Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 316: Cậu nhóc chưa hiểu sự đời




“Thoại thì không vấn đề gì, nhưng có phải tiền bối diễn tới mức “dục” quá rồi không?”

Ngay vào lúc bầu không khí đang tốt đẹp, con người Trần Ninh Ninh nếu không tìm đường chết trong một chốc một lát thì cô ta sẽ như sắp chết tới nơi vậy. Cô ta ôm cánh tay, mặt mày khó chịu mở miệng nói chuyện.

Mọi người: “…”

Bầu không khí đang vui vẻ như bị dội một chậu nước lạnh.

Cơn giận của đạo diễn đã lên tới đỉnh điểm.

Ông ta sắp lên cơn rồi.

Cố Kiều Niệm bước lên trước một bước.

“Dục lắm sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.

“Dục hay không, không phải cô nhìn thử phản ứng của mọi người là biết rồi sao? Làm bao nhiêu người đỏ cả mặt lên rồi, không dục à?” Trần Ninh Ninh nói.

Trong mắt cô ta, trước mặt bao nhiêu người như thế, diễn ra chất sắc dục là do Cố Kiều Niệm không biết xấu hổ.

Cô ta còn cảm thấy, gương mặt cũ rích Cố Kiều Niệm mèo mù vớ cá rán lâu như thế trong giới diễn xuất, đang mượn danh nghĩa kịch bản, cố tình trêu chọc cậu nhóc Cung Dịch chưa trải sự đời.

Dường như lúc trước cô ta cũng trải qua điều tương tự trong Thần tượng quốc dân.

Nếu không thì sao Cung Dịch lại bị Cố Kiều Niệm mê hoặc như vậy?

Loại người vô sỉ ghê tởm!

“Vậy thì đúng rồi!” Cố Kiều Niệm khẽ nhướng mày, gật gật đầu.

“Đúng rồi là sao?” Trần Ninh Ninh nhíu mày.

“Đoạn này vốn là tôi câu dẫn cậu ấy, một người muốn câu dẫn người khác, nếu như không dục thì sao mà câu được?” Cố Kiều Niệm ngừng lại một chút: “Huống hồ theo tình tiết, nam nữ chính quả thật phát sinh quan hệ trong xe ngựa. Cô Trần, theo cách nghĩ của tôi đoạn này cần phải dục tới tận xương cốt.”

“Không sai! Đúng là ý này!” Đạo diễn mở miệng: “Trần Ninh Ninh, cô lo phần cô cho tốt đi, cô cầm kịch bản đọc mà còn đọc sai thoại, vậy mà còn săm soi chuyện của nhân vật chính được à? Cô ấy diễn sai tôi sẽ nói, được rồi, tiếp tục đoạn tiếp theo…”

Trần Ninh Ninh lại tự làm mình mất mặt.

Cô ta ôm cánh tay, vẻ mặt không phục tựa vào đằng sau, nhìn chằm chằm vào Cố Kiều Niệm nổi giận đùng đùng.

Đẳng cấp như Trần Ninh Ninh, Cố Kiều Niệm cũng không thèm để vào mắt.

Bộ phim tiếp tục.

Màn trêu chọc giữa cô và Cung Dịch, cũng thắp lửa mỗi lúc một tự nhiên.

Sau khi hồi cung, nữ chính thỉnh thoảng sẽ “cung đấu” một chút, vả mặt những phi tần gây phiền phức cho nàng.

Phần lớn thời gian đều là tiểu hoàng đế đòi hỏi vô độ.

Hắn không những đòi hỏi vô độ, mỗi lần còn chủ động tính sổ giúp nữ chính.

Lời thoại nguyên tác chính là: “Một lần cắt một đao, số lần nhiều quá, ta sợ nàng nhớ không rõ nên nhớ giúp nàng.”

Vì thế mới nói, bộ phim truyền hình này lúc trước nói nhiều cảnh hôn và cảnh giường chiếu, thực sự không phải nói đùa. Hơn nữa sau khi cải biên, còn cắt bỏ không ít.

Giữa ngày hè.

Một cây tử đằng già cỗi nở hoa trong Ngự hoa viên, chuỗi hoa tử đằng treo trên giá, lan rất xa.

Gần đây Tĩnh phi học được vài điệu múa của Tây Vực, cả ngày nghĩ cách múa cho Hoàng thượng xem, cũng muốn Hoàng thượng khi thấy nàng ta sẽ vui vẻ, chia cho nàng ta chút sủng ái.

Phụng Cửu Khanh cũng nghe nói chuyện này, gần đây Tĩnh phi này luôn gây phiền phức cho nàng, còn hại một tiểu cung nữ trong cung nàng suýt chút nữa mất mạng.

Phụng Cửu Khanh có thù tất báo.

Khi nàng biết được do Tĩnh phi tính kế, muốn dẫn cầu hoàng đế tới Ngự hoa viên, muốn múa một khúc cho hoàng đế dưới hoa tử đằng, còn chuẩn bị rượu trợ hứng có bỏ thuốc cho hoàng đế.

Phụng Cửu Khanh cũng không rõ là vì không muốn Tĩnh phi được như nguyện, hay là vì không muốn nữ nhân khác chạm vào người của cẩu hoàng đế kia.

Nàng xông tới đó.

Trước khi Tĩnh phi có mặt, khi nàng đến nơi đó, lúc này hoàng đế đã uống rượu trợ hứng kia rồi.

Lúc trước cũng từng nhắc tới, tu vi của Lãnh Diệc Nhiên trên cả Phụng Cửu Khanh.

Đại gia này vốn đòi hỏi vô độ, còn uống thêm rượu ấy, càng thêm phần hoàn cảnh chiều người.

Hai người dây dưa một phen.

Phụng Cửu Khanh rơi vào thế hạ phong…

Chờ lúc Tĩnh phi ăn mặc lòe loẹt đi đến Ngự hoa viên, mắt thấy được cảnh này, giấc mộng của nàng ta tan tành khỏi phải nói.

Ngày hôm sau.

Hoàng đế còn lấy cớ đêm qua Tĩnh phi đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu Hoàng quý phi, khiến Hoàng quý phi sợ hãi sinh bệnh, vì thế hắn đã phế Tĩnh phi, đuổi nàng ta ra khỏi cung!

Trên thực tế, Phụng Cửu Khanh quả thực bị bệnh, nhưng cũng vì ban đêm ra ngoài trời đổ mồ hôi, lại gặp gió lạnh.

Sau khi Quý phi đổ bệnh, tiểu hoàng đế trông giữ ngày đêm, còn khó chịu hơn lúc bản thân mình bị bệnh, chăm sóc từng li từng tí, có những lúc nhịn không được muốn bắt nạt nàng.

Sau đó, hắn cũng bị nhiễm phong hàn.

Quá trình này cực kỳ ngọt ngào.

Lúc Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đọc kịch bản, những xúc cảm yêu đương và mật ngọt ấy đều tuôn chảy ra từ câu chữ.

Giữa lúc ấy, hai người còn nắm tay nữa.

Quyển này tới phần kết thúc.

Tới phần ngược tâm, nhất là đến phần kết cục.

Người của Mặc Hải cứu được vương của bọn họ, sau đó, Liệt Kình Cung của Mặc Hải phóng mũi tên xuyên qua ngực của Lãnh Diệc Nhiên.

Trước đó, hắn vẫn van cầu Phụng Cửu Khanh đừng bỏ lại hắn.

“Nếu như nàng đi, hãy dẫn ta đi cùng. Ta giành giang sơn này vốn là để cho nàng, nếu nàng không cần, ta cũng không cần!”

“Nếu như nàng không cần ta, vậy thì hãy giữ lời hứa của nàng, chém ta đi, giết ta đi! Năm trăm mười tám đao! Đến chém ta đi!”

Lúc tên xuyên qua ngực của tiểu hoàng đế, lòng can đảm của Phụng Cửu Khanh vỡ nứt trong nháy mắt, nàng thoát khỏi trói buộc, nhảy xuống ngựa chạy về.

Nhưng cầu treo đã đứt.

Nàng trơ mắt nhìn người trên cầu và ván cầu đứt, rơi vào lòng sông lớn cuồn cuộn.

Sóng nước bắn lên thật cao.

Bóng hình kia đã bị sóng lớn gầm thét cuốn trôi nhấn chìm trong khoảnh khắc, không còn thấy đâu nữa.

“Lãnh Diệc Nhiên!”

Nàng gào tên hắn tới khản cả giọng bên cây cầu đứt đoạn, sau lưng là thuộc hạ của nàng, họ liều mạng cản nàng, không để nàng nhảy xuống dưới.

“Phụng Cửu Khanh nghĩ, câu cuối cùng giữa nàng và hắn lại là ta không cần ngươi, điều này càng khiến nàng đau xé ruột gan, đau đến mức không muốn sống.”

Cố Kiều Niệm đọc xong câu này, cô đã khóc tới mức tròng mắt đỏ bừng.

“Chị biên kịch, chị cũng mẹ kế quá đó… Sao lại thảm như thế!” Cố Kiều Niệm vừa lau mắt vừa nói.

Cung Dịch vẫn đang nắm tay cô, ngón tay cái chìa ra cọ nhẹ lên mu bàn tay cô, xem như trấn an.

“Không phải vẫn chưa chết hay sao? Quyển tiếp theo ổn rồi! Cung Dịch, mau an ủi chị cậu vài câu đi!” Biên kịch nói liến thoắng.

“Ngoan ngoan nào, không khóc.” Cung Dịch giơ tay, nhẹ nhàng sờ đầu Cố Kiều Niệm, sau đó nói.

Mọi người lập tức cười vang lên.

Lúc này, đạo diễn có phần nghiêm khắc mở miệng nói: “Cảm xúc của Cung Dịch ở đoạn này không còn tốt như lúc trước khi còn gắn bó keo sơn với chị gái nữa, hoàn toàn chưa bắt kịp được với phân cảnh này của Tiểu Cố. Cậu chưa đủ đau khổ, nhớ phải tìm tòi thật kỹ cảm xúc mất rồi tìm về, lại đau đớn khi mất đi tình yêu của Lãnh Diệc Nhiên ở chỗ nào.”

Vị đạo diễn này chính là như thế. Lúc bạn làm tốt ông ta nhất định không tiếc lời khen ngợi, lúc bạn làm không tốt, ông ta cũng sẽ không bao che ỉm đi, chắc chắn sẽ chỉ ra.

Trên thực tế, cũng không thể nói vừa rồi Cung Dịch làm không tốt, chỉ là cảm xúc chưa chạm tới yêu cầu của đạo diễn.

“Biết rồi ạ.” Cung Dịch gật gật đầu.

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, tối nay tôi mời mọi người ăn dê nướng nguyên con đặc sản địa phương. Mọi người về nghỉ ngơi đi, bảy giờ tập hợp ở sảnh chính của khách sạn.” Đạo diễn nói xong đứng lên rời đi.

“Không sao, lúc quay đến đoạn này cũng sang năm sau rồi, từ từ nghiền ngẫm.” Cố Kiều Niệm vừa lau nước mắt vừa an ủi Cung Dịch.

Cung Dịch gật gật đầu.

Một lát sau Cố Kiều Niệm nhận được tin nhắn của anh.

“Tôi biết chị sẽ không bỏ tôi, vì thế tôi khó mà cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khi bị vứt bỏ của Lãnh Diệc Nhiên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.