(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Hye
Beta: Vũ, Gbear
_______________________
"Đủ rồi." Hứa Quang bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng vào ánh mắt không thể tin vào những chuyện đang xảy ra của Hứa Lượng. Em trai anh từng chăm sóc và yêu thương sao lại biến thành bộ dạng này, không chỉ đối với tài sản của anh trai ruột trắng trợn cướp đoạt không chút áy náy mà còn muốn biến anh thành vật sủng ái như quân cờ để khoe khoang chiến tích, ngoài ra còn có suy nghĩ tình cảm với anh như vậy.
Hứa Lượng như bị sét đánh khiến thân hình cứng đờ, không phải Hứa Quang đang ngủ thiếp đi sao? Cậu không kịp chất vấn lại Diệp Phỉ Thần, cuống lên giải thích nói: "Không phải, mọi chuyện không phải như vậy. Hồ Thiểu Phong cưỡng ép em không được gặp anh, nếu em không tranh được quyền kinh doanh công ty thì không có quyền tự chủ cho nên em nhất định phải làm!"
"Cho nên mọi thứ đều là vì tôi, cậu không có làm gì sai sao?" Ánh mắt Hứa Quang nhìn Hứa Lượng không còn sự ôn nhu của ngày xưa, chỉ còn thất vọng và xa cách.
"Em thừa nhận em có lỗi với Diệp Phỉ Thần, chờ em làm xong chuyện cần làm thì sẽ trả hết lại cho hắn nhưng chuyện em thích anh em sẽ không nhận sai. Em không cho rằng thích anh là chuyện sai trái gì cả."
Hứa Quang tiếp nhận xấp giấy tờ trên tay Diệp Phỉ Thần đưa qua cho Hứa Lượng: "Mở ra xem đi."
Hứa Lượng mở ra bọc giấy, bên trong là xấp tiền dày như cục gạch đều được gấp chỉnh tề, vết máu dính bên trên vì oxi hóa đã biến thành màu đỏ thẫm. Hứa Lượng như bị trúng thuật định thân không biết nên làm vẻ mặt gì.
"Mặc dù đã lâu, nhưng cậu có lẽ không quên. Đây là tiền mà tôi bán thân liều mạng kiếm về đâu nhỉ."
Toàn thân Hứa Lượng run rẩy, cảm giác như không còn đường chối cãi. Cậu biết mình sai nhưng không phải sẽ luôn phạm sai lầm. Nếu cứ như này thì cậu sẽ vĩnh viễn mất đi người mà mười năm mình gần gũi thầm yêu sao?
"Anh, anh, em không muốn, đừng không quan tâm em!"
Hứa Quang cúi đầu, không nhìn vào ánh mắt bi thương và tuyệt vọng của Hứa Lượng nói: "Lúc đó cậu đã nói cái gì, tôi cũng không nhớ rõ. Chung quy vẫn là ngại tiền này bẩn!"
Bên ngoài, tay Thanh Hòa muốn đẩy cửa đi vào bỗng dừng lại vì thảm trên nền nhà rất dày nên không ai nhận ra tiếng chân của y đang ở ngoài nghe lén.
"Phải, tôi chỉ là một thằng anh vô dụng, thậm chí phải bán thân mới có thể đổi lấy tiền thuốc men cho em trai", Hứa Quang nói những tâm sự một mực đã giấu trong lòng, ngón tay không tự giác dùng sức, băng gạc thấm ướt chất dịch màu vàng từ vết thương chưa lành chảy ra: "Tôi chỉ là nghĩ cố gắng kiếm tiền chữa bệnh cho em của mình, sau đó giải quyết số nợ nần còn thiếu, tôi cũng không có ăn trộm hay ăn cướp nhưng vì sao tôi lại đáng bị nói là bẩn cơ chứ?"
Tất cả mọi người ở đây đều ngộ ra: Nói tổn thương, ba người bọn họ không ai dám nói không làm tổn thương đến anh đâu? Bọn họ chỉ muốn làm sao đoạt được và cũng không hề quan tâm đến cảm xúc của Hứa Quang.
"Tôi đau lắm, đau lắm, vì số tiền này mà phải đi quay những bộ phim đen, đau đến nỗi không thể đi đường nhưng về nhà không dám nói ra, còn che dấu sợ cậu phát hiện." Hứa Quang hồi tưởng lại khoảng thời gian tăm tối, không biết tại sao mình có thể sống đến được bây giờ. Thay đổi suy nghĩ thì lại nhớ đến khuôn mặt ấm áp của Thanh Hòa, anh cho là mình rơi xuống vực sâu trong nháy mắt lại được cứu rỗi nhưng sự thật tại sao phải tàn khốc đến vậy? Cơ thể anh không khỏi run rẩy, Diệp Phỉ Thần luôn mang bộ mặt lạnh cũng không khỏi thương tiếc đỡ lấy cẩn thận tránh những vết thương, ôm người đang tiều tụy vào trong ngực.
Thanh Hòa nhịn không được đẩy cửa ra đến gần bên giường "bịch" một tiếng quỳ xuống.
"Các cậu thôi đi, tôi không muốn nói thêm gì cả."
Hứa Lượng sợ bị Hứa Quang đuổi đi, lập tức quỳ theo bên giường cầu khẩn nhìn Hứa Quang, tâm tư của cậu giờ đây như đống tro tàn.
"Anh, em sai rồi, đừng đuổi em đi, anh nói gì em cũng làm theo xin anh đừng không quan tâm em!"
Hứa Quang thở dài: "Trở về bên người cha của cậu đi, rồi sau này cậu với bạn gái kết hôn, có gia đình và mái ấm riêng cho mình."
"Không phải như vậy, em và Kỷ Thiên Giai không phải mối quan hệ đó, em tuyệt đối không có phản bội anh, em chỉ nhờ cô ấy hỗ trợ đối phó với Hà Nghị!"
Thanh Hòa nhìn Diệp Phỉ Thần đang ôm Hứa Quang nói: "Là tôi đề nghị Hứa Lượng giúp đỡ, tôi muốn đem chứng cứ phạm tội của Hà Nghị giao cho cậu ta rồi đưa cho quan chức trong nhà Kỷ Thiên Giai. Hồ Thiểu Phong muốn được sự ủng hộ của chính đạo."
Thanh Hòa và Hứa Lượng vì cái gì mà lâm tới tình cảnh này, hai bên vì muốn làm giảm thế lực của Diệp Phỉ Thần nên mới ra tay. Nếu cứ để Diệp Phỉ Thần ngư ông đắc lợi thì sẽ không có khả năng!
"Chú Quang, tôi tới đón chú về nhà." Thanh Hòa tin rằng người Hứa Quang thích chính là mình nếu không tại sao phải vứt bỏ tôn nghiêm mà đến câu dẫn Hà Nghị để trao đổi mình?
"Tôi nghĩ... cậu hiểu lầm. Tôi cũng nghĩ là tôi sẽ đi cùng với cậu, một kẻ nói dối giỏi ngụy trang. Nhưng hiện tại, tôi hận cậu mà bây giờ tôi càng hận hơn, cậu giúp tôi nói dối Hứa Lượng nhưng lại tự tay đem sự thật vạch trần cho em ấy biết. Tôi đi tìm Hà Nghị chỉ là muốn tìm lý do bỏ Diệp Phỉ Thần." Muốn nói hết ra nhưng lại không còn gì để nói. Anh tin tưởng Thanh Hòa như vậy nhưng hiện thực lại tàn nhẫn cho anh một bạt tai.
"Nói dối." Ai cũng không tìm lần này đến lần khác đều tìm y thì nếu như không phải yêu thì là gì cơ chứ?
Hứa Quang nói: "Các cậu đều biết tôi không thích nhất là chuyện nói dối người khác."
Hai người thần hồn lạc phách rời đi, còn chưa chờ Hứa Quang mở lời Diệp Phỉ Thần thấp giọng nói: "Tôi gọi Ngũ Quân giúp anh thay thuốc."
"Chờ một chút," Hứa Quang gọi Diệp Phỉ Thần lại, "Cho tới nay...Cảm ơn cậu."
"Không hận tôi sao?" Diệp Phỉ Thần quay lại hỏi.
Hứa Quang bình tĩnh nói: "Chỉ là trao đổi mà thôi, trên thế giới này không ai có nghĩa vụ phải giúp ai... Cái này, giúp tôi đem cho từ thiện đi!" Hứa Quang cầm xấp tiền rớt trên chăn nói.
"Được." Diệp Phỉ Thần đáp. Trong lòng hắn tiếc nuối quyết định ban đầu, nếu như không buông tay thì phải chăng Hứa Quang sẽ không mất hy vọng vào tình yêu.
Cơ thể Hứa Quang sau khi biến đổi đã ổn định hơn, khả năng chữa trị của cơ thể cũng tốt hơn người bình thường gấp 10 lần, mới qua bốn ngày mà các vết thương lớn đã khép miệng đóng vảy, bàn chân không bị thương nặng cũng bắt đầu thay da mới, ngoại trừ lúc dùng sức sẽ hơi nhức nhưng khi xuống giường đi lại đã không còn vấn đề.
Ba người bọn họ đều chưa từng xuất hiện trước mặt anh, vì vậy mấy ngày này của Hứa Quang trôi qua rất yên bình và còn có chút cảm giác mất mát.
"Không sao, một mình vẫn có thể sống tốt." Anh nhìn chính mình trong gương tự động viên bản thân. Không ai biết, thật ra anh là người sợ cô đơn nhưng cũng rất sợ bị đắm chìm trong sự ôn nhu của người khác rồi lại bị vứt bỏ cho nên thà cô đơn cũng phải đuổi bọn họ đi.
Hứa Quang nhìn bốn phía, không có gì là thuộc về mình, nên cũng không cần phải phí công thu xếp hành lý. Anh chỉ cầm theo một xâu chìa khóa nhà và một ít tiền lẻ để bắt xe ra khỏi Diệp gia. Đôi mắt đục ngầu của lão quản gia nhìn theo bước chân của anh tiễn biệt đến khi khuất bóng.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau chính văn hoàn, muốn xem cảnh phiên ngoại H của ai có thể yêu cầu thêm vào nhóm, nếu không có ai muốn thì không có phiên ngoại, chỉ có nước chấm thôi!
______Hết chương 39________
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");