Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 35




Spoiler "Đã là quá khứ?" Cố Phương Phương cười lạnh "Tối hôm qua còn có người nhìn thấy anh đi thuê phòng với cô ta đấy."

"Đó tuyệt đối và vu khống, từ khi anh bắt đầu ở bên em thì anh đã không hề lui tới với những bạn gái cũ nưa." Hạ Thần nhìn Cố Phương Phương, thâm tình chân thành nói "Anh thật lòng muốn qua lại nghiêm túc với em mà."

"Thật lòng?" Cố Phương Phương lạnh giọng chất vấn "Thật lòng của anh ở chỗ nào chứ?"

Hạ Thần nâng môi cười tà mị: "Anh đã tặng em đồng hồ vàng, còn có 999 đóa hồng ở trên xe nữa. Em có thích không?"

"Em đã nhận được đồng hồ." Cố Phương Phương nhìn chung quanh một vòng, không thấy hoa hồng đâu, ngẩng đầu lên nhìn anh ta "Vậy còn hoa hồng đâu?"

"Còn ở trong xe, anh xuống lấy cho em." Hạ Thần biết rõ trong lòng cô đã dao động, không bao lâu nữa sẽ tha thứ cho anh ta. Anh ta nhân lúc cô không phòng bị, lén hôn lướt qua đôi môi của cô. Hương vị thực ngọt ngào, so với mật ong còn ngọt hơn. Mang theo tâm tình tràn ngập vui vẻ, anh ta bước ra ngoài đi lấy hoa hồng.

Nguyệt Ly và Liễu Dật xem ti vi ở phòng khách nhưng thực ra lỗ tai lại dựng thẳng lên để nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng của Cố Phương Phương. Lúc đầu là Cố Phương Phương tức giận, thanh âm rất lớn, không hề liên quan gì đến thân thể suy yếu của cô ta, còn Hạ Thần thì lại giả vờ thành thực, đáng thương. Nghĩ tới cảnh đó, Liễu Dật và Nguyệt Ly vừa thảo luận, vừa buồn cười, hai người thấy Hạ Thần bước ra thì mới giả vờ nghiêm túc xem ti vi.

Đợi đến khi Hạ Thần trở lại còn đem theo một bó hoa hồng lớn, Nguyệt Ly đoán rằng họ đã là hòa với nhau, không biết chừng còn bàn đến chuyện hôn nhân rồi, thực hy vọng là như vậy.

"Hạ thiếu gia, anh đối xử với em họ tôi thật tốt, hôm qua là đồng hồ vàng, hôm nay lại có thêm đóa hoa lớn như vậy." Thời điểm Hạ Thần bước lên lầu, Nguyệt Ly nói ra một câu như vậy.

"Đó là đương nhiên, cô ấy là bạn gái của anh, đối xử tốt với cô ấy là chuyện anh nên làm, nhưng mà, đáng tiếc, Liễu Nguyệt Ly em không có số hưởng thụ những quà tặng của anh." Hạ Thần cảm thấy vô cùng hài lòng, cuối cùng còn không quên chế giễu Nguyệt Ly một câu vì lúc trước đã đá anh ta.

Nguyệt Ly làm như nghe không hiểu ẩn ý bên trong lời nói của anh ta, khóe miệng khẽ nhếch, cười nói: "Không sao, không phải anh nhìn trúng em họ của tôi sao? Tình cảm của tôi và em ấy rất tốt." Anh ta thì có gì tốt chứ, ngày nào cũng gây chuyện bên ngoài, nếu như thực sự yêu anh ta thì mỗi ngày đều phải lo lắng xem anh ta có tìm tình nhân ở bên ngoài hay không. Cho dù anh ta có tìm thì cũng chẳng làm gì được anh ta. Cuối cùng, người bị thương tổn chỉ có chính bản thân mình mà thôi. Hiện tại tuy là Cố Phương Phương thích anh ta nhưng dường như lại càng thích tiền của anh ta. Cô ta gả tới nhà họ Hạ, cô vừa vặn có thể lợi dụng cô ta, khiến cho nhà của anh ta trời long đất lở, gà chó không yên.

"Muốn ra tay từ trên người của em họ em? Chỉ sợ em không có cơ hội đâu." Nói xong, Hạ Thần trực tiếp đi lên lầu.

"Nguyệt Ly, em nói xem, Hạ Thần còn có thể ngông nghênh như vậy bao lâu nữa?" Liễu Dật đột nhiên hỏi như vậy.

Nguyệt Ly ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Ít nhất là 7 năm nữa." Căn cứ vào kiếp trước, 7 năm sau anh ta sẽ kế thừa vị trí của cha, trở thành tổng giám đốc của công ty. Công việc phát triển không ngừng, nhưng mà, cô sẽ không cho anh ta có cơ hội đó. Hiện tại Cố Phương Phương chính là một công cụ tốt nhất để làm điều đó.

"Nguyệt Ly, sao em lại biết điều này?" Liễu Dật tiếp tục hỏi.

"Em đoán thôi." Nguyệt Ly cười nói: "Anh xem cha anh ta hiện nay vẫn vô cùng tài giỏi, Hạ Thần cũng không phải là kẻ ngốc, anh ta hẳn là có thể ngông nghênh thêm 7 năm nữa.

Nói xong, cô nghi hoặc nhìn Liễu Dật: "Tại sao anh đột nhiên lại hỏi điều này?"

"Tùy tiện hỏi mà thôi." Liễu Dật cười nói, trong mắt lóe ra tia thâm trầm mà Nguyệt Ly không thể hiểu được.

Nhưng mà, Nguyệt Ly cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần cậu yêu cô là được, đợi đến lúc tốt nghiệp, bọn họ sẽ kết hôn, sau đó cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng nhau đối mặt với kinh tế suy thoái.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài dạo chơi đi, có được không?" Nguyệt Ly đứng dậy, đề nghị.

Liễu Dật cong mi cười: "Nghe lời em, em muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi tới đó."

Trong phòng, Cố Phương Phương nhận được hoa hồng mà Hạ Thần đưa tới, trong lòng vô cùng vui sướng nhưng trên mặt vẫn giả vờ thản nhiên, từ chối.

"Phương Phương, xem em như thế này, có cần anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra không?" Hạ Thần săn sóc quan tâm.

Cố Phương Phương lắc đầu: "Không cần đâu, em hơi sợ bệnh viện."

"Vậy anh mời bác sĩ gia đình tới khám cho em?" Cô không muốn đi bệnh viện, Hạ Thần nghĩ ra một cách khác.

"Không cần đâu, em nghỉ ngơi nhiều một chút là được rồi." Nếu thực sự gặp bác sĩ thì cô liền hiện nguyên hình rồi, dù thế nào cũng không thể gặp bác sĩ.

"Được rồi, như vậy, anh ở lại với em." Hạ Thần ôm thân hình mảnh khảnh của cô vào lòng, ôn nhu nói.

"Thần, anh đối xử với em thật tốt." Trong lòng Cố Phương Phương rất vui vẻ, cô bị bệnh, anh ấy lại nguyện ý ở lại với cô.

"Em phải tin anh, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời." Hạ Thần bắn ra một viên đạn bọc đường khiến cho cả lòng của cô cảm thấy ngọt ngào.

Cố Phương Phương dựa vào lồng ngực của anh ta, thấp giọng nói: "Em tin anh."

"Cô gái tốt của anh." Hạ Thần nở một nụ cười hạnh húc. Trải qua mấy ngày cô không để ý đến anh, ngay cả lúc ngủ anh cũng mơ thấy cô, có thể thấy được không biết từ lúc nào cô đã đi vào lòng anh. Anh vẫn vô cùng thích cô nhưng thói quen nhiều năm không thể thay đổi vì một người được. Tính tình của anh vốn phóng khoáng, đàn ông con trai xã giao, ăn chơi ở bên ngoài là một loại lạc thú. Cho dù trong lòng rất thích Cố Phương Phương nhưng anh ta vẫn sẽ tìm những cô gái khác chơi đùa bên ngoài. Cô chỉ là người mà anh thích nhất trong số những người phụ nữ của anh.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Liễu Dật và Nguyệt Ly tới một cửa hàng quần áo mua đồ mùa đông.

Đi dạo mấy cửa hàng cuối cùng Nguyệt Ly cũng chọn được cho Liễu Dật một cái áo khoác ưng ý mà quần áo mùa đông của cô thì giao toàn quyền cho Liễu Dật chọn lựa.

Trong số vô vàn váy áo rực rỡ muôn màu, Liễu Dật để ý tìm kiếm, cuối cùng chọn được một cái áo khoác màu tím. Loại vải chất lượng tốt, sờ vào cảm thấy rất mềm mại, màu sắc cũng rất nổi bật. Khi Nguyệt Ly mặc chiếc áo này đi ra từ phòng thay đồ, trong mắt của Liễu Dật hiện lên tia kinh diễm, khóe môi vẽ lên một nụ cười ấm áp.

"Thực sự rất đẹp." Liễu Dật cười khen ngợi.

Nguyệt Ly cảm thấy chiếc áo này nhẹ nhàng nhưng lại giữ ấm vô cùng tốt, cũng rất vừa vặn với cô, mặc lên cảm thấy rất thoải mái, cho nên quyết định mua chiếc áo này.

Mua quần áo xong thì sắc trời cũng đã hơi muộn, hai người đều cảm thấy không còn sớm nữa. Liễu Dật đề nghị đi ăn lẩu, Nguyệt Ly cũng nghĩ như vậy.

Hai người vui vẻ cùng nhau ăn lẩu nóng hổi, vô cùng tình cảm, ấm áp.

Bữa ăn này, ăn rất vui vẻ.

Về đến nhà thì trời đã tối đen.

Ngày mai còn phải đi học nên hai người đều quý trọng từng phút giây ở bên nhau.

Hai người bọn họ nói chuyện cũng không sến sẩm gì nhưng thật ấm áp, nhìn bọn họ ân ái như vậy, trong lòng Cố Phương Phương rất hâm mộ. Cô là một cô gái bình thường, cũng có khát vọng về một tình yêu hoàn mỹ nhưng mà lại gặp phải Hạ Thần, cô không thể tự kiềm chế được mình mà yêu anh. Vui vẻ ban ngày cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, cô sao có thể tha thứ một cách dễ dàng như vậy. Chị họ cũng nói rồi, nếu còn tiếp tục gây gổ với anh, không chừng anh sẽ đá cô, đó không phải là kết cục mà cô mong muốn. Anh đã nhận lỗi rồi thì cô cũng cho anh một bậc thang để bước xuống.

"Chị họ, hai người thật ân ái." Ngữ điệu toát ra sự ngưỡng mộ vô hạn.

Liễu Dật cười nói: "Chị họ Phương Phương, chị và Hạ Thần cũng sẽ như vậy."

Nguyệt Ly phụ họa: "Hạ Thần có vẻ ngoài phong độ, có tiền có thế, em lại xinh đẹp động lòng người, hai người là một cặp trời sinh, cuối cùng hai người sẽ hạnh phúc."

"Thực sự sẽ hạnh phúc sao?" Cố Phương Phương thầm thì nói, con đường trước mặt vẫn là một mảnh mơ hồ.

Nguyệt Ly nói: "Chỉ cần em chịu trả giá, chịu cố gắng theo đuổi hạnh phúc của mình, em nhất định sẽ có được hạnh phúc."

Cố Phương Phương suy nghĩ một chút, nói: "Cho nên em muốn nhanh chóng gia tăng tình cảm với Hạ Thần, để cho anh ấy sớm ngày cưới em."

"Đúng vậy." Nguyệt Ly cười gật gật đầu: "Chị tin tưởng anh ta thích em như vậy, chuyện tốt của hai người sẽ đến rất nhanh."

"Cảm ơn lời chúc của chị họ, em nhất định sẽ sớm thực hiện ước mơ của mình."

"Chị họ tin em có thể làm được, cố gắng lên."

"Em biết rồi."

Liễu Dật đi theo Nguyệt Ly tới phòng của cô, cậu tò mò hỏi: "Nguyệt Ly, em chán ghét Cố Phương Phương như vậy, tại sao trước mặt vẫn đối xử tốt với cô ta như vậy, anh không hiểu."

"Em biết anh thắc mắc chuyện này đã lâu, hiện tại sẽ nói cho anh biết." Nguyệt Ly nghiêm túc nói: "Em rất hận Hạ Thần, còn Cố Phương Phương là quân cờ của em, em muốn phá hủy bọn họ, khiến cho bọn họ đau khổ. Nếu như ngoài mặt em không đối xử tốt với cô ta, cô ta làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng em?"

"Thế như mà bây giờ bọn họ làm lành rồi." Liễu Dật cau mày nói.

Khóe miệng Nguyệt Ly vẽ ra một nụ cười lạnh: "Anh tin em đi, không bao lâu nữa khẳng định sẽ nghiêm trọng hơn thế này, anh và em chỉ cần xem chuyện vui mà thôi. Nhìn bọn họ đau khổ em liền thấy vui vẻ."

Đôi mắt của Liễu Dật tràn đầy ôn nhu hỏi: "Tại sao em lại hận Hạ Thần như vậy?" Còn có, tại sao cô lại thay đổi lớn như vậy, lúc đầu thích Hạ Thần như thế, bây giờ lại hận đến mức độ này? Đây là vấn đề cậu vẫn giữ trong lòng, không dám hỏi ra. Hơn nữa, từ thái độ và hành động của cô, cậu biết rõ cô đã không còn là cô gái ngây thơ lúc trước. Có đôi khi, lúc cô ở một mình, ánh mắt của cô giống như đã từng trải qua tang thương của cuộc đời. Chỉ có khi cô ở cùng cậu cô mới hoàn toàn thả lỏng. Có phải cô đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết hay không?

Nguyệt Ly thở dài, nói: "Tất cả những thắc mắc của anh, em sẽ nói cho anh biết nhưng không phải bây giờ." Ở bên nhau lâu như vậy, sao cô lại không biết cậu nghĩ gì. Cậu không hỏi không có nghĩa là cô không hiểu. Có một số chuyện thực sự là quá quỷ dị, nhất thời khó có thể nói rõ.

"Được, lúc nào em muốn nói thì hãy nói."

"Không còn sớm nữa, anh đi tắm trước đi, nghỉ ngơi sớm một chút." Nguyệt Ly nhẹ nhàng dặn dò.

"Em cũng vậy."

Liễu Dật thở dài hôn lên trán của cô rồi mới xoay người rời đi. Trong khoảnh khắc đó, cậu quyết định, chuyện của cô chính là chuyện của cậu, cậu sẽ dùng hết sức để giúp cô.

Ngày hôm sau, Liễu Dật vẫn giống như trước, dậy sớm làm đồ ăn sáng, hai người cùng nhau ăn sau đó mới bắt xe bus tới trường.

Từ khi Cố Phương Phương tha thứ cho Hạ Thần, anh ta cảm thấy đã khiến cho cô đau khổ cho nên hôm nay đặc biệt tới đón cô đi học.

Nhận được điện thoại, Cố Phương Phương lập tức xuống lầu chờ đợi, thấy chiếc xe hạng sang kia càng ngày càng tới gần, trong lòng cũng càng lúc càng vui vẻ. Nếu đã yêu anh, vậy thì sẽ lựa chọn tin tưởng anh.

Hạ Thần đưa Cố Phương Phương đi ăn sáng sau đó mới lái xe đến trường. Đến trường rồi, vào lớp học, Cố Phương Phương chú ý tới các nữ sinh trong lớp nhìn mình bằng ánh mắt vừa hâm mộ vừa đồng tình, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, các cô ấy làm sao vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.