Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 121: Xấu hổ




Cuối cùng Đàm Mặc cũng chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyên. Nhưng nhờ nụ hôn bất ngờ lúc cuối kia của Đàm Mặc, Kiều Lam không thể chợp mắt.

Mặc dù đã cùng Đàm Mặc hôn vài lần, tối hôm nay còn nếm thử nụ hôn ướŧ áŧ khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng cũng không khiến cô kinh ngạc như nụ hôn vừa rồi.

Kiều Lam hoàn toàn không ngờ được rằng Đàm Mặc lại đột nhiên làm ra hành động như thế. Không biết có phải là ảo giác hay không, nơi bị hôn trên bắp chân dường như nóng hơn vùng da xung quanh nhiều.

Kiều Lam nhìn chằm chằm vùng da đó một lúc lâu, đột nhiên bước xuống giường. Cô sờ soạng trên bàn Đàm Mặc được một cây bút, vẽ lên chỗ nào đó một trái tim nhỏ.

Lúc này mới hài lòng nằm xuống một lần nữa.

Sau đó…

Tiếp tục mất ngủ…

Mãi đến tận hai giờ sáng, Kiều Lam quay sang nhìn kẻ đầu sỏ khiến mình không sao ngủ được. Thật sự không thể chợp mắt, thế là cô định đi ra ngoài uống ít thuốc cảm.

Kết quả là bị sợi dây màu mỏng trên tay níu lại.

Kiều Lam: “…”

Được rồi, lại nằm xuống một lần nữa.

Tiếp tục giả vờ ngủ.

Giả vờ được một chút, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập tới, Kiều Lam từ từ ngủ thiếp đi.

Kiều Lam mất ngủ đến ba giờ sáng mới chợp mắt. Đàm Mặc quả thật là ngủ một giấc đến hừng đông.

Thoải mái.

Ngày hôm sau tỉnh rượu, người cũng đầy sức sống. Đàm Mặc mở to mắt, còn chưa kịp ngây người, anh lập tức cảm nhận được hình như hôm nay khác với bình thường.

Cô gái cuộn tròn trong ngực anh, tay phải ôm lấy eo Đàm Mặc, má áp vào lồng ngực anh. Nhìn từ góc độ của Đàm Mặc, lông mi của cô dài và dày như một chiếc quạt nhỏ.

Vào một lần thức dậy Đàm Mặc đã từng nghĩ, tuy rằng ở cùng nhau đã là rất tốt rồi, nhưng nếu như vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy cô, đó sẽ là loại trải nghiệm gì?

Hôm nay vừa mở mắt, Đàm Mặc đã nhìn thấy Kiều Lam.

Hỏi anh cảm thấy thế nào?

Anh cảm thấy mình muốn ôm cô như vậy mãi mãi.

Hạnh phúc đến nỗi không biết nên nói gì.

Sao có thể đẹp như vậy, sao có thể thích như vậy.

Kiều Lam vẫn đang ngủ. Không biết đã thấy gì trong giấc mơ, cô vô thức cọ cọ vào trong ngực anh.

Đàm Mặc cứng đờ, dời chân về sau theo bản năng. Lúc này anh mới nhận ra chân mình cũng đã bị đôi chân thon dài của Kiều Lam quấn chặt lại.

Đàm Mặc sửng sốt một lúc lâu, sau đó suy sụp che mắt.

Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là thể nghiệm ngọt ngào nhất của anh.

Nhưng…

Thật sự quá giày vò.

Thiếu niên mười bảy tuổi tinh lực tràn đầy, vào một buổi sáng lúc nhạy cảm như thế này…

Hơn nữa đi theo đó là ký ức của ngày hôm qua đến chậm.

Hôm qua anh thật sự uống quá nhiều, một vài chuyện nhỏ không còn nhớ rõ lắm, nhưng Đàm Mặc vẫn còn nhớ được một chút.

Chẳng hạn như việc anh và Kiều Lam ngồi dưới đất hôn nhau, chẳng hạn như đêm qua Kiều Lam không về phòng của mình, và cả nụ hôn lên chân cô trước khi đi ngủ.

Đàm Mặc: …

Vừa ngu ngốc vừa ấu trĩ lại suồng sã.

Nhưng anh không hối hận chút nào.

Dù sao những gì anh làm đều là những thứ bình thường căn bản không dám, mượn rượu giả ngốc. Bây giờ hồi tưởng lại, Đàm Mặc lại còn cảm thấy hiệu quả rất tốt.

Nhưng có một số việc Đàm Mặc cực kỳ may mắn.

Hôm qua suýt chút nữa đã thật sự xảy ra chuyện.

Thật may là không.

Nguyên nhân không phải là vì anh chưa đủ tuổi hay đại loại thế. Tất cả đều là giả. Chẳng lẽ mười bảy tuổi và mười tám tuổi thật sự khác biệt rất nhiều sao?

Không có.

Không phải nói mình mười bảy tuổi không thể, mà là anh uống say không thể.

Nhìn tổng thể, Đàm Mặc vẫn là một người cực kỳ có nghi thức cảm. Hệt như lúc hai người ở bên nhau, bởi vì chưa từng nói lời tỏ tình nên anh vẫn cứ canh cánh trong lòng.

Mỗi bước quan trọng trong tình yêu, đối với Đàm Mặc mà nói, đều rất quan trọng.

Càng không nói là chuyện như thế.

Huống hồ, trước đây Đàm Mặc vẫn không biết suy nghĩ của Kiều Lam. Đối với con gái mà nói, loại chuyện này càng quan trọng hơn. Nếu Kiều Lam không muốn…

Ký ức ngày hôm qua mặc dù vụn vặn nhưng vẫn có dấu vết để lần theo.

Đàm Mặc không nhớ rõ lắm, nhưng anh còn nhớ dáng vẻ dịu dàng nhu thuận khi Kiều Lam ôm mình. Đàm Mặc không ngốc.

Anh nhận ra được.

Đó là ngầm đồng ý.

Phía sau sự ngầm cho phép đó là quyết tâm giao bản thân cô cho anh cả đời này.

Trái tim Đàm Mặc mềm thành một vũng nước. Anh vô thức ôm chặt cô gái trong lòng hơn.

Kiều Lam mơ mơ màng màng tỉnh lại, nửa mê nửa tỉnh cọ cọ: “Buồn ngủ.”

Giọng nói mềm nhẹ như đang nũng nịu, kéo Đàm Mặc lúc đầu định rời giường lại một lần nữa.

Đàm Mặc không nhúc nhích. Kiều Lam hài lòng tìm một chỗ dễ chịu nơi ngực anh, lại ngủ thiếp đi.

Vợ chồng bác Trần không ở nhà, Đàm Mặc cũng sa đọa thành một kẻ lười biếng. Anh cứ như vậy nằm cùng với Kiều Lam đến gần mười một giờ.

Hai người tỉnh lại lần nữa, hoàn toàn tỉnh táo. Sau khi nhìn nhau một hồi lâu, bỗng cùng mở ra ánh mắt khác.

“Muốn ăn gì, anh gọi đồ ăn ngoài.” Lần này Đàm Mặc mở miệng trước.

“Đừng mua, để em làm.” Kiều Lam nói tiếp. Nhìn đồng hồ, mới mười một giờ. Dù sao bây giờ cũng đang được nghỉ hè, có nhiều thời gian, làm một bữa cơm cũng rất thú vị.

“Được.” Đàm Mặc lấy lại điện thoại di động, bước xuống giường. “Anh đi tắm…”

Sợi dây màu buộc nơi cổ tay kéo anh ngược trở lại.

Đàm Mặc: “…”

Kiều Lam: Phì.

Ngày hôm qua còn đang suy nghĩ hôm nay Đàm Mặc sẽ như thế nào sau khi tỉnh lại phát hiện ra dây màu. Quả nhiên rất thú vị.

Đàm Mặc sững sờ nhìn sợi dây màu trên cổ tay hai người.

Kiều Lam mặt không đổi sắc nhìn Đàm Mặc: “Anh buộc đó.”

Đàm Mặc: “…”

“Anh nói sợ em bỏ đi, muốn trói em lại.”

Đàm Mặc: “…”

“Thật xin lỗi.” Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Sắc mặt Kiều Lam có vẻ không tốt lắm, nhất định là không thích.

Ngay sau đó, Kiều Lam lại cười.

“Nói xin lỗi gì vậy chứ.” Kiều Lam xoay cổ tay. “Dây trên tay anh là em buộc đây này. Có phải em cũng nên nói xin lỗi không?”

Đàm Mặc khẽ giật mình, nhìn Kiều Lam rồi nhìn lại sợi dây màu trên tay. Kiều Lam cười cười, leo xuống giường: “Được rồi, không lộn xộn nữa, nhanh tháo ra nào.”

Không muốn tháo.

Đàm Mặc nghĩ thầm.

Nhưng còn phải đi tắm.

Đàm Mặc chỉ có thể tháo ra một cách không tình nguyện. Tháo xong, anh cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy trên bắp chân thon dài trắng nõn của Kiều Lam có vẽ một hình trái tim.

Kiều Lam nhận thấy Đàm Mặc đột nhiên bất động. Cô cúi đầu định hỏi anh có chuyện gì, thế rồi nhận ra Đàm Mặc đang nhìn chằm chằm chân mình không chớp mắt.

Theo ánh mắt của Đàm Mặc, Kiều Lam nhìn thấy trái tim nhỏ mà cô đã vẽ lên chân mình hôm qua.

Kiều Lam: …

Vậy mới nói ban đêm là thời điểm dễ dàng mất phương hướng nhất!

Hôm qua Đàm Mặc hôn cô một cái. Vì nụ hôn này mà Kiều Lam bị làm cho cảm động, cuối cùng tìm bút dạ vẽ ra một trái tim nhỏ.

Hôm qua là thật sự muốn vẽ, nhưng cô cũng không muốn để Đàm Mặc nhìn thấy, chưa kể bây giờ là giữa ban ngày, không phải là buổi tối nữa.

A a a a a a!

Nội tâm Kiều Lam gần như muốn thét lên.

Sao cô lại quên mất chuyện như vậy? Tại sao lại bị Đàm Mặc nhìn thấy chứ?

Lỗ tai Kiều Lam như bị phỏng, vừa mới bắt thóp được Đàm Mặc, kết quả chớp mắt người bị bắt thóp là mình.

Dép cũng không để ý đến, Kiều Lam kéo sợi dây màu thật dài đi thẳng về phòng mình.

Đàm Mặc ngây người ngồi trên giường một hồi lâu. Lúc này khóe môi anh mới không nhịn được mà hơi nhếch lên một chút. Trong đôi mắt xinh đẹp đều là ý cười dịu dàng.

Đàm Mặc cầm lấy đôi dép lê màu hồng phấn mà Kiều Lam để lại trên mặt đất, gõ cửa phòng cô rồi bước vào.

Hai má Kiều Lam vẫn còn hơi nóng. Cô nhỏ giọng nói: “Em muốn tắm rửa thay quần áo.”

“Anh biết.” Đàm Mặc đi qua, lại ngồi xổm xuống một lần nữa. Anh xỏ đôi dép mà Kiều Lam vội vàng bỏ lại vào hai bàn chân trắng nõn của cô.

“Được rồi.” Đàm Mặc liếc nhìn trái tim nhỏ trên chân Kiều Lam một lần nữa, ý cười trong mắt lại lan tràn. Lúc này anh mới đứng lên, nói: “Bây giờ có thể đi tắm rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.