Nhật Ký Ảnh Đế

Chương 10




Bạch Lộ và Đàm Châu, cùng với một vị minh tinh khác bên giải trí Tinh Không được phân chung một nhóm, thật ra show thực tế này chính là tổ chương trình sẽ giao nhiệm vụ cho bọn họ, sau đó sẽ để bọn họ đi làm nhiệm vụ.

Ngoài ra còn có khả năng bị nhóm khác giành đồ, bởi vì mấu chốt của nhiệm vụ là mỗi đội sẽ cạnh tranh nhau, ở trên chiến trường không phân bạn bè kẻ thù, đội nào hoàn thành xong nhiệm vụ được giao mà không mất gì sẽ được tổ chương trình thưởng.

Bạch Lộ nằm lăn trên giường, vươn tay cầm điện thoại muốn nhắn tin cho bác sĩ Giản nhưng lại sợ giờ này anh đang bận việc, vẫn là quyết định không nhắn thì hơn.

"Xin chào, tôi Tống Gia Hằng của giải trí Tinh Không, rất vui được làm quen."

"Đàm Châu, giải trí Nhất Tinh."

"... "

Đàm Châu lay lay Bạch Lộ một cái, đưa cho cậu ánh mắt mau chào hỏi người ta, cậu lập tức ngồi bật dậy, mỉm cười đầy thân thiện.

"Anh Bạch, em thật sự rất thích anh đó, em đã xem hết tất cả phim anh đóng rồi."

Tống Gia Hằng chạy đến, bắt lấy tay cậu.

Bạch Lộ đơ người ra, không ngờ tới một người nhìn bề ngoài có chút đáng sợ như Tống Gia Hằng lại nhiệt tình đến vậy.

"Vậy... vậy sao?"

Cậu kéo kéo áo Đàm Châu, ý nói anh mau làm gì đó đi, Đàm Châu nhanh nhẹn ho khan một tiếng, mở lời.

"Đã làm quen rồi đúng không, mau đi ăn thôi."

"Được!"

Trương đạo và những người khác sớm đã tụ tập bên dưới, chuẩn bị sẽ đi một vòng làm quen chỗ này một chút.

Đến tối, tổ chương trình tìm một nhà hàng kiểu cổ để ăn, đồ ăn ở đây thực sự rất ngon nha.

Bạch Lộ móc điện thoại ra, chụp mấy tấm hình cảnh mọi người đang vui vẻ ăn uống với ảnh lúc đi tham quan sau đó up lên weibo, bên trên có ghi 'đã đến nơi, cảnh sắc ở An Huy rất đẹp.'

Fan bên dưới mới thấy thông báo đã lập tức nhào vào bình luận.

[Trời ơi, Lộ Lộ và Đàm Châu lại thân thiết như vậy sao?]

[Đồ ăn ngon, Lộ Lộ vậy mà chụp đồ ăn.]

[Em đang du lịch ở An Huy, cầu Lộ Lộ nổ địa chỉ cho em.]

Bạch Lộ cắn cắn đũa, vừa lướt đọc bình luận của fan vừa cười.

Bên phía ekip thấy vậy liền lén chụp ảnh lại, đăng trên trang chính thức của chương trình, sau đó @Bạch Lộ 'đang ăn cơm mà cậu ấy cười vui vẻ như vậy, có phải lén sau lưng mọi nguời nhắn tin với người yêu không?', còn thêm một cái emoji mặt cười vào.

Fan và người qua đường theo dõi chương trình tức khắc bùng nổ.

[Cái gì, Lộ Lộ có người yêu á?]

[Lộ Lộ nhà tui đáng yêu như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều người thích rồi.]

[Trọng điểm chính là em ấy vừa nhìn điện thoại vừa cười đó.]

[Trời ơi, Lộ Lộ cười lên thật đáng yêu a~]

Fan bình luận như vậy cũng không có gì, bởi vì Bạch Lộ ở trong giới thật sự chưa từng dính phải scandal tình ái nào, chỉ có bị fan đem đi quăng vào hố cp với người khác thôi.

Giản Diệc Minh ngồi trong phòng bệnh, hôm nay đến phiên anh trực ca cho nên không thể về sớm được.

Nghe thấy tiếng thông báo đặc biệt của weibo, anh liền lướt lên xem, là Bạch Lộ đăng ảnh.

Bác sĩ Giản mỉm cười nhẹ, chọt vào tấm ảnh có mặt cậu đang cười rất tươi, lưu về máy mình.

"Bác sĩ Giản, thay ca đi, anh về được rồi."

Tiểu y tá Y Y ôm tập bệnh án ló đầu vào sau cửa, cong cong khóe mắt nhìn anh.

Giản Diệc Minh gật đầu nhẹ, đứng dậy thay áo khoác trở về.

Khi bước đến trước cửa bệnh viện, tiểu y tá vội vã từ sau chạy tới, thở dốc nói:

"Bác sĩ Giản... cho... cho em về ké..."

"Bạn trai em đâu?"

"Ui cha, tên đó thì nhờ̀ được gì chứ, giờ này chắc đang chơi game."

Giản Diệc Minh nghĩ ngợi gì đó mới gật đầu.

Đến trước cửa tiểu khu nhà Y Y, cô bước xuống, vẫy tay chào tạm biệt anh rồi rời đi.

Bác sĩ Giản về tới nhà cũng đã là gần mười hai giờ đêm, anh mở cửa, nhìn huyền quan tối đen không có hơi ấm nào.

Nếu như là khi Bạch Lộ còn ở nhà, hành lang nhất định sẽ sáng đèn, lúc mở cửa sẽ có người nhào đến ôm lấy anh, nở một nụ cười thật tươi xua tan hết mệt mỏi trong người của Giản Diệc Minh.

"Meo~"

"Tiểu Ái?"

Tiểu Ái cọ cọ vào chân anh làm nũng, coi bộ nó đói rồi.

Bác sĩ Giản mở điện thoại lên xem, không có tin nhắn nào của Bạch Lộ hết, anh thở dài một hơi, buông điện thoại ra.

Ở bên kia, Bạch ảnh đế sớm đã lăn đùng ra ngủ rồi, ba người ba giường, sáng mai bọn họ còn phải dậy sớm để nhận nhiệm vụ từ phía tổ chương trình.

Báo thức kêu 'tít tít' bên cạnh, cậu đã sớm bị làm phiền đến tỉnh giấc, giơ tay xoa xoa hai mắt.

Dường như nghĩ ra cái gì đó, Bạch Lộ cầm điện thoại chụp một bức ảnh, gửi cho bác sĩ Giản ở đầu dây bên kia.

"Chào buổi sáng~"

Giản Diệc Minh đang ăn sáng, anh nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nhấn vào voice chat, là giọng của bà xã nhà mình.

Bác sĩ Giản mỉm cười nhẹ, lưu tấm ảnh kia về máy.

"Ăn sáng chưa?"

"Em mới dậy, vẫn chưa ăn."

"Bảo bối, đừng để bị cảm lạnh."

Bạch Lộ nghe Giản Diệc Minh nói ra hai từ 'bảo bối' mà trong lòng liền ấm áp.

Cậu vùi đầu vào chăn, cười khúc khích vui sướng.

"Em biết rồi, anh cũng vậy."

Đàm Châu đã tỉnh, nghe thấy tiếng Bạch Lộ giường bên đang cười, anh liền quay qua hỏi:

"Tiểu Lộ, em nói chuyện với ai vậy?"

Cậu giật mình, vội nói:

"A! Là chị trợ lý gọi điện cho em ấy mà."

"Ồ! Vậy anh thay đồ trước."

"Ừm!"

Đợi Đàm Châu đi rồi, Bạch Lộ mới thở phào một hơi, dọa chết bảo bảo rồi.

Nói chuyện với bác sĩ Giản một chút nữa cậu mới chịu rời giường, Tống Gia Hằng đang còn ngủ liền bị Đàm Châu không thương tiếc lật chăn lôi dậy.

"Đợi lát nữa nhận nhiệm vụ xong chúng ta sẽ tìm chỗ trốn trước."

"Khoan! Ai là đội trưởng, ai cầm cờ?"

Tống Gia Hằng nhìn chằm chằm hai người còn lại.

Bạch Lộ nghĩ nghĩ một chút, trò chơi lần này của bọn họ rất đơn giản, vừa làm nhiệm vụ được giao vừa phải trốn các đội khác, đảm bảo sau khi hết thời gian đều phải hoàn thành xong mọi thứ. Đặc biệt mỗi đội sẽ được phát một chiếc cờ, trường hợp cờ của đội nào bị đội khác cướp sẽ trực tiếp bị loại khỏi cuộc chơi, hoặc đội nào chưa hoàn thành xong nhiệm vụ trong thời gian chỉ định sẽ bị phạt.

Hình phạt là do tổ chương trình giao, nhưng có một điểm chính là hình phạt ngẫu nhiên do đội trưởng của nhóm bốc.

"Cầm cờ cứ để tiểu Lộ là được."

"Em sao?"

Bạch Lộ chớp chớp mắt, loại trò chơi này không phải cậu chưa từng chơi qua, lúc trước có tham gia một khóa huấn luyện dã chiến, nhưng cái đó là chơi bắn súng bằng đạn màu a. Giáo quan còn khen cậu phản xạ tốt, rất nhanh nhẹn.

"Em thấy hợp lý đấy, cứ để anh Bạch cầm đi. Vậy anh Đàm sẽ là đội trưởng, em dò đường."

Phân công mọi thứ xong, bọn họ đến chỗ ekip nhận nhiệm vụ, đúng lúc đụng mặt đội khác.

Trong đội này có hai người là Vương Tiệp và Tạ Lẫm cùng một người khác nữa của giải trí Tinh Không.

Hai đội bằng mặt không bằng lòng, bề ngoài vẫn mỉm cười chào hỏi thân thiện, thật ra bên trong sớm đã vạch ra cả đống kế hoạch đè bẹp đối phương để bọn họ không có khả năng đứng dậy được nữa.

"Tiểu Tống và người của giải trí Nhất Tinh mới qua một đêm đã thân như vậy rồi sao?"

"Nói người khác còn không nhìn lại mình xem có khác người ta ở điểm nào không? Tôi khuyên cậu nên về soi gương đi."

Tống Gia Hằng khoanh tay trước ngực hếch cằm nhìn đối phương.

Hạ Duy tay nắm thành quyền, nghiến răng tức giận nhưng không thể làm gì, nếu bây giờ gã động thủ nhất định sẽ bị máy quay quay lại, vậy chỉ có thể đợi đến lúc trò chơi bắt đầu.

Bạch Lộ mỉm cười vẫy tay với hai tiểu minh tinh cùng công ty với mình kia, xem như là chào hỏi sau đó kéo Tống Gia Hằng đi.

"Nhìn tên đó thật ngứa mắt, nói thật em không ưa hắn lâu rồi."

Đi bên cạnh nghe hắn thao thao bất tuyệt, hai người bọn họ không khỏi nhíu mày.

"Em nói thật cho anh biết, không phải nói xấu đồng nghiệp đâu nhưng tên đó thực sự rất đánh khinh. Nghe nói hắn vì muốn tham gia chương trình này mà lên giường cùng đàn ông, phía sau còn có một kim chủ làm lớn nữa."

Đàm Châu vỗ bộp lên vai Tống Gia Hằng một cái, Bạch Lộ hơi rũ mắt.

"Bảo sao từ đó tới giờ đây là lần đầu tôi gặp cậu."

"Anh Đàm, anh nói như vậy em rất đau lòng đó."

"Cậu là người mới, cậu không hiểu đâu. Nếu theo lời cậu nói thì trong giới này chẳng ai là không đáng khinh cả, bọn họ hoặc là có người quen trong giới, hoặc là có hậu thuẫn phía sau, có mấy ai đi lên từ thực lực của mình chứ?"

Bạch Lộ lắc lắc đầu cười khổ.

"Không phải như vậy, anh Bạch rất giỏi mà."

"Đó là cậu không biết, mẹ của tôi là diễn viên nổi tiếng, ba của tôi cũng có thân phận đặc biệt, tôi cũng giống bọn họ thôi."

Bầu không khí bất chợt bị sự im lặng bao trùm, ngột ngạt đến khó chịu.

Tống Gia Hằng nhíu mày.

"Bạch ảnh đế mà em biết là người tự dựa vào thực lực của mình đi đến bây giờ, anh ấy rất giỏi chứ không phải dựa vào người khác mới được như vậy."

Bạch Lộ thoáng ngạc nhiên nhìn Tống Gia Hằng sau đó mỉm cười một cái, khóe mắt cong cong nói:

"Cảm ơn cậu, tiểu Tống."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.