Nhật Ký Chịu Khổ Của Một Nhân Viên Cứu Hộ Bãi Biển

Chương 3: Em trai bệnh nặng có suy nghĩ biến thái với anh của mình




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Đình Đình

Beta: Dan, GBear

_______________________

Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, Hứa Quang bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào, anh có chút chói mắt nên dần dần tỉnh lại, sau cơn mê mang một hồi mới nhớ lại sự việc tối hôm qua đã cuồng nhiệt cả đêm. Sắc mặt anh trắng bệch, dường như bản thân đã bị đụ đến ngất lịm, cho nên bây giờ khi nhấc nhẹ chân cũng thấy rất đau, không cần kiểm tra Hứa Quang cũng biết lỗ hậu của mình đã sưng đỏ lên.

"Anh tỉnh rồi sao?" Một thanh niên mặc áo blouse đẩy cửa bước vào, đôi mắt vì hẹp và dài nên khi cười rộ lên là nheo lại, đây là Ngũ Quân - người phụ trách phòng y tế của khu nghỉ dưỡng. Rạng sáng nay có điện thoại từ người bạn tốt kia gọi đến, qua cuộc nói chuyện khiến Ngũ Quân không tin cái tên vừa mắc bệnh sạch sẽ vừa là trai thẳng kia có thể ở nhà vệ sinh công cộng làm tình với một người đàn ông ngoại hình bình thường, đã vậy còn lớn tuổi. Đầu năm nay chuyện lạ cũng xảy ra quá nhiều rồi.

Hứa Quang nhanh chóng lấy chăn mỏng che người lại, cơ thể anh sạch sẽ đến mức quần lót còn chưa mặc. Không ngờ cả trong lẫn ngoài của anh đều bị nhìn thấy hết rồi.

"Xem ra tinh thần của anh không tệ, mau về sắp xếp hành lý sau đó đến phòng nhân sự làm thủ tục!"

"Làm...... Thủ tục?" sắc mặt Hứa Quang trắng bệch, chợt hiểu ra mình đã bị đuổi việc, người tối hôm qua hẳn là kẻ có chức có quyền! Đắc tội người quyền quý mà còn đủ tay chân thì đã là phúc ba đời rồi. Chẳng qua là mất một công việc có lương tốt mà thôi, đành chấp nhận đi vậy!

Làm xong thủ tục nghỉ việc, Hứa Quang chịu đựng sự khó chịu giữa hai chân, kéo theo hành lý ít đến đáng thương của mình lên xe buýt trở về nhà. Bản thân anh luôn cẩn thận như thế sao có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy? Tối hôm qua, anh không chỉ cưỡng bức vị giám đốc cao quý kia, còn cầu xin người ta giã mình thật mạnh đến nỗi bất tỉnh nhân sự...

Không đúng! Đó không phải là anh của thường ngày. Tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Hôm qua anh như bị người khác điều khiển, ý thức hoàn toàn bị khống chế rồi làm ra loại chuyện xấu hổ ấy, tại sao lại như vậy? Là do loại sứa kỳ quái kia ư!

Tổng kết lại những việc phát sinh hai ngày qua, Hứa Quang hiểu được trong chuyện này, con sứa kia có liên quan rất lớn, đó là loài sinh vật kì lạ mà anh chưa gặp bao giờ.

Nghĩ lại những chuyện mặn nồng tối qua, vật giữa hai chân Hứa Quang không biết xấu hổ mà ngẩng đầu, anh lúng túng dùng túi che đi người anh em mà mình không kiểm soát được. Bây giờ không đề cập đến vấn đề này nữa, chuyện mất việc tuyệt đối không thể nói cho em trai biết, nếu không cậu nhóc ấy sẽ lại đòi ra ngoài đi làm phụ.

Tuy rằng từ nhỏ hai anh em họ đã mất cha mẹ, Hứa Quang vẫn hi vọng Hứa Lượng có thể vô ưu vô lo trải qua thời học sinh, không để cậu phải đi làm thêm sau giờ học. Hứa Quang thà rằng dùng chỗ tiền lương còn dư, bớt ăn bớt mặc, cũng không để cho em trai chịu thiệt thòi so với con nhà người ta.

Phương pháp dạy dỗ em trai của Hứa Quang tuy có vấn đề, nhưng Hứa Lượng cũng rất có ý chí cầu tiến. Cuộc sống của hai anh em tuy khó khăn nhưng Hứa Lượng cũng không gục ngã, cậu không chỉ thi đậu đại học danh tiếng mà mỗi năm còn đạt được học bổng đem về cho anh trai mình, mỗi lần có hoạt động lớn đều chỉ đích danh Hứa Quang đến dự. Cậu nhóc này ưu tú đến thế, sao có thể không vừa ý được chứ?

Bỗng nhiên chiếc điện thoại với kiểu dáng cũ kỹ của Hứa Quang vang lên, là em trai gọi đến. Anh cố gắng để giọng nói của mình nhẹ nhàng một chút: "Tiểu Lượng đấy à? Gần đây em thế nào rồi? Anh mới vừa được nghỉ dài hạn, có thể về nhà chơi với em một thời gian."

Trong điện thoại không phải là giọng nói quen thuộc, mà là tiếng khóc nức nở của một cô gái: "Hứa Lượng vừa đột nhiên ngất xỉu, giờ đã được đưa đi bệnh viện, anh hãy mau đến đi!"

Trái tim Hứa Quang như bị một bàn tay to lớn bóp chặt lấy, anh run rẩy hỏi địa chỉ bệnh viện rồi nhanh chóng chạy như bay tới.

"Bác sĩ, tôi là anh trai của Hứa Lượng. Em ấy....hiện tại sao rồi?" Ngay lúc ấy, Hứa Quang đụng phải bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, anh kéo áo khoác bác sĩ gặng hỏi.

Đối với chuyện như cơm bữa thì vị bác sĩ cũng không ngạc nhiên, mà trả lời: "Em trai anh bị suy thận do làm việc quá sức, tình hình rất nghiêm trọng, phải mau chóng tìm được người ghép thận. Bây giờ, anh hãy đi đóng tiền viện phí để lọc máu đi!"

Trước mắt Hứa Quang tối sầm lại, anh gắng gượng dựa vào tường mới không bị té ngã. Bệnh tật đột ngột xuất hiện, đối với gia đình đã tràn ngập sự bất hạnh mà nói, là chuyện khó mà chống đỡ được. Năm Hứa Quang mười sáu tuổi, cha mẹ gặp tai nạn giao thông mà qua đời, tên tài xế gây tai nạn xong liền bỏ trốn nên Hứa Quang không nhận được một chút tiền bồi thường nào. Khi đó, Hứa Quang còn là thành viên của đội bơi lội thành phố, dựa vào số tiền mà các thành viên quyên góp cùng một chút tiền lương nhỏ nhoi mà chống đỡ được đến ngày hôm nay. Cuộc sống lúc đó rất vất vả, giờ chỉ mới tốt hơn một chút nhưng lần nữa lại gặp khó khăn.

Bác sĩ nói trước khi tìm được thận thích hợp, mỗi tuần đều phải lọc máu một lần. Không bàn tới việc rất khó để tìm được quả thận phù hợp cộng với chi phí phẫu thuật, chỉ mỗi tiền lọc máu mỗi tuần, đối với kẻ đã thất nghiệp như Hứa Quang mà nói chính là tai họa từ trên trời.

Ngoài hành lang của bệnh viện, Hứa Quang ngồi trên ghế, hai tay co giật, lòng lo sợ bất an chờ đợi kết quả. Bác sĩ đeo khẩu trang, cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm từ trong phòng bước ra, kết thúc sự chờ đợi đầy cực hình của Hứa Quang: "Thận của anh và em trai không tương thích."

Hứa Quang ngồi xụp xuống ghế, mặt không còn một chút sức sống. Trong lòng anh ẩn giấu hai bí mật lớn: Đầu tiên, bản thân mình là đồng tính luyến ái; thứ hai, điều mà anh vẫn luôn lừa dối Hứa Lượng chính là cậu được cha mẹ anh nhặt ở nhà vệ sinh của một bệnh viện nông thôn, bọn họ không phải máu mủ của nhau. Bởi vì khi nghe bác sĩ nói không phải quan hệ cùng huyết thống thì tỉ lệ phẫu thuật sẽ thành công cao hơn, một tia hy vọng trong anh giờ cũng đã biến mất......

"Bác sĩ, tôi nên làm gì bây giờ......" Hứa Quang ôm đầu, những giọt nước mắt nặng trĩu tuôn ra, thấm ướt trên gương mặt đầy âu lo. Ngoại trừ lần trước anh tận mắt nhìn thấy thi thể bị xe tông đến không còn nguyên vẹn của cha mẹ, anh chưa từng gào khóc như thế.

Hứa Quang cố gắng rửa mặt, muốn dùng nước để giảm bớt viền mắt sưng đỏ lên vì khóc, sau khi tỉnh táo lại mới đến phòng bệnh thăm em trai.

Bởi vì liên quan đến huyết thống, nên Hứa Lượng lớn lên tuyệt nhiên không có vẻ ngoài anh tuấn giống Hứa Quang, khung xương so với Hứa Quang đều nhỏ hơn, từ bé cơ thể đã rất yếu ớt. Từ trước đến nay vẫn luôn đóng vai em trai ngoan ngoãn nhu nhược. Ấy vậy mà vào lúc này, thái độ của cậu lại cứng rắn khác xa với vẻ bề ngoài: "Em không muốn điều trị, em muốn xuất viện!"

"Không được!". Từ nhỏ anh chưa từng từ chối mọi yêu cầu của Hứa Lượng, nhưng riêng việc này là không thể chấp nhận: "Bệnh của em rất nặng, nhất định phải ở lại điều trị!"

"Vì em hiểu rất rõ về bệnh tình của mình cho nên mới yêu cầu xuất viện." Khuôn mặt Hứa Lượng tiều tụy, tay nắm chặt, đấm thật mạnh vào tường..

Hứa Quang biết cậu đang lo lắng điều gì: "Vấn đề tiền bạc em không cần bận tâm, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em."

"Anh làm gì mà kiếm đủ tiền chữa trị cho em? Chút tiền lương ít ỏi kia của anh còn không đủ cho một lần lọc máu! Hứa Quang, em nói cho anh biết, nếu như anh dám vì tiền mà đi bán máu, bán nội tạng, em sẽ đập đầu chết tại đây, không tin thì anh cứ thử xem!" Hứa Lượng là đứa trẻ thông minh, chỉ cần đoán một chút là hiểu thấu suy nghĩ của anh mình.

Hứa Quang nắm chặt nắm tay cắn răng nói: "Anh sẽ tìm ra cách mượn tiền, anh bảo đảm sẽ không vì tiền mà đi bán nội tạng đâu. Em chỉ cần ngoan ngoãn chấp nhận việc điều trị là được rồi."

Vì muốn tiết kiệm tiền, Hứa Lượng nhất quyết vẫn không chịu nằm viện, mà muốn theo anh trai về nhà. Hứa Lượng nằm sấp trên tấm lưng rộng rãi của Hứa Quang, do thường xuyên rèn luyện bơi lội nên các cơ đều phát triển tốt, tạo thành hình tam giác ngược hoàn mỹ, chiếc cổ lộ ra bên ngoài, vì trời nóng mà đổ từng hạt mồ hôi lớn chừng hạt đậu.

Hứa Lượng có sở thích đặc biệt là thích ngửi mùi mồ hôi trên người Hứa Quang. Khi còn bé Hứa Quang thường cõng cậu, cậu sẽ nghịch ngợm lè lưỡi liếm đi những giọt mồ hôi của anh mình, chấp nhận bị Hứa Quang trách mắng là tên quỷ nhỏ ở dơ.

Ở góc độ mà Hứa Quang không thể nhìn thấy, Hứa Lượng lột bỏ bộ dáng cừu nhỏ, không chút che giấu dùng ánh mắt chiếm hữu mạnh mẽ nhìn anh mình. Vào buổi tối, không biết đã bao nhiêu lần cậu nằm mơ thấy mình nắm chặt chiếc eo nhỏ nhưng mạnh mẽ kia của Hứa Quang mà đâm trực diện vào cái lỗ cực khoái lạc và nóng rực mê người đó.

Hứa Quang có thói quen khỏa thân khi đi ngủ, lúc Hứa Lượng nhận ra mình có tình cảm với anh trai thì thói quen này của Hứa Quang đã khiến cậu vừa đau khổ vừa tận hưởng. Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, Hứa Lượng trốn trong nhà vệ sinh nhắm mắt lại, tưởng tượng ra đóa hoa non nớt màu nâu nhạt kia cùng con cá chà bặc ở trong tay cũng phun trào ra dịch thể nóng rực.

______Hết chương 3 ________

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.