Nhật Ký Bò Tường Quan Sát

Chương 6




Sau ngày hôm ấy, Khổng Thuyên không đến tìm cậu nữa.

Vào một trưa nọ, Lí Bán Diễm cùng cha mẹ đến thăm nhà họ Sở. Mối quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, cũng hay qua lại. Lần này đến là vì hai đứa trẻ trong nhà đều tốt nghiệp đại học rồi, hai nhà muốn cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng.

Trên bàn ăn, tất nhiên không thể nào thiếu các câu hỏi về tình yêu đôi lứa.

Lúc cha mẹ Lí Bán Diễm hỏi Sở Kỳ Thu có bạn gái chưa, Lí Bán Diễm còn căng thẳng lo sợ hơn cả người được hỏi, người lớn trong nhà biết được những chuyện cậu là ở bên ngoài.

Thấy Lí Bán Diễm có phản ứng kỳ lạ như vậy, mọi người không hỏi thăm chuyện của Sở Kỳ Thu nữa mà quay sang hỏi Lí Bán Diễm, hỏi tới hỏi lui làm mặt cậu ta lúc đỏ lúc trắng. Chuyện yêu đương của cậu ta luôn không kéo dài, thay người yêu như thay áo, cha mẹ hai bên đều biết vấn đề này, nên cả bữa cơm đều bị nói đến mức hai lỗ tai đóng đá luôn.

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc. Trước khi rời đi, Lí Bán Diễm và cậu có nói chuyện một lúc về chuyến đi chơi tốt nghiệp.

Qua mười ngày nữa là đến lễ tốt nghiệp, hầu hết sinh viên đều đi du lịch theo đơn vị ký túc xa. Nhưng từ năm hai đại học, Sở Kỳ Thu đã chuyển ra sống bên ngoài vì vậy không có mối quan hệ thân thiết với bạn cùng phòng cũ, hai bên cũng ít khi liên lạc với nhau.

"Bạn cùng phòng của tôi đều muốn đến Thanh Đảo. Lúc đầu tôi định ra nước ngoài chơi cơ, nhưng bọn họ đều nói rằng làm hộ chiếu và xin visa quá rắc rối." Lí Bán Diễm vừa ăn dưa hấu vừa tìm địa điểm du lịch trong điện thoại. "Bọn tôi dự định ngày kia sẽ khởi hành, đi năm ngày bốn đêm, nếu ông không có dự định gì thì đi cùng luôn nhé?"

Sở Kỳ Thu do dự:" Bạn cùng phòng của ông tôi đều không quen, tôi mà đi cùng, bọn họ đều sẽ không tự nhiên, thoải mái đâu."

" Ông nói cũng đúng, các ông cũng chưa gặp nhau bảo giờ." Lí Bán Diễm suy nghĩ một chút, lại hỏi: " Ông ờ nhà một mình không cảm thấy chán à?"

" Không sao, dù sao tôi vẫn luôn như vậy mà."

" Còn tự nhận cơ." Nhìn thấy cha mẹ đứng dậy, Lí Bàn Diễm vẫy tay chào Sở Kỳ Thu: " Tôi về đây. Hẹn gặp lại ở lễ tốt nghiệp nhé."

Ngay vào lúc Sở Kỳ Thu vừa tiễn Lí Bán Diễm xong thì nhận được cuộc gọi từ Khổng Thuyên.

Bạn đã gửi

Âm thanh bên phía Không Thuyên rất ồn, mơ hồ nghe được tiếng cốc chạm vào nhau, có lẽ đang ở bữa tiệc nào đấy: " Có phải số của tiểu Sở không?"

" Là tôi. Hôm nay quản lý Khổng tìm tôi có chuyện gì?"

" Là thế này. Mấy hôm nữa có một vài nghệ sĩ bên tôi đến Thanh Đảo tham dự Lễ trao giải Liên hoan phim truyền hình. Nhân tiện sẽ tổ chức một vài hoạt động bên ngoài, lịch trình tương đối dày đặc. Muốn hỏi xem lúc đó cậu có rảnh đến Thanh Đảo một chuyến không? Thù lao sẽ không ít đâu."

Lại là Thanh Đảo

Trong vòng mười phút, hai người có mối quan hệ bắn đại bác cũng không tới đều rủ cậu đi Thanh Đảo. Có lẽ chỗ này và cậu có duyên với nhau, cùng mấy người bạn xa lạ của Lí Bán Diễm đến đó cũng là một ý kiến không tồi.

Sở Kỳ Thu liền hỏi:" Cụ thể là khi nào?"

" Ba ngày nữa, lễ trao giải Liên hoan phim truyền hình sẽ được khai mạc vào buổi chiều."

" Vừa rồi anh có nói còn tổ chức hoạt động khác, vậy mười ngày sau có thể quay về được không. Mười ngày nữa là lễ tốt nghiệp, tôi không thể vắng mặt."

" Yên tâm đi, mười ngày nữa chắc chắn sẽ về, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ ở Thanh Đảo ba ngày thôi."

Vấn đề lo lắng nhất đã được giải quyết, Sở Kỳ Thu không còn do dự:" Tôi có thể tới, bây giờ tôi có cần đặt vé máy bay luôn không?"

" Tất cả sẽ do công ty làm, sau khi đặt chỗ xong tôi sẽ gửi thông tin chuyến bay cho cậu. Hai tiếng trước khi bay, chúng ta sẽ tập trung ở sảnh. Lần này, cậu có cần công ty chuẩn bị máy ảnh giúp không. Nó khá nặng, hành lý còn phải ký gửi nữa, hơi phiền đấy."

" Không cần đâu, tôi sẽ tự mang đi." Sở Kỳ Thu từ chối ý tốt của Khổng Thuyên.

" Vậy được, cũng không còn việc gì khác, bên này tôi vẫn còn tiệc xã giao, không nói nữa, gúp máy đây."

Điện thoại truyền đến âm thanh tắt máy, Sở Kỳ Thu nhìn màn hình điện thoại dần tối lại, đột nhiên nhớ đến Lí Bán Diễm vì vậy ngay lập tức gọi cho hắn.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

" Kỳ Thu, sao thế? Có phải có chuyện gì quên không nói phải không?"

" Tôi muốn đi Thanh Đảo."

" Thật ư? Nhanh như vậy đã nghĩ xong rồi à?"

" Nhưng tôi sẽ không chơi cùng ông suốt được"

" Ông nói thế là có ý gì?" Lí Bán Diễm trầm giọng nói

"Lúc đó tôi có một vài việc khác phải làm, nói với ông sau..."

Trước lúc đến Thanh Đảo, Sở Kỳ Thu ra sân bay tập hợp mới biết cậu và Khổng Thuyên không bay cùng một chuyến.

Khổng Thuyên đã vào ký gửi hành lý rồi, hắn cầm vé máy bay vỗ vỗ lên vai Sở Kỳ Thu: "Lúc chúng tôi đặt vé cho cậu thì chuyến của chúng tôi hết vé mất rồi, vì vậy chúng tôi đành phải đặt cho cậu chuyến sau, nửa giờ nữa sẽ xuất phát. Đừng lo lắng, bọn tôi đợi cậu ở sân bay Thanh Đảo."

Vì vậy, Sở Kỳ Thu một mình lên máy bay.

Chiếc máy bay này là loại tầm trung, không gian không lớn, hai bên trái phải là ba vị trí ngồi, vé của cậu vị trí ở phía sau, không cạnh cửa sổ cũng không gần lối đi, đối với người hơn một mét tám như cậu có chút chật chội.

Cũng rất lâu rồi cậu không ngồi khoang phổ thông, nhưng cũng không phải là không thể chịu được. Từ thành phố V đến Thanh Đảo chỉ mất một tiếng rưỡi mà thôi.

Nhưng chuyện phiền phức đến rồi đây, một đôi vợ chồng mang theo một đứa bé từ phía sau tiến lại, hai người này không biết chọn vị trí kiểu gì mà lại lần lượt ngồi hai bên cạnh cậu, đứa bé còn mặc tã lót vừa nhìn thấy cậu liền "oa oa" khóc.

Cậu ngồi giữa cảm thấy ngột ngạt, bứt rứt.

Sở Kỳ Thu như ngồi trên đống lửa, cả đời ngồi máy bay, đây là lần đầu tiên gặp tình huống này, không biết bây giờ mình nên làm gì.

Đứa bé chắc sẽ không khóc cả một chặng đường đâu nhỉ?

" oa oa...." Tiếng khóc của đứa bé ngày càng to hơn, khiến màng nhĩ của cậu giật thình thịch.

"Thưa ngài." Một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi đến cạnh cậu, cúi người nói:" Xét về lịch sử các chuyến bay của ngài, lo lắng ngài sẽ bị ảnh hưởng và có trải nghiệm không tốt vì vậy chúng tôi quyết định nâng hạng vé miễn phí cho ngài."

Sở Kỳ Thu thoải mái đứng dậy: " Chúng ta đi thôi."

Tiếng khóc của đứa bé ngày càng cách xa. Tiếp viên hàng không nhấc tấm rèm cửa lên hướng về phía cậu làm tư thế mời.

Chiếc máy bay này có khoang thương gia, tổng cộng có tám chỗ ngồi, trước khi cậu được mời đến đây, cả khoang chỉ có đúng một người ngồi.

Người này cậu có quen biết.

" Ngôn Minh....?"

Kể từ lúc cậu đến Bối truyền, số lần cậu gặp Ngôn Minh tăng lên rất nhiều.

Ngôn Minh nghe thấy có người gọi liền ngẩng đầu lên. Có lẽ lúc đầu cho rằng người gọi là fan nên vẻ mặt rất nghiêm túc.

" Là cậu af."

Ngôn Minh lại cúi đầu, xem xét tài liệu cầm trên tay.

Bọn họ cũng không nói gì khác, Sở Kỳ Thu được xếp ngồi sau vị trí của Ngôn Minh. Hai người cách cửa khá xa.

Ngôn Minh tập trung xem tài liệu trên tay.

Sở Kỳ Thu nhìn khoang máy bay thưa thớt, cảm thấy rất kỳ lạ.

Cho dù không có fan đi cùng một chuyến máy bay, thì lẽ ra bên cạnh Ngôn Minh cũng nên có trợ lý hoặc người đại diện đi cùng, hắn là một nghệ sĩ nổi tiếng, lần này đến Thanh Đảo tham dự Lễ trao giải, ít nhất cũng phải có người đi cùng chứ.

Cậu nhớ rõ ràng Khổng Thuyên có nói, nhóm nghệ sĩ đều đã xuất phát bởi vì buổi chiều cần diễn tập.

Chẳng lẽ Ngôn Minh không tham gia Lễ trao giải?

Nhưng mà, lễ trao giải quan trọng như vậy, hắn không có khả năng không tham gia.

Ý nghĩ của Sở Kỳ Thu bị tiếng động mà Ngôn Minh gây ra cắt đứt. Tiếng động kia không phải do hắn cố ý phát mà là tiếng trở mình do quá sốt ruột.

Hắn đang xem cái gì vậy?

Cửa khoang đóng lại, Ngôn Minh bỏ tài liệu trong tay xuống, có chút mất mát nhắm mắt lại. cắm hắn hướng lên trên sau đó yên lặng mà nói hai chữ.

Sở Kỳ Thu đoán được. Ngôn Minh giống như đang nói: "Không có"

Không có.....

Máy bay cất cánh.

Sau khi máy bay vững vàng, Ngôn Minh đột nhiên quay lại nhìn cậu nói:" Cậu có rảnh không, chúng ta nói chuyện phiếm đi."

Sở Kỳ Thu vừa mở máy tính ra nghe vậy có chút ngạc nhiên.

" Cậu" là chỉ......

Ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ.

Ngôn Minh tìm cậu nói chuyện phiếm?

Cậu đương nhiên sẽ không từ chối. Ngôn Minh lúc này làm cậu cảm thấy hết sức tò mò.

Sở Kỳ Thu cởi dây an toàn đi đến ngồi cạnh Ngôn Minh: " Ngôn lão sư muốn nói chuyện phiếm gì?"

Mắt Ngôn Minh hiện vài tia màu nhàn nhạt, có lẽ là do quá mệt. Nhưng là nghệ sĩ, chuyện ngày đêm đảo lộn là hoàn toàn bình thường, không có gì kỳ lạ cả.

Hắn nói: " Không Thuyên nói với tôi, cậu là sinh viên trường đại học V."

" Đúng vậy. Trước đó tôi có viết ở sơ yếu lý lịch rồi."

Ở phương diện này, Sờ Kỳ Thu không có gì phải che giấu cả.

Ngôn Minh lại hỏi: "Chuyên ngành của cậu là gì?"

Sở Kỳ Thu nhướn mày.

Lúc Ngôn Minh nói xong cũng cảm thấy không ổn, cảm giác giống như đang tra hộ khẩu vậy. Hai người cũng không thân quen, làm như vậy rất không lễ. Lập tức bổ sung một câu: " Không phải.... chỉ là hỏi bừa thôi, cậu không trả lời cũng không sao."

"Không sao, tôi học chuyên ngành kỹ thuật phần mềm, năm nay tốt nghiệp."

Ngôn Minh nhìn phía cabin phía trước, ánh mắt trở nên xa xăm: "Kỹ thuật phần mềm nằm trong khuôn viên Khu công nghệ cao thành phố V. Phong cảnh ở đó rất tốt, giao thông cũng thuận tiện."

"uhm, rất tiện, đi vài điểm dừng là đến trung tâm thành phố."

Sờ Kỳ Thu cảm thấy tình huống bây giờ Ngôn Minh giống như bậc cha mẹ hỏi thăm nguyện vọng của con cái: học đai học nào, chuyên ngành gì, tình hình giao thông ở đó ra sao, khảo sát toàn bộ

Kì thi đại học năm nay vừa mới kết thúc, cũng đến lúc báo nguyên vọng rồi.

Sở Kỳ Thu mười phần nhiệt tình:" Ngôn lão sư, có phải trong nhà có người chuẩn bị thi vào trường của tôi sao? Tôi có thể chia sẻ tài liệu về trường cho thầy."

Lúc nghe câu đầu tiên, vẻ mặt Ngôn Minh lộ ra nét hoang mang sau đó chớp mắt mấy cái, nhìn xuống lại thấy được chính bản thân mình lấy di động ra thêm phương thức liên lạc.

Ngôn Minh bình thản nói: " Cậu thêm liên lạc đi."

Sở Kỳ Thu lưu số điện thoại. " Đây là wechat của tôi"

"Xuống máy bay thêm bạn bè với cậu."

" Tôi có một câu hỏi" Sở Kỳ Thu cuối cùng không thể kìm nén tò mò, "Vì sao chỉ có một mình thầy Ngôn trên chuyến bay thế? Trợ lý đi cùng đâu?"

Trong nháy mắt có thể nhìn thấy khóe miệng Ngôn Minh mím chặt.Hắn mở tấm chắn cửa sổ, nhìn ra khoảng không bên ngoài cửa.

" Tôi có việc đốt xuất nên để bọn họ đến trước."

"Ồ"

Ngôn Minh không nói nữa.

Sở Kỳ Thu hoàn toàn nhận ra tâm trạng của hắn đang không tốt. Cuộc nói chuyện ngày hôm nay chỉ có mục đích giải tỏa sự nhàm chán.

Bây giờ sự buồn chán của Ngôn Minh đã kết thúc rồi.

Sở Kỳ Thu quay trở lại vị trí của mình xem máy tính. Hơn một tiếng sau, máy bay hạ cánh.

Sau khi xuống máy bay, Ngôn Minh đã được người đón đi luôn. Trong khi đó, Sở Kỳ Thu còn phải chờ lấy hành lý và tập trung với bọn Khổng Thuyên.

Khổng Thuyên đang ở quán Starbucks đợi cậu.

Tổng cộng có bốn người, công ty cử xe đến đón.

Sau khi lên xe, Sở Kỳ Thu bật máy kiểm tra xem có bỏ lỡ tin nhắn nào không.

Có thông báo mới, một tin nhắn chưa đọc.

Có ai đó kết bạn Wechat với cậu.

Tí nữa quên mất chuyện này.

Nội dung tin nhắn càng chứng thực rõ ràng.

Xin chào, tôi là Ngôn Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.