Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 22: Thanh xuân bị chó gặm!




Sáng sớm, Khương Chi Chi đã bị âm thanh loảng xoảng đánh thức.

Ngay khi cô đi xuống lầu thì nhanh chóng nhận được tin tức.

Cuối tuần này chính là sinh nhật của Khương Nhược Vi. Vì để chúc mừng nên ngày hôm đó nhà họ Khương sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật long trọng, mời các nhân vật nổi tiếng đến tham dự.

Ánh mắt Khương Chi Chi lạnh lùng: “Tiệc sinh nhật?”

Cũng chỉ là một đứa con riêng, thế mà buổi tiệc sinh nhật lại tổ chức còn hơn cả sinh nhật của con ruột.

Đúng là buồn cười thật đấy!

“Là do bà sắp xếp đấy!” Phương Như Phượng chống gậy bước tới, thấp giọng nói một câu: “Bây giờ Nhược Vi đã nhận được sự coi trọng của nhà họ Nguyên, đây chính là thời cơ tốt để nhà họ Khương và nhà họ Nguyên cải thiện mối quan hệ, đương nhiên là phải đặt lợi ích của nhà họ Khương lên hàng đầu rồi. Chi Chi cháu hiểu chuyện một chút đi.”

“Vâng!” Khương Chi Chi lạnh lùng đáp lại.

Kiếp trước thân là CEO của công ty, cũng không phải chưa từng được tổ chức một buổi tiệc sinh nhật giống như thế.

“Chị, hãy chờ đón buổi tiệc sinh nhật của em nhé.” Giọng nói của Khương Nhược Vi truyền tới bên cạnh: “Chị tới đây quyết định giúp em một chút đi, nên trưng mỗi hoa hồng trong đại sảnh hay là trưng cả hoa lan nữa?”

Bây giờ Khương Nhược Vi thật sự vô cùng đắc ý, nếu đổi lại là trước đây thì cô ta cũng không dám làm những chuyện như thế.

Thế nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đã thay đổi rồi.

Bây giờ cô ta chính là người mà nhà họ Nguyên xem trọng nhất, thế nên Khương Chi Chi cũng sẽ không bao giờ được tổ chức một buổi tiệc sinh nhật long trọng như cô ta!

Khương Chi Chi là cái thá gì chứ? Cũng chỉ là một con cờ bị cả gia tộc vứt bỏ, tương lai còn sẽ bị nhà họ Mạc từ hôn một cách tàn nhẫn…

Nhà họ Khương này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về một mình Khương Nhược Vi!

Nghĩ tới đây, khóe miệng cô ta không nhịn được cong lên!

“Chị nghĩ dùng những loại hoa nhỏ màu trắng là được nhất đấy!” Khương Chi Chi lạnh lùng lên tiếng: “Có thể làm nổi bật lên khí chất của em.”

Sau khi ăn xong, Khương Nhược Vi nhận được điện thoại của Mạc Hạo Thần.

“Nhược Vi, anh nhớ em, bây giờ em có ra ngoài được không?”

“Anh Hạo Thần, e rằng chuyện này không được rồi.” Khương Nhược Vi cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, trong lòng cảm thấy căng thẳng: “Em vẫn còn đang trong thời kì cấm túc mà.”

“Không sao, anh sẽ đích thân tới nhà họ Khương đón em, sau đó sẽ nói giúp em.” Mạc Hạo Thần nhanh chóng lên tiếng.

“Không cần đâu…” Khương Nhược Vi từ chối theo bản năng, trong lòng nhanh chóng tính toán.

Bây giờ trong nhà đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô ta, tất cả mọi người trong nhà họ Khương đều biết rằng cô ta sắp trở thành người nhà họ Nguyên, nếu không cẩn thận để Mạc Hạo Thần biết được chuyện này…"

Khương Nhược Vi nhẹ giọng giải thích: “Anh Hạo Thần, bây giờ anh là vị hôn phu của chị gái em, chúng ta nên bớt một chút đi, nếu không sẽ bị phát hiện…”

“Cũng đúng, chờ anh giải quyết cái cô gái ngu ngốc Khương Chi Chi kia xong anh sẽ cưới em ngay.”

Đương nhiên Mạc Hạo Thần không hề biết lúc này, ở đầu dây bên kia Khương Nhược Vi đang nhìn chằm chằm chiếc vòng tay có giá trị không rẻ trên cổ tay mình.

Đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy mất kiên nhẫn với người đang nói luyên thuyên không ngừng ở đầu dây bên kia.

Cô ta tuyệt đối không thể để nhà họ Nguyên biết được mối quan hệ giữa cô ta và Mạc Hạo Thần!

Tại nhà họ Nguyên.

“Mẹ à, có chuyện gì thế?”

Nguyễn Lam nhân cơ hội gọi lại cho Nguyên Cận Mặc, người đàn ông cau mày, giọng nói lạnh lùng.

“Tuần tới nhà họ Khương có tổ chức tiệc, khi bố con còn sống, quan hệ giữa ông ấy và nhà họ Khương cũng không tệ lắm. Lần nay con tới đó thay mẹ đi, cũng xem như là duy trì mối quan hệ giữa hai nhà.”

Nguyễn Lam đã nghĩ trong đầu nên nói với anh như thế nào vì thế lúc này vẻ mặt không chút thay đổi: “Nhớ mang tới đó một chút quà nữa đấy!”

Nguyên Cận Mặc lạnh lùng từ chối, lười biếng tựa lưng trên ghế salon, ngón tay thon dài đưa tới nới lỏng chiếc cà vạt: “Mẹ bảo người khác đi thay đi.”

Nhà họ Khương… chẳng phải chính là nhà của người phụ nữ kia sao?

“Chẳng còn người nào cả, mấy ngày nữa Thường Tĩnh phải đưa ông nội đi khám bệnh rồi.”

Nguyễn Lam đã sớm đoán được là anh sẽ từ chối, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cận Mặc, xem như mẹ nhờ con đi.”

Người đàn ông nhíu mày, cũng không tiếp tục từ chối nữa.

“Chi Chi, anh đã đặt sẵn chỗ ở nhà hàng mà em thích ăn nhất rồi đấy.”

Mới sáng sớm, Mạc Hạo Thần đã chạy tới nhà họ Khương thăm hỏi, nói rằng phải đưa Khương Chi Chi ra ngoài hẹn hò.

Những người ở nhà họ Khương cũng cảm thấy vô cùng hài lòng khi thấy anh ta để ý tới Khương Chi Chi như thế.

Thấy tên cặn bã kia tới nhà, Khương Chi Chi chỉ cười nhạt, thoải mái đồng ý, sau đó nhanh chóng đi vào phòng đóng cửa lại.

Sau khi cô chậm chạp thực hiện các bước trong bài tập giảm cân thì vui vẻ đi ngâm bồn, sau đó tỉ mỉ ngồi trang điểm một hồi. Ước chừng khoảng bốn tiếng sau, Khương Chi Chi mới từ từ đi xuống lầu.

Trong phòng khách ở tầng dưới, Mạc Hạo Thần đã gần như mất đi kiên nhẫn, vừa nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Lúc anh ta nhìn lên cầu thang thấy bóng người xinh đẹp kia, trong lúc bất chợt anh ta cho rằng đã đổi thành một người khác.

Anh ta nhìn thật kỹ lại một chút, phát hiện người kia vẫn là một Khương Chi Chi mập mạp như cũ.

Mới vừa rồi khi anh ta nhìn thấy Khương Chi Chi thay đổi chắc chắn là do anh ta bị hoa mắt nên xuất hiện ảo giác.

“Ôi, em chuẩn bị có hơi mất thời gian một chút, anh sẽ không để tâm chứ?”

Khương Chi Chi cười nói, ánh mắt nhìn về phía Mạc Hạo Thần mang theo vẻ lạnh lùng.

“Làm sao có thể, chỉ cần là chuyện có liên quan tới em thì có chờ bao lâu anh cũng đồng ý.”

Trong lòng Mạc Hạo Thần thầm kêu khổ, vẻ mặt lại không thể không bày ra dáng vẻ thâm tình, trưởng thành. Thế nhưng ánh mắt anh ta lúc này lại không ngừng lởn vởn trên người Khương Nhược Vi.

Tuổi thanh xuân thật sự đã bị chó gặm rồi.

Ánh mắt Khương Chi Chi lóe lên, cô nhanh chóng rời khỏi nhà, vẻ mặt cố ý làm ra vẻ vui sướng chào Khương Nhược Vi.

“Em gái, anh chị ra ngoài một lát đây, khi về chị sẽ mua đồ ăn cho em nhé.”

“À được ạ.” Khương Nhược Vi mất hứng trả lời.

Khương Chi Chi thừa lúc đang thay giày nghiêng đầu nhìn một cái, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt bởi vì ghen tị mà trở nên đỏ bừng của cô ta, nhẹ nhàng nói một câu: “Nhược Vi, sắc mặt của em lúc này trông khó coi như thế là vì Hạo Thần không mời em đi chơi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.