Tháng sau nhanh chóng đến, Bạch Lộ vô cùng khẩn trương, cậu không thể ngồi im một chỗ được.
Trước ngày đó một tuần, cậu đã gửi thiệp mời hết cho mọi người, hầu như tất cả đều là bạn bè của cậu cả. Dù sao nói ra về phần gia đình, ngoài ba mẹ ra cũng chẳng có họ hàng thân thích nào cả.
Mẹ Bạch đã đặt may một bộ đồ mới để chuẩn bị cho ngày hôm đó ăn diện thật đẹp, mẹ Giản cũng không kém chút nào.
Có điều Bạch Lộ vẫn rất lo về thái độ của ba Giản đối với mình.
Mặc dù ông không còn vẻ mặt cáu kỉnh như trước nữa nhưng cũng không có cảm xúc gì cả.
Còn một ngày nữa là hôn lễ rồi, tối hôm đó Bạch Lộ liền bị mẹ mình lôi cổ về nhà, cậu ôm chặt lấy Giản Diệc Minh không chịu buông khiến mẹ cậu vô cùng tức giận.
"Con không muốn, chí ít mẹ cũng phải để con ở lại hết tối nay chứ?"
"Mẹ nói không là không!"
"Con hứa mà, ngày mai con sẽ về."
Giản Diệc Minh bất lực thở dài một hơi.
Mẹ Bạch thấy nói nhẹ với cậu không được liền trừng mắt nhìn anh ra hiệu.
"Đã vậy thì không có kết hôn gì hết."
Bác sĩ Giản cố nén cười, vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ giọng nói:
"Được rồi Lộ Lộ, mau theo mẹ về đi!"
Bạch Lộ nghe anh nói vậy liền bĩu môi một cái, ủy khuất nhìn anh, rõ ràng người ta là muốn ở bên anh nhiều một chút, anh vậy mà cố tình nghe lời mẹ đuổi cậu đi.
Bạch Lộ 'hừ' nhẹ một tiếng, giận dỗi xoay người bỏ đi, đến quay đầu nhìn cũng không nhìn lấy một cái.
Cửa vừa đóng lại, khuôn mặt Giản Diệc Minh liền trùng xuống, không còn vẻ tươi cười ban nãy nữa, anh khẽ thở ra một hơi, có cảm giác cô đơn bao trùm lấy nơi này.
Lúc trước dù có xa bao lâu cũng không có như vậy, có lúc cậu còn đi mất gần một năm mới trở về, mặc dù nhớ thì có nhớ, nhưng không hiểu vì sao cảm giác đó cũng không có giống như bây giờ.
Chỉ có một ngày thôi, anh đợi được.
Đúng lúc này, sau lưng phát ra tiếng 'cạch' nhẹ, Giản Diệc Minh quay đầu liền thấy ngay Bạch Lộ đang nhẹ bước đi vào, cậu nhìn anh, bĩu môi nói:
"Em... em để quên đồ, nên quay lại lấy."
Giản Diệc Minh ngay lập tức cười một cái.
"Ừ!"
Bạch Lộ vào phòng một lúc mới trở ra, mà ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều dán chặt trên người cậu.
Bạch Lộ bước đến trước mặt anh, khuôn mặt cậu hồng hồng, nói:
"Em đi đây!"
Giản Diệc Minh đột nhiên vươn tay, ôm lấy cậu vào lòng, sau đó cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn. Cậu không những không phản kháng mà còn vòng tay qua cổ anh, đáp trả lấy nụ hôn đó.
Hai người dính lấy nhau một lúc lâu, đến khi tách ra liền không ngừng thở dốc.
Bạch Lộ cọ cọ vào ngực anh, nhỏ giọng:
"Em không muốn đi đâu..."
"Ừm! Anh cũng không muốn em đi. Nhưng mà, em có thể nhắn tin cho anh."
Đến khi Bạch Lộ quay lại, chỉ thấy mẹ mình đang trừng mắt nhìn mình.
Lý Ngưng 'hừ' lạnh một tiếng, con trai còn chưa gả ra ngoài đã không nghe lời mình rồi, có phải nếu thực sự gả nó đi nó liền sẽ không nhớ tới người mẹ này không?
"Lên xe!"
"Vâng!"
Bạch Lộ vui vui vẻ vẻ leo lên xe ngồi, cậu thắt dây an toàn, tay cầm điện thoại mỉm cười đến mắt cũng không thấy đâu.
Cậu vừa xuống xe liền có người giúp việc ra mở cửa, cậu bước vào nhà, nhìn nhìn một chút, quả nhiên vẫn chưa có gì thay đổi kể từ khi cậu rời nhà đến sống chung với Giản Diệc Minh.
Quản gia của gia đình là người của nhà họ Bạch, bọn họ đã làm quản gia ở đây từ rất lâu rồi, mà ông cũng vậy, ông là người nhìn cậu từ khi sinh ra cho tới khi trưởng thành.
Cho nên khi thấy cậu trở về, ông không kìm được xúc động vội chạy đến.
"Thiếu gia, cậu về rồi.". Xin ủng hộ chúng 𝑡ôi 𝑡ại ( TR uMTR𝐔𝗬𝙀𝘕.V𝘕 )
"Chú Lý."
Bạch Lộ mỉm cười một cái.
Ba Bạch đã sớm ngồi trong phòng khách, vừa thấy hai người liền đứng dậy, nhanh chóng bước đến chỗ mẹ Bạch, giơ tay cốc đầu cậu một cái. Bạch Lộ nhăn mặt ôm lấy đầu mình.
"Sao ba lại đánh con?"
"Thằng nhóc thối, cả ngày chỉ biết làm mẹ mày lo lắng!"
"Con đã làm gì đâu..."
Cậu còn chưa kêu oan xong đã thấy ba mình nắm tay mẹ rời đi, thì ra đánh cậu chỉ là cái cớ, ba là chờ mẹ chứ không phải chờ mình.
Bạch Lộ ủy khuất, cậu còn nghi ngờ không biết mình có phải con ruột của hai người họ không nữa.
Cậu đi tắm xong liền leo lên giường nằm, may mà ở nhà vẫn còn quần áo cũ của cậu để lại.
Bạch Lộ lăn một vòng sau đó mở điện thoại lên gọi video cho Giản Diệc Minh.
Đầu dây bên kia mất một lúc mới bắt máy.
"Anh còn chưa ngủ sao?"
"Ừm! Đang đọc sách."
"Giản Diệc Minh..."
"Sao vậy?"
"Em rất mong nhanh nhanh đến ngày đó. Em đã nghĩ ra rồi, khi đó anh sẽ mặc vest trắng đứng ở trong lễ đường, còn ba sẽ dắt tay em đưa đến bên cạnh anh..."
Giản Diệc Minh ngồi trên ghế trong thư phòng, khóe môi hơi cong lên nhìn người trong màn hình đang luôn miệng nói không ngừng, khuôn mặt cậu mang đầy vẻ mong chờ và vui vẻ.
"... khi đó anh sẽ mỉm cười nhìn em, sau đó đợi cha sứ nói xong chúng ta sẽ trao nhẫn cho nhau, mọi người bên dưới vỗ tay, hoa bay đầy trời. Giản Diệc Minh, anh nói xem có phải rất đẹp không?"
"Ừ!"
"Bạch Lộ, mau đi ngủ đi!"
"Vâng! Con biết rồi."
Bạch Lộ bĩu môi một cái, xoay người kéo chăn che lấp người.
"Em đi ngủ đây, anh ngủ ngon, nếu không lát nữa mẹ em lại đạp cửa phòng."
Bạch Lộ tắt điện thoại, mà ở bên kia, Giản Diệc Minh cũng mỉm cười dịu dàng, hôn nhẹ vào di động có hình thiếu niên đang cười thật tươi, nói:
"Ngủ ngon, tình yêu của tôi."
Ngày diễn ra hôn lễ không nhanh không chậm đã đến, Bạch Lộ vô cùng khẩn trương đến mức tối hôm trước ngày đó cậu không tài nào chợp mắt được.
Bạch Lộ ngồi trong phòng chờ, cậu mặc vest trắng, bên ngực trái cài hoa hồng nhỏ.
Đúng lúc này sau lưng vang lên tiếng 'cạch' nhẹ, cậu theo phản xạ quay đầu lại nhìn, là Viên Hiểu Hiểu và Đàm Châu, cô mỉm cười một cái, ngay lập tức bước lại chỗ cậu.
"Tiểu Lộ của chúng ta hôm nay thực sự rất đẹp nha."
"Chị Viên, anh Đàm!"
"Ừm! Chúc mừng em!"
Đàm Châu cũng khẽ cười.
Viên Hiểu Hiểu không đứng yên được, cô lôi di động ra, bắt Bạch Lộ và Đàm Châu chụp ảnh cùng mình, đột nhiên phía sau có thêm một người nữa chạy vào, cậu chàng kia chống chân thở dốc.
"Em... em có... đến muộn... không?"
"Ui, đến rất đúng lúc, nào mau đến đây!"
Viên Hiểu Hiểu vẫy tay với Tống Gia Hằng, ý bảo cậu cùng ba người họ chụp ảnh.
Tạm biệt bọn họ, Bạch Lộ vừa ngồi xuống, chưa kịp thở ra một hơi lại có người đi vào, lần này là Ôn Dịch Nam và Tần An Phong.
"Hello!"
"Anh Tần, Tiểu Ôn, hai người về rồi sao?"
"Chúng tôi mới về hôm qua, tôi đã nói nhất định phải tham gia hôn lễ của hai người mà."
"Anh Bạch, tân hôn vui vẻ!"
"Cảm ơn hai người!"
'Ting' một tiếng, Bạch Lộ quay đầu, là tiếng tin nhắn phát ra từ điện thoại của cậu.
Cậu cầm lên xem, là tin nhắn từ Giản Diệc Minh.
[Đã chuẩn bị xong chưa?]
Bạch Lộ cười một cái, nhanh chóng nhắn lại.
[Dạ, xong rồi ạ! Chỉ đợi chú rể nữa thôi.]
Tần An Phong không biết từ lúc nào đã đứng từ sau lưng cậu, thấy vậy thì buông lời trêu cậu.
"Ôi, chưa gì đã vội như vậy rồi sao?"
"Hai... em không có, hai người mau về chỗ đi!"
Bạch Lộ luống cuống đẩy hai người ra ngoài, Tần An Phong ha ha cười sau đó nắm tay Ôn Dịch Nam rời đi.
"Lộ Lộ, mau đi thôi con!"
"Vâng!"
Cậu hít sâu một hơi, một tay khoác lấy tay ba Bạch, một tay buông thõng.
Mọi người ngồi hai bên đưa mắt nhìn theo từng bước đi của cậu, mà Bạch Lộ lúc này lại chỉ chú ý đến cái người đang đứng đối diện với cậu kia.
Giản Diệc Minh mỉm cười dịu dàng, anh mặc vest trắng, giống với trong tưởng tượng của cậu, Bạch Lộ chỉ muốn ngay lúc này có thể nhanh chóng đến bên cạnh anh.
Đợi hai người đến gần, Giản Diệc Minh liền đưa tay ra, ba Bạch ngay lập tức đặt tay cậu vào tay anh, ông nói:
"Ba trao lại Lộ Lộ cho con, tiểu tử thối, con nhất định không được bắt nạt nó đâu, không được để nó chịu tổn thương, Lộ Lộ chính là bảo bối nhỏ của bọn ta đấy."
"Ba yên tâm, con sẽ đối tốt với em ấy."
Ba Bạch gật gật đầu rồi trở về ngồi xuống bên cạnh mẹ Bạch.
Sau khi người chủ hôn là Giang thiếu gia nói xong một lượt, đến giây phút trao nhẫn cưới, Bạch Lộ có chút hồi hộp.
Tần An Phong bước đến đưa nhẫn cho Giản Diệc Minh, anh mở hộp ra, lấy chiếc nhẫn bạch kim bên trong, nhẹ nhàng đeo vào tay cậu, Ôn Dịch Nam phía bên kia cũng như vậy.
"Hai người có thể hôn nhau!"
Giang Cảnh Văn cầm mic đứng giữa nói.
Anh đi đến gần cậu, một tay đặt lên gáy, một tay ôm eo cậu, kéo cậu về phía mình sau đó cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn, Bạch Lộ cũng thuận theo Giản Diệc Minh, mọi người xung quanh đồng loạt vỗ tay, tiếng pháo vang lên, cánh hoa nhẹ bay đầy trời.
Đây chính là khung cảnh đẹp nhất mà cậu từng tưởng tượng ra, mà lúc này đối với cậu tất cả đều không quan trọng nữa, cậu chỉ muốn được ở bên anh thôi.
Hai người tách nhau ra, Giản Diệc Minh khẽ chạm vào má cậu, mỉm cười.
"Giản Diệc Minh, em thực sự rất hạnh phúc!"
"Anh cũng vậy!"
...____________________...
..._ HOÀN CHÍNH VĂN _...
...____________________...
Đây là một câu chuyện tình nhỏ đầy ngọt ngào về cuộc sống thường ngày của Giản Diệc Minh và Bạch Lộ. Mặc dù đôi khi bọn họ sẽ giận dỗi nhau, nhưng đến cuối cùng hai người vẫn là ở bên nhau.
Có thể đối với mọi người, đó là chuyện hết sức bình thường của cặp đôi yêu nhau mà thôi, nhưng với bọn họ, người kia chính là cả thế giới. May mắn rằng trên đời này ngoài ba mẹ ra, còn có một người luôn yêu Bạch Lộ hết mực, mà người đó không ai khác là Giản Diệc Minh.
Cậu nhóc tinh nghịch năm ấy vì theo đuổi người mình thích mà cố gắng thay đổi bản thân, còn người kia cũng vì cậu nhóc đó mà học cách yêu thương, mở lòng mình.
Cho nên có thể xem bọn họ là định mệnh của nhau không?
..._ TÁI BÚT _...
Cảm ơn vì đã ủng hộ và theo dõi mình, mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
..._ Ngày 29 tháng 9 năm 2021 _...
Tiếp tục tái bút: tui nói đùa đấy đừng tin, vẫn còn phiên ngoại đang chờ phía sau nhé >_<