Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 52




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Doãn Manh nhìn thấy Lâm Kha đầu tiên là sửng sốt mấy giây mới phản ứng được: "Ơ kìa?"

Lâm Kha trừng mắt nhìn.

Lô Thiên Hào kêu to lên trước, răng mèo vừa lộ: "Chị Manh Manh! Anh Lâm Kha này biết chị đó!" Có người tới liền gọi chị, trình độ giả bộ ngoan ngoãn của thằng nhóc này thật điêu luyện!

Nói xong nó lại kéo chocolate trong tay ra có lẽ là của Lâm Kha mang tới, lưu loát lột ra một viên bỏ vào trong miệng, miệng lầu bầu nói không rõ: "Anh trai này còn nói chị quả thực là tàn phá! Tàn phá nhi đồng! Ngược đãi nhi đồng! Ngược đãi nhi đồng!"

Nó nói xong liền nhảy bật lên, làm cho lỗ tai Doãn Manh vang lên ong ong, xông tới cho nó một cốc đầu: "Câm miệng đọc sách! Mẹ em lập tức trở về!"

Ở dưới uy lực của cô nhỏ Doãn trấn áp xuống, Lô Thiên Hào mới có thể an tĩnh lại.

Doãn Manh tìm được cơ hội một đường túm lấy Lâm Kha kéo đến phía sau bệ: "Sao cậu tới đây?"

Trái lại Lâm Kha không khách khí chút nào, kéo cái ghế tự mình ngồi xuống: "Tôi đi ngang qua, nhìn thấy cậu."

Doãn Manh nghiêng thân thể nhìn ra ngoài, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen khí phái: "Tôi nhổ vào......"

Lâm Kha vốn đầy bụng oán khí, nhưng không biết vì sao nhìn thấy Doãn Manh liền đều biến mất, nhưng chuyện này cũng không chỉ ra cậu ta cứ như vậy sẽ bỏ qua cho cô: "Cậu nói tới tìm tôi, kết quả cũng sắp được một tháng......"

Doãn Manh nghe xong lời này, đây là tới hỏi tội sao???

"Một tháng chỗ nào á! Nhiều nhất chỉ nửa tháng thôi ~ gần đây tôi bận rộn muốn chết, cậu không thấy tôi còn một tiểu tổ tông ở bên ngoài kia sao......"

Lâm Kha cũng không tiếp nhận lý do này: "Hai ngày trước không phải cậu cùng với Trần Tư Dĩnh ăn cơm sao?" Ngụ ý có cả thời gian cùng khuê mật ăn cơm cậu đặt tôi ở nơi nào???

"Cậu đây là bức tôi tới lớp một sao?" Lâm Kha nói ra lời băng lãnh này, nhưng không hiểu sao có chút chua xót đáng thương.

Nè nè đừng nha đại thần! Doãn Manh có thể đoán ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, kéo cánh tay Lâm Kha túm cậu ta đến cái bàn lớn nhất: "Đại thần ở trên cao! Bây giờ tôi mời cậu ăn cơm! Chẳng những mời, tôi còn đặc biệt phục vụ ngài vẫn không được sao?"

Rốt cuộc trên mặt Lâm Kha cũng xuất hiện nụ cười, kéo ghế ra ngồi xuống như một đại gia.

Doãn Manh mới vừa"Hầu hạ" thằng nhãi này ngồi xuống, vừa định đứng dậy muốn rót ly cà phê chận miệng của cậu ta lại, liền bị Lâm Kha kéo lại: "Cậu làm gì thế?"

Doãn Manh quay đầu lại: "Phục vụ đồ uống cho ngài."

Lâm Kha duỗi chân một cái: "Quay lại."

"Dạ dạ dạ dạ dạ." Doãn Manh nhăn mặt kéo cái ghế ngồi xuống. Lão gia ngài có dặn dò gì nữa ah, rãnh rỗi lại đau trứng à?

Lâm Kha liếc xéo một cái: "Ai là Hoàng đế?"

Doãn Manh nghẹn họng một cái, không ngờ cậu ta lại còn nghiện cái loại này, bất đắc dĩ vẫn phải nhường cậu ta: "Ngài ngài ngài!"

Lâm Kha hài lòng: "Đi xuống đi."

"Muốn ăn gì xem thực đơn một chút!"

Ra lệnh một tiếng, Doãn Manh biến thành nô tài chạy vội ra ngoài trở về phòng bếp.

Lăn qua lăn lại cả buổi rót cà phê, ép nước trái cây, một thân một mình bưng một ấm một bình qua.

Đẩy cửa phòng bao ra, lại phát hiện đang ngồi đó không chỉ có thằng nhãi Lâm Kha bỉ ổi kia, mà còn có con gấu con Lô Thiên Hào cầm sách ở trong đó nữa, chân mở ra, nhìn thấy Doãn Manh đi vào, bịch bịch bịch chạy tới bên cạnh Lâm Kha: "Sao chị lại tới nữa?"

Doãn Manh để nước trái cây và cà phê xuống xông tới nhéo lỗ tai Lô Thiên Hào: "Em qua đây làm gì! Đọc sách đi á!"

Lô Thiên Hào kêu lên: "Chị gạt người! Tiểu Lưu nói mẹ em đi nhập hàng, trong vòng một tiếng đồng hồ cũng không về được! Chị lớn mà còn gạt người!" Tiểu Lưu là chủ quản phục vụ mẹ Doãn tuyển, bình thường đầu óc linh quang, gặp phải lời nói khách sáo mang điệu bộ một đứa trẻ con của con gấu con Lô Thiên Hào này, hoàn toàn không phải là đối thủ.

Lâm Kha phất phất tay: "Để cho nó nghỉ một lát đi, mới bây lớn phải đọc sách. Lúc tôi đi nhà trẻ một chữ cũng không biết......"

"Đúng đó!" Lô Thiên Hào ném sách nói năng hùng hồn.

"Em có thể giống như cậu ta à......" Doãn Manh tận tình khuyên bảo, cuối cùng vẫn ở dưới uy lực của Kha Thần Dư không có níu lấy Lô Thiên Hào nữa.

Lô Thiên Hào – cái người tự tới làm quen này, cầm nước trái cây lên uống rồi cùng Lâm Kha xen lẫn vào chung một chỗ.

Lô Thiên Hào nó xem như đã tìm được cái lồng có thể bao bọc được nó..... Bị Doãn Manh hung ác ức hiếp, chỉ bằng hai ba lời này của Lâm Kha chặn lại, làm cho nó dường như được sống lại, bội phục đến sát đất.

Doãn Manh trợn trắng mắt nhìn hai người này bb, đột nhiên cảm thấy mình giống như cô vợ nhỏ vậy.

Lâm Kha cũng không gọi thức ăn, nhìn một chút: "Cậu xem làm đi. Dù sao cậu cũng biết khẩu vị của tôi rồi."

Doãn Manh:!!! Cô làm sao biết chứ? Cô biết chỗ nào hả? Đáng tiếc lời này hỏi không ra lời, hôm nay chính là ngày chết của cô rồi......

Biết "rõ" – Doãn Manh cầm thực đơn chạy ra ngoài báo cho phòng bếp chuẩn bị, lúc trở lại Lô Thiên Hào thế mà lại dán cái mông ngồi trên ghế, đàng hoàng đến mức cô cho là cô nhìn thấy không phải là Lô Thiên Hào.

Không lâu sau, món ăn được bưng lên. Doãn Manh là tới chịu lỗi, món ăn đương nhiên rất phong phú, người Trung Quốc chính là sĩ diện, mặc dù trong phòng bao chỉ có ba người bọn họ, nhưng cô vẫn gọi 5 món ăn, còn cầu sư phụ thâm niên nhất làm. Món cá quế to nhất đỏ au thơm ngào ngạt, Lô Thiên Hào cầm chiếc đũa đặt ở trong miệng chảy nước miếng trước tiên.

Doãn Manh đoạt lấy chiếc đũa từ trong miệng Lô Thiên Hào:"Không phải em đã ăn cơm trưa rồi sao?"

Lô Thiên Hào: "Nhưng em vẫn còn đói!"

Lâm Kha nhìn tình hình này một chút: "Ăn đi. Anh lại ăn không hết nhiều như vậy."

Lô Thiên Hào nghe xong lời này, khuôn mặt tươi cười mắt đều híp cả lại, quay về phía Doãn Manh làm mặt quỷ cầm đũa lên liền khai đao, hiển nhiên giống như là đang nói chị xem anh Lâm Kha người ta rộng lượng bao nhiêu! Chị chỉ là một người chị keo kiệt bủn xỉn, làm cho Doãn Manh tức muốn ngã ngửa.

Lâm Kha nhếch khóe miệng một cái, cắt đứt ánh mắt đại chiến giữa con gấu con và Doãn Manh: "Cậu ngồi xuống, tôi hỏi cậu một chút."

Trong lòng chuông báo động vang lên, Doãn Manh như ngồi trên chông ngồi xuống, nhìn nước trái cây Lâm Kha xua đuổi như rác, chìa tay lấy qua nhấp một miếng: "Gì?"

Lâm Kha chống cằm che kín vẻ mặt của mình: "Cậu nghĩ như thế nào mà đi gặp phụ huynh của Trần Tư Dĩnh?"

"Phụt?" Doãn Manh hoảng sợ, "Tôi có thể hỏi một chút, rốt cuộc làm sao mà cậu biết hay không?"

Lâm Kha nhíu mày: "Khụ khụ, Trần Tư Dĩnh đã gửi lên diễn đàn trường."

Mẹ nó! Doãn Manh vội vàng lấy điện thoại di động ra, vừa lướt vào đã thấy hình Trần Tư Dĩnh và mẹ cô nàng tự chụp, bối cảnh bên cạnh còn dính cái áo nhung màu xanh dương Doãn Manh mặc.

! ヾ(。`Д′。) cái này mà cũng có thể nhìn ra! Đây là mắt gì ah!

Lâm Kha vẻ mặt nghiêm túc, khiến Doãn Manh cười hắc hắc hai tiếng hoàn toàn không dám qua loa.

Trần Tư Dĩnh cuồng tự sướng kia ah! Cậu hại tôi thảm rồi! Chờ tựu trường nạp mạng đi!

Doãn Manh điên cuồng mắng Trần Tư Dĩnh trong lòng nhưng cũng chỉ đành yên lặng trả lời: "Lúc tôi đi đăng ký lớp gặp phải."

Lâm Kha tinh thần tỉnh táo: "Cậu lại đi đăng ký cái lớp vật lý kia?"

Sao bỗng nhiên cậu ta lại nghĩ tới đây? Doãn Manh không khỏi có chút nghẹn lời, giống như cô vợ vụng trộm bị phát hiện vậy, không đúng! Cô không phải vợ cậu ta cũng không có vụng trộm á!

"Đúng vậy á. Tôi vốn là định tới đăng ký lớp đó."

Vẻ mặt Lâm Kha bỗng chốc lạnh xuống, đặt chiếc đũa ở trên mâm, giọng nói mang theo châm chọc: "Lại học cùng hot boy gì kia nhỉ?"

Doãn Manh chớp chớp mắt, không hiểu tại sao đột nhiên Lâm Kha làm mặt lạnh, rốt cuộc cậu ta nhìn Hậu Nghiêu Sở không vừa mắt ở chỗ nào?

"Đúng haiz, vẫn là cái lớp lúc trước......"

Lâm Kha nghe xong lời này, kéo cái ghế ra, cầm quần áo lên rời đi.

Hành động này làm Doãn Manh sợ hết hồn: "Đây là làm sao vậy sao vậy?"

Lâm Kha mặt lạnh: "Hôm nay tôi bay, trở về Đức. Thức ăn rất ngon, đã làm phiền cậu."

Nhìn Lâm Kha đi ra ngoài, đầu óc Doãn Manh đều mông lung. Đây là cậu ta tức giận à? Tại sao cơn tức lớn như vậy?

Doãn Manh đuổi theo cậu ta đi ra ngoài, Lâm Kha lên xe, chiếc xe hơi màu đen quay đầu đi mất.

Doãn Manh ngây ngốc quay đầu lại, nhìn thấy Lô Thiên Hào cười đến mặt đều lớn một vòng, cầm chiếc đũa: "Nếu mi không ăn, ta đều ăn hết á!"

"Gấu con cho mi!" Doãn Manh trút giận nhét cánh gà Cola vào trong miệng Lô Thiên Hào.

Lâm Kha tới chẳng hiểu ra sao, đi cũng không giải thích được. Để lại vẻ mặt mê mang cùng Lô Thiên Hào sắp ăn thành heo.

Doãn Manh nhún vai một cái, ăn hai cái cánh gà Cola, nhưng lại cảm thấy trong lòng lo sợ bất an.

Lấy điện thoại di động ra gửi cho Lâm Kha mấy cái tin nhắn, đợi gần một tiếng tin nhắn này giống như đá chìm xuống biển không có hồi âm.

Có cần nhỏ mọn như vậy không? Doãn Manh bĩu môi, chủ yếu đây là lần đầu tiên Lâm Kha thay đổi sắc mặt, suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cũng không hiểu tính tình bất thường này của cậu ta, trừ bà dì tới còn có nguyên nhân gì khác. Mơ hồ mò tới lằn ranh, nhưng trước sau bị một tầng sa mỏng sương mù che khuất.

Đáng tiếc cô còn chưa có suy nghĩ được bao lâu, cô nhỏ Doãn trở về, kêu Doãn Manh qua giúp việc bếp núc.

Giày vò đến bữa tối cô mới buông lỏng mang theo Lô Thiên Hào về nhà. Ngồi trên xe buýt về nhà tâm tình bị Lâm Kha quấy thành một vũng nước đục. Giống như hot boy Hậu Nghiêu Sở nói, Doãn Manh chính là loại người có duyên không tệ, đối với ai cũng như tắm gió xuân, nhưng cũng là loại hình từ trước tới nay đều lưu lại ba phần đường sống. Từng chút từng chút thông qua các loại phương pháp để cho mình giao thiệp rộng rãi, ra đời khôn khéo, nói chuyện đúng mực, cho nên thật đúng là lần đầu tiên gặp phải người làm cho cô trở mặt.

Cho nên Lâm Kha đối với cô có chút khác thường, cô lại không phải người ngu, dĩ nhiên nhìn ra. Nhưng cô đã dồn hết toàn lực áp chế phương diện này lại, không ngờ cô càng làm bộ như không thèm để ý, Lâm Kha càng muốn tìm cơ hội biểu lộ ra, làm cho cô lúng túng kinh khủng.

Doãn Manh lấy điện thoại di động ra, nói chuyện này cho Trần Tư Dĩnh.

Một giây sau Trần Tư Dĩnh hồi âm: Tớ biết ngay sớm muộn gì cậu cũng sẽ có một ngày như thế! Ha ha ha ha ha đáng đời!

Doãn Manh: Nè, cậu suy nghĩ cho một ít biện pháp được không? Bây giờ có lẽ  Lâm Kha tức giận bay lên trên trời luôn rồi!

Trần Tư Dĩnh: Cậu đừng lo lắng nữa, không chừng tựu trường cậu ta đã quên mất chuyện này......

Thân thể Doãn Manh lắc lư theo tiết tấu xe buýt, nghĩ thầm đúng thật, nam sinh cao trung từ trước đến giờ tính khí như tên lửa, tới nhanh đi nhanh, không được mấy ngày nữa cô gởi thêm cho cậu ta mấy cái tin nhắn xem một chút.

Bên cạnh Lô Thiên Hào nhìn Doãn Manh loay hoay điện thoại di động, vẻ mặt thèm thuồng nước miếng sắp chảy ra sáp lại: "Chơi gì vậy! Chơi gì vậy! Cho em  chơi một lát!"

Doãn Manh vỗ đầu của nó: "Đều là tên nhóc em gây họa, không có em giày vò chị cũng sẽ không duyên không cớ bị chọc tức!"

Lô Thiên Hào bị vỗ đầu bĩu môi xoa đầu: "Chị chỉ biết lấy em ra trút giận."

"Chị còn chưa nói em chỉ biết ăn thôi! Ăn ăn ăn! Ăn chết em!" Doãn Manh phiền không chịu nỗi, giọng điệu càng thêm không tốt.

Lô Thiên Hào chớp mắt một cái: "Em không chỉ biết ăn! Em còn biết chơi đấy!" Nói xong nó liền một phát túm được điện thoại di động của Doãn Manh lao xuống xe buýt.

"Ối!" Doãn Manh sợ tới mức trái tim cũng nhảy ra ngoài, đuổi sát theo chạy xuống đi bắt nó, "Trở lại! Còn chưa tới trạm đâu!"

Lô Thiên Hào nhảy lên cao ba thước, tay chân linh hoạt Doãn Manh hoàn toàn không tóm được, đợi cô kéo được vạt áo của Lô Thiên Hào, mới phát hiện cô đã bị con gấu này kéo đến trạm xe, mà xe buýt đã đóng cửa lại nghênh ngang rời đi rồi.

Doãn Manh tức giận kêu to: "A!!! Thằng nhóc này sao nổi hứng lên chẳng phân biệt được thời gian chẳng phân biệt được địa điểm á! Em xem xem mấy giờ rồi! Đợi chuyến xe tiếp theo còn bao lâu nữa!"

Lô Thiên Hào không biết hối cải chút nào, dùng ánh mắt xem thường nhìn Doãn Manh: "Nhìn biển hiệu trạm."

Doãn Manh tức giận mắng mấy câu, quay đầu lại nhìn lên ——xxxx trạm đông.

Chính là nhà cô......

Lô Thiên Hào: "Em thấy chị vẫn cứ ngơ ngác, đã đến trạm mà còn ngồi yên bất động."

Cơn tức của Doãn Manh đang muốn bùng phát ra, cứ như vậy đột ngột bị nghẹn trở về. Cô tức giận vỗ ót Lô Thiên Hào: "Đi, về nhà." Liền bước đi như bay đi về nhà.

Lô Thiên Hào ở phía sau cô hả hê nện bước chân ngắn chạy chậm theo.

Cuối cùng ở dưới thỉnh cầu ( quấn nháo) của nó, Doãn Manh mua Ice Cream và cơm nắm ở 7-11 bù đắp cho nó, coi như là cơm tối.

Một đứa bé 5, 6 tuổi buổi trưa ăn một nồi cánh gà Cola, ba đĩa thịt kho còn có hai ly cola. Bây giờ lại còn đòi cô cơm tối, Doãn Manh mơ hồ cảm giác cái áo lông cũng không bao nổi bụng của Lô Thiên Hào rồi......

Chỉ có điều Doãn Manh đã quen cuộc sống một mình dắt theo con nhỏ ( nói giống như phụ nữ chưa cưới đã có con), cũng may Lô Thiên Hào mặc dù bướng bỉnh, cũng không phải là loại không nói đạo lý, cầm Ice Cream liền hài lòng về nhà.

Rõ ràng là kỳ nghỉ, Doãn Manh lại cảm thấy mình bận rộn như con quay, hoàn toàn không thua kém đợt bận rộn ở Xã Liên kia. Đến nỗi, Doãn Manh cũng quên luôn chuyện Lâm Kha tức giận.

Vốn là nói muốn gởi thư nhận lỗi, nhưng nghĩ nghĩ ở nước Đức xa xôi có lẽ Lâm Kha cũng không nhận được, vì vậy dừng lại định đợi sau khi đi học lại nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.