Nhật Ký Ảnh Đế

Chương 15




Trên trời đột nhiên vang lên những tiếng 'bùm' mạnh mẽ, bầu trời rực sáng lên những ánh sáng nhiều màu sắc.

Bạch Lộ mỉm cười, ngước mắt lên nhìn Giản Diệc Minh, nhẹ giọng nói:

"Năm mới vui vẻ!"

"Năm mới vui vẻ!"

Bác sĩ Giản cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu, ánh sáng trên cao chiếu vào hai con người, tạo thành cái bóng in xuống nền tuyết trắng xóa, có bao nhiêu ngọt ngào, có bao nhiêu đẹp đẽ.

'Ting'

Tiếng tin nhắn vang lên, Bạch Lộ giật mình, vội lôi di động ra xem, trên màn hình điện thoại hiện lên vô số người chúc cậu năm mới vui vẻ.

Cậu cười thật tươi, kéo bác sĩ Giản, nói:

"Giản Diệc Minh, cùng em chụp một tấm hình đi."

Anh không nói gì, chỉ im lặng gật đầu, anh biết dù có chụp ảnh cũng không thể công khai trên vòng bạn bè, dù sao đều là để cho mình ngắm, nhưng chỉ cần cậu cảm thấy vui là được.

Bạch Lộ gửi tấm ảnh mình vừa chụp xong cho Giang Cảnh Văn xem, Giang thiếu vừa nhìn thấy cứ tưởng cậu chúc tết mình, ai mà ngờ vừa bước được một chân sang năm mới liền bị nhét một miệng đầy thức ăn chó.

Chưa bao giờ Giang Cảnh Văn muốn đập điện thoại của mình hai lần trong ngày như vậy.

[Văn nhi năm mới vui vẻ.]

[Biến biến, cưng đi mà tìm bác sĩ Giản của mình đi, tốt nhất đừng làm phiền khoảng thời gian tốt đẹp của anh.]

Bạch Lộ cười hì hì, chuyển tài khoản có tích V của mình sang tài khoản phụ, đăng bức ảnh ban nãy chụp cùng anh lên, để chế độ chỉ mình Giản Diệc Minh có thể nhìn thấy sau đó mới vui vẻ cất di động đi, kéo tay Giản Diệc Minh vào nhà.

Điện thoại vang lên tiếng thông báo của Weibo, anh mở lên xem, khẽ cười một cái, nhấn vào nút like.

[@Giản Diệc Minh, năm mới vui vẻ, lại thêm một năm nữa càng yêu anh]

[Ảnh.jpg]

"Đây đều là anh làm cả sao?"

"Ừm!"

"Anh chưa ăn?"

"Đợi em."

Cậu im lặng một chút, ngước mắt lên nhìn anh sau đó vội ôm lấy anh.

"Sao anh biết em sẽ về?"

"Em đã nói nhất định sẽ về sớm."

Giản Diệc Minh xoa xoa đầu Bạch Lộ.

Mùng một tết, cậu ở nhà không có việc gì làm, bác sĩ Giản lại nói buổi chiều sẽ về nhà anh, cho nên nguyên cả buổi sáng cậu căng thẳng muốn chết, suy nghĩ nên mặc gì để ra mắt nhà bạn trai, còn trực tiếp lên mạng search làm thế nào để ba mẹ bạn trai thích mình.

Giản Diệc Minh thấy cậu như vậy liền thở dài một hơi.

"Em bình tĩnh, cũng đâu phải lần đầu gặp ba mẹ."

"Nhưng mà em vẫn sợ. Em phải làm sao đây, lỡ may ba anh vẫn không thích em thì sao?"

Câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại từ đường đến nhà Giản Diệc Minh, lúc đứng trước cửa nhà anh, cậu có chút khẩn trương, lại quay đầu nhìn anh hỏi:

"Giản Diệc Minh, em mặc như vậy có được không? Có chỗ nào không ổn không?"

Bác sĩ Giản nắm chặt lấy tay cậu.

"Em hôm nay rất đẹp."

"Ý em không phải vậy. Em mặc như vậy có vừa ý ba mẹ anh không?"

Giản Diệc Minh triệt để im lặng, dở khóc dở cười nhìn cậu.

Lần đầu tiên anh đến nhà Bạch Lộ cũng không có như cậu, đặc biệt bình tĩnh, mặc dù lúc nói chuyện với ba Bạch có hơi căng thẳng, nhưng sau đó liền biết được hóa ra cái tính không nghiêm túc đó của cậu là xuất phát từ Bạch Quốc An.

Giản Diệc Minh giơ tay lên định nhấn chuông cửa, nhưng chưa kịp đụng tay vào đã có người ra mở cửa.

Hạ Ý Văn ngồi trong nhà đợi hai người bọn họ nãy giờ thấy hơi sốt ruột nên định ra ngoài xem thử, không ngờ hai đứa nó đều đến rồi.

"Mẹ!"

"Con chào dì."

"Dì cái gì, gọi mẹ đi."

"Mẹ... mẹ."

Bạch Lộ mỉm cười chào mẹ Giản, sau đó lại đưa quà tết cho bà.

Mẹ Giản vui mừng vội kéo cậu vào.

"Mau vào nhà đi."

Ba Giản và mọi người đã sớm đợi sẵn trong phòng khách.

Mới mấy tuần không gặp, Giản Tuấn Cường vẫn như vậy, luôn bày ra bộ mặt khó ở của mình. Giản Hạo Phong không còn mặc vest như hôm trước nữa, thay vào đó là một bộ đồ thoải mái khi ở nhà, còn có cả em gái của bác sĩ Giản, Giản Tình.

"Cháu chào chú, anh Giản."

"Anh tiểu Lộ."

"Giản Tình, lâu rồi không gặp."

Giản Tình đang ngồi trên ghế lướt điện thoại ăn bánh, vừa thấy Bạch Lộ, cô nàng liền quăng ngay cái di động sang một bên, đứng bật dậy bám lấy cậu.

"Con bé này, đàng hoàng lại một chút."

Giản Tình bị Hạ Ý Văn mắng một cái liền bĩu môi ngồi về chỗ cũ.

Giản Hạo Phong cười nhìn Bạch Lộ, lấy từ sau lưng ra một cái hộp gì đó, đưa cho cậu nói.

"Em dâu, quà tết cho em."

"A!"

Cậu ngước mắt nhìn Giản Diệc Minh, thấy anh không biểu lộ gì mới nhận lấy.

"Em cảm ơn!"

"Vậy còn của em đâu?"

"Chú không có phần đâu, cái này là anh đặc biệt tặng cho tiểu Lộ đó."

Giản Diệc Minh trừng lớn mắt nhìn Giản Hạo Phong, lại nghe thấy tiếng Bạch Lộ cười hì hì.

Đến giờ cơm tối, mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ, chỉ riêng có Giản Tuấn Cường không nói gì, rất nghiêm túc ăn cơm.

Hạ Ý Văn thấy vậy liền huých ba Giản một cái, ra hiệu cho ông mau nói gì đi, nhưng ba Giản chỉ 'hừ' một tiếng, làm ra vẻ không liên quan đến mình.

Bạch Lộ hơi im lặng, đầu cúi xuống, nụ cười trên mặt cũng không còn nữa.

"Ăn cái này đi."

Giản Diệc Minh sợ cậu buồn, liền lập tức gắp cho cậu một miếng thịt, nhẹ giọng nhắc nhở cậu. Hạ Ý Văn cũng cười cười gắp thức ăn cho cậu.

"Tiểu Lộ, con mau ăn đi, đừng để ý."

"Vâng, mẹ."

Sau khi ăn cơm xong, cũng không còn sớm nữa, Giản Diệc Minh liền dẫn cậu về nhà. Vốn mẹ Giản còn định giữ cậu lại, nhưng bác sĩ Giản một mực muốn kéo cậu về, sợ cậu ở nhà thêm một chút nữa liền không được tự nhiên.

Bạch Lộ rất lễ phép, tạm biệt mọi người rồi rời đi.

"Anh tiểu Lộ, nhất định phải đến chơi nữa đấy."

"Anh biết rồi."

Đợi anh và cậu đi rồi, thái độ của Giản Tình liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bĩu môi về sô pha ngồi.

Mẹ Giản cũng không cười nữa, liếc Giản Tuấn Cường một cái.

"Ông đó, hiếm lắm mới có dịp tụi nó về đây, ông không thể bày ra vẻ mặt vui vẻ được à?"

Ba Giản ngồi đọc báo cũng không được, mày nhíu chặt lại.

"Đều tại nó, tại sao đã gọi bà bằng mẹ rồi mà vẫn không chịu gọi tôi bằng ba."

Giản Hạo Phong ngồi vắt chân chéo, nhàn nhã uống trà, thong thả nói:

"Ba cứ nhăn nhó như thế, em ấy còn chẳng dám nhìn ba, huống gì là gọi ba một tiếng ba chứ."

Mà trong lúc đó, Bạch Lộ trên đường đi lấy xe mặt cứ cúi xuống đất, không chịu nhìn đường còn suýt nữa vấp ngã.

Giản Diệc Minh thấy tâm trạng cậu không tốt liền dừng lại, quỳ một chân trước mắt cậu, ngước mắt nhìn Bạch Lộ.

"Sao vậy? Nói cho anh nghe đi."

"Giản Diệc Minh, có phải ba anh... rất không thích em không?"

Giọng của cậu hơi khàn, vành mắt còn đỏ lên.

Giản Diệc Minh vẫn còn quỳ ở dưới đất, anh mỉm cười, trong mắt chứa đựng cả sự cưng chiều cùng ôn nhu đối với cậu.

"Đừng khóc, ba anh không phải không thích em, chỉ là ông ấy không biết nên bày tỏ như thế nào thôi."

"Giản Diệc Minh... "

"Hôm nay là mùng một, khóc sẽ không còn may mắn nữa. Không bằng anh dẫn em về lại bên kia, nói rõ cho ba anh biết."

"Đừng! Em muốn về nhà."

"Được! Như vậy mới ngoan."

Sau đêm hôm đó, cậu và anh cùng ngầm hiểu nhau mà không nhắc lại chuyện đó. Sáng mùng hai tết Bạch Lộ còn đang nằm ườn trên sô pha, hiếm lắm mới có dịp cả hai cùng nghỉ ngơi như vậy, phải tranh thủ cả ngày quấn lấy bác sĩ Giản mới được.

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, cậu còn tưởng là Giang Cảnh Văn đã đến, bởi vì hắn đã nhắn tin cho cậu hôm nay sẽ rước cậu về nhà mình, có điều khi vừa mới mở cửa ra, một thân hình cao lớn đổ ập xuống người cậu.

"Anh Bạch, năm mới vui vẻ."

Tống Gia Hằng đeo kính bịt khẩu trang kín mít vui vẻ ôm chặt lấy cậu, Bạch Lộ đơ ra đúng năm giây, sau đó định thần lại đẩy hắn ra.

"Tiểu Tống, còn cả anh Đàm và chị Viên, sao ba người lại đến đây?"

"Là Tống Gia Hằng nhắn tin nằng nặc đòi đến nhà em, cho nên anh đã gọi thêm cả Viên Hiểu Hiểu đi chung."

"Vậy... ba người mau vào nhà đi."

Bạch Lộ mở rộng cửa ra cho ba người bọn họ vào.

Đúng ngay lúc Giản Diệc Minh từ nhà bếp đi ra, tay áo len xắn lên đến khuỷu tay, bốn mắt lập tức nhìn nhau.

Viên Hiểu Hiểu là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, cô nhận ra người này, đây không phải cái người ở cùng Bạch Lộ ngày đó sao?

Giản Diệc Minh im lặng không nói gì, chỉ để lại đĩa hoa quả vừa cắt xong trên bàn, sau đó xoay người rời đi, để lại không gian riêng cho cậu.

"Mọi người ngồi đi."

"Tiểu Lộ, người đó... không phải bác sĩ sao?"

"Phải, anh ấy là bác sĩ."

Bạch Lộ chớp chớp mắt nhìn Viên Hiểu Hiểu.

"Ý chị không phải vậy. Tại sao anh ta lại ở trong nhà em?"

"Bởi vì..."

Cậu hơi mím mím môi, sau đó mỉm cười một cái, dù sao sớm hay muộn mọi người cũng sẽ biết, vậy thì cho họ biết sớm một chút cũng được, với lại cậu không muốn Giản Diệc Minh vì yêu cậu mà chịu thiệt thòi.

"Anh ấy là bạn trai em."

Ba người trợn trừng mắt, đều không hẹn mà hít sâu một hơi.

"Em có biết mình đang nói gì không vậy?"

"Em biết chứ, em rất tỉnh táo."

Cả ba người đồng loạt im lặng, cả căn phòng liền chìm trong bầu không khí khó xử.

"Hai người... quen nhau bao lâu rồi?"

Đàm Châu lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, anh thật ra đã sớm nhận ra giữa Giản Diệc Minh và Bạch Lộ có gì đó, chỉ cần tinh ý một chút, quan sát bọn họ sẽ phát hiện ngay.

"Bọn em quen nhau hai năm, ở bên nhau năm năm."

"Lâu như vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.