệp kia không phải người tốt, về sau anh không cần đi trêu chọc hắn nữa."

Hứa Quang cười khổ nói: "Anh biết, cậu ta đã sa thải anh. Quan hệ của cậu ta và chúng ta cách xa vạn dặm, sẽ không liên quan với nhau nữa."

"Anh hiểu rõ chuyện này là tốt rồi."

Hứa Quang nhìn số tiền gửi ngân hàng đang giảm rất nhanh, công việc lại không tìm được thì trong lòng không khỏi lo âu. Anh không thể nhìn cảnh em trai chịu đựng ốm đau lại không có tiền chữa bệnh được.

Từ trước tới nay, môi trường làm việc của Hứa Quang rất đơn giản. Lúc vào học trường cấp ba rồi tham gia đội bơi lội. Sau khi tốt nghiệp thì xin việc làm ở khu nghỉ dưỡng. Nếu Hứa Quang khéo chuyện nịnh nọt thì cũng không đợi đến năm 26 tuổi mà vẫn còn ở trong đội tuyển của tỉnh. Và nếu Hứa Quang đủ thông minh thì sẽ không bị người yêu lấy làm đá kê chân đạp rớt xuống bùn. Hứa Quang cầm hồ sơ, tâm trạng bất an bước vào một tòa nhà văn phòng cao cấp.

______Hết chương 5 ________

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.