Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 18: Cậu hai nhà họ Nguyên, anh ăn vạ đấy à?




Từ sau khi ăn đập xong, gương mặt Mạc Hạo Thần bị sưng phù, xấu đến mức không thể gặp ai.

Nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, mỗi phút mỗi giây đều tiến hành oanh tạc bằng điện thoại.

“Chi Chi, chúng ta có nên quyết định ngày cưới trước thời hạn không, bố mẹ anh đều rất thích em, ngày nào cũng lải nha lải nhải.”

Lại một ngày mới, Mạc Hạo Thần gọi điện thoại tới lải nhải, giọng điệu tràn đầy tình cảm: “Bác trai cũng đã nói có thể cưới trước sớm, đến lúc đó chúng ta kết hôn xong, mặc kệ em làm gì thì nhất định anh đều ủng hộ em. Đến lúc đó kiếm được bao nhiêu tiền đều cho em tiêu.”

Khương Chi Chi cũng không hề lạ lẫm với những cuộc điện thoại quấy rầy như vậy, gần như mỗi ngày đều nhận được vài cuộc, ghê tởm đến mức sắp nôn ra rồi.

Cô thẳng thừng tắt chuông điện thoại, làm bộ không nghe thấy.

Mạc Hạo Thần đã xun xoe nịnh nọt đều đặn như ngày có ba bữa cơm nhưng vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.

Cảm giác khó khống chế này càng khiến anh ta thấy nôn nóng.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể đến chỗ Khương Nhược Vi tìm hiểu tin tức.

Khương Nhược Vi không nói hai lời, cố ý mang một ly sữa bò đã được bỏ thêm “nguyên liệu”, đẩy cửa cửa phòng Khương Chi Chi ra rồi đi vào.

“Lần sau vào nhớ gõ cửa trước.”

Nhìn cửa phòng đã bị mở hơn một nửa, Khương Chi Chi lạnh nhạt nói, sau đó liếc mắt nhìn ly thủy tinh trong tay cô ta.

“Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý. Chị à, đây là sữa bò mới vừa làm nóng xong.” Khương Nhược Vi làm bộ vô tình lè lưỡi: “Sao mấy hôm nay lại không thấy anh anh Hạo Thần nhỉ! Chị à, dù thế nào đi nữa cũng coi như anh ấy đã cứu chị, chị có muốn đi thăm anh ấy không?”

Đúng là không mất được lòng gian mà.

Khóe môi Khương Chi Chi cong lên, ánh mắt đã dần lạnh xuống: “Không phải chị đã nói rồi à, chị cảm thấy Mạc Hạo Thần quá vô dụng à.”

“Nhưng… Nhưng mà lúc ấy anh Hạo Thần cũng liều mạng che chở chị mà.” Khương Nhược Vi nôn nóng giải thích: “Chẳng có bao nhiêu người đàn ông tốt như vậy đâu.”

“Người đàn ông kém cỏi như vậy chị thích anh ta làm gì?”

Khương Chi Chi khinh thường lắc đầu, đưa ly sữa bò trên bàn lại cho cô ta: “Nhược Vi, em nói lâu như như vậy, nhất định là khát nước rồi.”

“À, em không khát, không khát!” Ánh mắt cô ta dừng lại trên ly sữa bò đã bị bỏ thêm kích tố, trong nháy mắt vẻ mặt của Khương Nhược Vi đã trở nên cứng đờ.

Khương Chi Chi thân mật nói: “Sao lại không chứ, khóe miệng em đã khô nứt, nhanh uống đi.”

“Nóng quá, không thích hợp để uống, chờ nó nguội rồi em uống sau.” Khương Nhược Vi không dám nhiều lời, cầm ly sữa bò chạy trối chết.

Khương Chi Chi cười lạnh, đúng là một con đàn bà đê tiện, giúp đỡ Mạc Hạo Thần tìm hiểu tin tức lại còn không quên cho mình uống thêm kích tố.

Cô ta dù có chết một trăm lần cũng không đủ chuộc tội.

Khương Chi Chi lập tức đi thẳng vào phòng bếp, bưng một ly trà chanh đã bỏ thêm “nguyên liệu” vào, đẩy cửa đi vào phòng Khương Nhược Vi.

Khương Nhược Vi vừa mới đổ ly sữa bò đi, vẫn còn có chút hoảng sợ, hơi thở hơi rối loạn: “Chị, sao chị lại tới đây?”

“Chị cảm thấy sữa bò quá ngọt không hợp với em nên pha cho em ly trà chanh.”

Khương Chi Chi nhìn ly thủy tinh đã trống không, ánh mắt nhìn Khương Nhược Vi: “Chị đã nói em khát nước mà, này, cho em đấy!”

Tưởng dễ dàng tránh được như vậy sao? Không có cửa đâu!

“Cảm ơn chị.” Đúng lúc Khương Nhược Vi cũng khát nước, không chút do dự uống một hơi cạn sạch.

Khương Chi Chi nhìn toàn bộ quá trình, rất hài lòng rời đi.

Sau khi tiễn Khương Chi Chi đi rồi, Khương Nhược Vi lập tức nhận được điện thoại của Mạc Hạo Thần: “Thế nào, Khương Chi Chi có phản ứng gì?”

“Anh Hạo Thần, mưu kế lần trước không thành công.”

Giọng nói Khương Nhược Vi càng lúc càng nhỏ, không tự chủ siết chặt nắm tay: “Dường như ấn tượng của chị về anh càng kém hơn rồi.”

“Sao lòng dạ của con mập Khương Chi Chi kia lại trở nên khó đoán như vậy!” Mạc Hạo Thần nhìn gương mặt tím bầm của mình trong gương, buồn bực cắn răng: “Chờ anh nghĩ thêm cách khác…”

Bên này, Khương Chi Chi vừa vui vẻ ăn xong bữa sáng phong phú đã nhìn thấy Tần Liễu rất vội vã, hình như định ra ngoài.

Nhìn thấy bà ta cầm theo bệnh án, đột nhiên hỏi nói: “Dì Tần, dì muốn đi khám thai sao? Để con đi cùng dì.”

Tần Liễu hơi ngạc nhiên nhìn Khương Chi Chi, trước kia Khương Chi Chi tránh bà ta còn không kịp, thế mà gần đây lại thân thiết hơn nhiều.

Bà ta gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tần Liễu đã hẹn trước với một phòng khám tư nhân, nhanh chóng làm xong một loạt kiểm tra, Khương Chi Chi nhìn một bóng nhỏ trong hình siêu âm, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hy vọng đứa nhỏ này có thể bình an chào đời.

Tần Liễu cảm thấy thái độ Khương Chi Chi có chút kỳ quái, nhưng mà bác sĩ thì lại tươi cười: “Cô này, xem ra con gái cô rất quan tâm đến cô đó.”

“Không phải…”

Ngày trước, chuyện mà Khương Chi Chi không muốn thừa nhận nhất chính là chuyện “Tần Liễu là mẹ kế của mình”.

Tần Liễu muốn phủ nhận theo phản xạ tự nhiên thì thấy Khương Chi Chi im lặng gật đầu thừa nhận.

“Chi Chi, con…” Đôi mắt xinh đẹp của Tần Liễu hiện lên vẻ bất ngờ.

“Dì Tần, tôi chỉ hy vọng em trai hoặc em gái của mình có thể bình an chào đời.” Khương Chi Chi cho bà ta một ánh mắt an ủi.

Tần Liễu hoảng hốt, bà ta cảm thấy dường như cô lớn nhà họ Khương luôn tùy hứng bốc đồng lại đột nhiên đã thay đổi không ít.

Ra khỏi phòng bệnh, Tần Liễu lại có phản ứng nôn nghén mãnh liệt, Khương Chi Chi nhìn sắc mặt tiều tụy của bà ta, tự giác đi đến chỗ máy bán nước tự động mua một chai nước.

Cô cầm chai nước khoáng đi qua hành lang thật dài, hơi thở dần trở nên hổn hển.

Khương Chi Chi nhéo cái “phao bơi” đầy đặn bên hông, nhíu mày đầy buồn bực.

Quả nhiên giảm béo thật sự khó khăn, nếu kiếp trước cô không gặp tai ương, phải ở trong tù nửa năm thì sợ là không thể gầy đi được.

Đang suy nghĩ miên man nên cô không chú ý là cửa lớn bên cạnh bị người nào đó đẩy ra từ bên trong.

Cả người Nguyên Cận Mặc đầy hơi lạnh, lạnh lùng nhìn Khương Chi Chi ngã ở cửa, sao lại là cô nữa!

Lần nào cũng gặp được người phụ nữ này… Nhất định là có gì đó kỳ quặc!

Khương Chi Chi cũng hơi bất ngờ, thế mà lại có thể gặp Nguyên Cận Mặc ở đây, ánh mắt cô không tự chủ dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai của anh.

“Cô muốn chết à?” Nguyên Cận Mặc ghét nhất là bị phụ nữ dùng ánh mắt và vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm.

Lúc này Khương Chi Chi mới bừng tỉnh, lên tiếng: “Xin lỗi.”

Thấy từ đầu đến cuối cô luôn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, trong lòng Nguyên Cận Mặc thấy hơi khó chịu, bàn tay to thon dài, nổi rõ khớp xương siết lại thành nắm đấm: “Nhắc tới mới nhớ, tôi vẫn chưa đòi cô phí bồi thường, chuyện xảy ra ở tiệm thuốc lần trước không dễ dàng cho qua như vậy đâu.”

Tiệm thuốc ư?

Khương Chi Chi cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra, dường như lúc ấy cô đã không cẩn thận đè Nguyên Cận Mặc.

Nhưng mà đã trôi qua lâu như vậy… Cho nên, đây là ăn vạ sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.