Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 42: Của hồi môn




Vì xem mắt với Nguyên Cận Mặc, Khương Nhược Vi đã thay bộ quần áo khí chất cao quý nhất.

Còn cố gắng nhét một lớp silicon trong áo, như thế mới khiến bản thân đầy đặn hơn một chút.

Hầu như cô ta mang theo tâm trạng thấp thỏm để bước vào tập đoàn Nguyên Thị.

Thật không nghĩ đến ngay cả bóng dáng của Nguyên Cận Mặc cũng còn không thấy là đã bị người ta dẫn vào phòng tiếp khách.

“Cô Khương, hiện tại cậu hai đang họp, cô ở phòng tiếp khách chờ một lát.”

Trợ lý cười xa cách một tiếng, để lại một câu như vậy rồi đóng cửa.

Chỉ còn lại một mình Khương Nhược Vi ngồi ở trong phòng tiếp khách, trong căn phòng lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.

Mười phút, hai mươi phút, nửa tiếng, một tiếng…

Trọn vẹn hai tiếng trôi qua, rốt cuộc nụ cười yếu ớt trước kia cũng không giữ nổi nữa.

Khương Nhược Vi chỉ cảm thấy có một chậu nước lạnh đang tưới xuống.

Cho đến khi tâm trạng sụp đổ, Nguyên Cận Mặc mới không nhanh không chậm xuất hiện ở phòng tiếp khách, đằng sau có một hàng trợ lý đang chờ xử lý công việc.

Người đàn ông thản nhiên ngồi xuống, trong tay không ngừng lật xem văn bản tài liệu, toàn bộ quá trình xử lý công việc mà mặt không thay đổi.

Ngay cả một ánh mắt cũng không cho Khương Nhược Vi.

Dưới áp lực to lớn này, cuối cùng Khương Nhược Vi không chịu đựng nổi nữa.

Cô ta cắn môi dưới, định há miệng thăm dò: “Xin chào cậu hai.”

“Tôi không có hứng thú với cô.” Nguyên Cận Mặc cũng không ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng trong suốt quá trình.

Tai Khương Nhược Vi “ong” lên, đầu óc trống rỗng.

Can đảm vất vả góp nhặt được lập tức hóa thành tro tàn.

“Cô muốn gả cho tôi cũng được, nhưng tôi phải cảnh cáo trước, đây chỉ là một cuộc hôn nhân về mặt hình thức, tôi sẽ không chịu trách nhiệm, cô phải suy nghĩ thật kỹ.”

Câu nói của Nguyên Cận Mặc vô cùng ác liệt, rất phù hợp với phong cách trước sau như một của anh.

Sắc mặt Khương Nhược Vi tái nhợt, trong lòng hết sức tủi thân, nhưng vẫn chịu đựng nhỏ giọng nịnh nọt.

“Ừm, tôi biết, tất cả nghe theo sắp xếp của cậu hai, không cần cân nhắc đến cảm nhận của tôi…”

Dù cho thái độ của Nguyên Cận Mặc bá đạo ra sao…

Điều kiện tốt như thế, cô ta cũng không muốn từ bỏ!

“Nói xong rồi?” Bây giờ Nguyên Cận Mặc mới giương mắt, ánh mắt lạnh lùng không trộn lẫn một chút xíu nhiệt độ: “Tiễn khách.”

Hiển nhiên anh không để đối tượng kết hôn vào mắt.

“Chờ một chút đã, cậu hai…”

Nét mặt của Khương Nhược Vi không ngừng thay đổi, trực tiếp bị người ta từ chối “mời” ra ngoài.

Khương Nhược Vi mặt mày xám xịt đứng trước tòa nhà Nguyên Thị, nhìn hôm nay mình ăn mặc tỉ mỉ, cô ta sắp tức giận phát khóc!

Chân trước cô ta vừa vừa về nhà, Khương Bác đã không kịp chờ đợi ra nghênh đón để nghe ngóng.

“Nhược Vi, hẳn là hôm nay xem mắt với cậu hai đã có biểu hiện rất tốt, cậu ấy đã nói với con những gì? Có hài lòng về con không?”

Khương Nhược Vi chột dạ không thôi, nhưng chú ý tới ánh mắt Khương Chi Chi đang nhìn, cô ta kiên trì mở miệng.

“Cậu hai nói sẽ lấy con…”

Khương Bác nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở: “Nhược Vi, con quá tuyệt vời, không hổ là con gái của bố.”

Xem ra vị trí bố vợ của ông ta, là mười phần chắc chín!

“Bố, mặc dù anh ấy rất hài lòng với con, nhưng đột nhiên lúc kết thúc anh ấy lại hỏi con chuyện của hồi môn…”

Khương Nhược Vi bình tĩnh nói dối.

“Con nói trong nhà đều do bố làm chủ, bản thân con có một ít cổ phẩn của nhà họ Khương, có thể làm của hồi môn.”

“Há, Nguyên Cận Mặc đáp lại thế nào?” Khương Bác có vẻ ngạc nhiên, không nghĩ tới Nguyên Cận Mặc sẽ hỏi vấn đề này.

“Cậu hai chỉ nhíu mày không nói.” Khương Nhược Vi buông mí mắt xuống, nở nụ cười cất giấu tính toán.

“Ừm, Nhược Vi gả vào nhà họ Nguyên, sau đó sẽ cống hiến lâu dài cho nhà chúng ta, quả thật là của hồi môn không thể quá thấp được.”

Khương Bác nhìn lướt qua Khương Chi Chi cách đó không xa thật nhanh, đưa tay lên vuốt cằm.

“Chuyện của hồi môn này bố và bà nội sẽ bàn bạc kỹ càng. Về phần cổ phần của con, chỉ cần xác định hôn lễ, đến lúc đó sẽ điều chỉnh một chút, sẽ chia ra một ít từ phần của chị gái con.”

“Cảm ơn bố.” Khương Nhược Vi cười ngọt ngào.

Hờ.

Khương Chi Chi nhìn thấy hai người họ bố một câu con một câu, qua loa muốn trấn lột một phần cổ phần của mình.

Thậm chí hoàn toàn không hỏi ý kiến của cô.

Cô nhanh chóng đứng dậy, quay đầu lên lầu.

Muốn ai thì người đó đi đi, chuyển nhượng cổ phần cũng phải cần cô ký tên.

Về phần Khương Nhược Vi, cô còn chưa dạy dỗ người phụ nữ này, thế mà còn dám tính toán trên đầu cô.

Cô ta có thể gả vào nhà họ Nguyên à?

Nằm mơ đi.

Trò hay vừa mới bắt đầu, cô sẽ để cho Khương Nhược Vi vui mừng một lát đã.

Dù sao hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, trèo càng cao, té càng đau.

Cô về đến phòng tập võ giảm cân một hồi đã bị bà nội gọi xuống dưới.

“Chi Chi, đây đều là thanh niên đến tuổi ở Thành Đô, cháu xem xem có ai vừa mắt không?” Bà nội Khương cầm một quyển album ảnh đưa cho cô.

“Đều là những người lớn hơn cháu hai hoặc sáu tuổi, rất thích hợp với cháu.”

Khương Chi Chi tiện tay lật hai trang, dựa vào trí nhớ của kiếp trước, liếc mắt một cái cô đã nhận ra thân phận của rất nhiều người.

Ồ, không ít người nhìn quen mắt.

Con trai lớn của nhà họ Trương là một người bạo lực gia đình từ đầu đến chân. Con trai nhỏ của nhà họ Tôn thích nhất là đến quán bar nhảy disco, phụ nữ gian díu với cậu ta ở Thành Đô có thể xếp dài tới con sông ngoại ô thành phố.

Còn có người được gọi là người thừa kế của nhà họ Triệu, năm năm trước còn là con riêng lưu lạc bên ngoài!

Kiếp trước cô thân là CEO công ty, có bao nhiêu anh chàng đẹp trai đến đây tự tiến cử nịnh nọt cô còn không coi trọng.

Bây giờ lại phải nhẫn nhịn xem những thứ vớ va vớ vẩn cay mắt thế này…

Rõ ràng là đang sỉ nhục cô!

“Điều kiện của những chàng trai này đều không tệ lắm, mày cũng đừng quá bắt bẻ.” Khương Bác mở miệng nói: “Với điều kiện bây giờ của mày, có người coi trọng cũng không tệ rồi. Trước khi sang năm mới, bắt buộc phải kết hôn, đừng chậm trễ em gái gả vào nhà họ Nguyên.”

“Những người này là do ai chọn?” Khương Chi Chi không mặn không nhạt hỏi một câu.

“Là dì chọn.”

Bây giờ Khương Chi Chi mới chú ý tới, trong phòng còn nhiều thêm một người, Tôn Văn Thục đang ở bên cạnh tỏ vẻ ân cần: “Đều là những người đàn ông tốt, Chi Chi cứ yên tâm.”

“Chị, mẹ em vì việc này mà bận rộn mấy ngày không nghỉ ngơi đó.” Khương Nhược Vi cũng thuận thế tăng ấn tượng tốt cho mẹ mình.

Quả nhiên, ánh mắt của bà nội Khương và Khương Bác nhìn Tôn Văn Thục cũng dịu đi không ít.

“Dì Tôn, quả thật để dì vất vả rồi.” Khương Chi Chi cong môi, nở một nụ cười nhạt.

Tốn nhiều công sức như vậy, vét toàn bộ đàn ông vô dụng ở Thành Đô đến trước mặt cô.

Còn cố ý chọn người có dáng ngon, khuôn mặt đẹp trai, thật đúng là lòng dạ ác độc.

Đảo mắt, trong lòng đã có cách.

Khương Chi Chi giả bộ đồng ý: “Vâng, con tham gia là được.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của hai mẹ con đê tiện kia khi đạt được mục đích, cô cũng nở một nụ cười yếu ớt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.