Sáng nay quán A Thành diễn ra rất lạ. Tất cả mọi người đều ùa ra đứng hết ở bên ngoài quán. Ở bên ngoài bày một cái bếp củi và đang đun một cái nồi nước lớn. Mọi người nhìn nhau thắc mắc không hiểu đó là nồi nước gì mà màu của nó lại đục như vậy. Nhưng tất cả mọi người của quán A Thành lại không ai nói gì. Bên cạnh nồi nước là rổ cá chép đã được cắt lát, ướp mắm muối đầy đủ, còn cả tôm, cua, tất cả đều là đồ tươi sống. Ngoài ra còn có một rổ rau đủ các loại đều đã được rửa sạch sẽ.
Sau khi nước sôi, Tần Nguyên từ từ cho cá, tôm, cua vào nồi nước. Đợi sôi được một lúc thì vớt hải sản ra rồi cho rau vào. Đến lúc này thì Tần Nguyên mới múc nước dùng cùng với hải sản và rau vào chén bún đã chuẩn bị sẵn rồi nếm thử. Biểu hiện của hắn rất thú vị. Hắn vừa thổi vừa ăn liên tục, rất tận hưởng như thể chưa từng được ăn món nào ngon như thế. Chưa cần Tần Nguyên nói câu nào, biểu hiện của hắn cũng đủ khiến người khác nhìn mà thèm nhỏ dãi.
“Có ai muốn thử không?”
“Có! Có!” Lập tức nhiều người nhao nhao lên.
Nhân viên của A Thành múc ra rất nhiều chén nhỏ đưa cho mọi người ăn thử. Ai nấy đều khen tấm tắc, còn nói chưa từng được ăn món nào ngon như vậy. Lúc này Lâm Thành mới nói: “Đây gọi là lẩu. Còn nước này gọi là nước dùng. Trong thời tiết se se lạnh này thì món ăn lẩu là phù hợp nhất. Tại hạ khuyên quý vị nên ăn ngoài trời nếu không muốn gây nguy hiểm cho nhà của các vị. Các vị cứ thử tưởng tượng nếu cả một nhà quây quần quanh bếp lửa mà ăn lẩu không khí sẽ tuyệt vời và ấm cúng đến như thế nào. Mọi người có ai muốn mua về thưởng thức không?”
“Muốn muốn muốn! Tôi muốn mua!”
Vậy là mọi người đổ xô đòi mua về. Bán lẩu đỡ mất sức hơn bán đồ ăn giống như mấy ngày vừa rồi. Vì nồi nước lẩu đã được các đầu bếp nấu từ sáng sớm. Việc của họ bây giờ chỉ là múc nước lẩu và chuẩn bị các nguyên liệu tươi sống cho khách mang về mà được. Đó là lý do mà Lâm Thành nói hắn vẫn có thể bán hàng mà không mất sức. Tần Nguyên nhìn Lâm Thành không khỏi thán phục. Hắn tự hỏi người này rốt cuộc còn chuyện gì là không làm được?
“Hôm nay việc xong sớm, cùng ta đi thăm ‘trạm xá’ không?”
‘Trạm xá’ là cách mà Lâm Thành dùng để gọi căn nhà lớn mà hắn mua dùng làm nơi chăm sóc cho những người mà Chung công tử đã từng đả thương trước kia. Tất cả tiền mà hắn kiếm được từ quán A Thành đều dùng để chi trả cho mọi chi phí phát sinh ở ‘trạm xá’. Trong kế hoạch của Lâm Thành, ‘trạm xá’ trong thời gian sau này sẽ dùng để chữa trị cho tất cả những người trong huyện bị thương. Tiền chi trả cho trạm xá trước mắt sẽ do hắn trả, nhưng sau này khi đã ‘tẩy trắng’ bản thân thành công hắn sẽ huy động thêm tiền từ những phú hộ khác.
Khi Lâm Thành tới ‘trạm xá’, thái độ của những người ở đây đối với hắn thân thiện hơn rất nhiều so với lần hắn đến cách đây ba ngày. Những người bị thương có vẻ đã được chăm sóc rất tốt, sức khỏe đã hồi phục lên nhiều. Có lẽ vì vậy mà thái độ của những người kia đối với Chung công tử mới nhẹ nhàng như vậy.
“Ta muốn ủng hộ một chút vào ‘trạm xá’ của ngươi, có được không?”
Lâm Thành nhìn Tần Nguyên, hơi ngạc nhiên một chút rồi lắc đầu: “Không cần đâu. Đây là sự chuộc tội của ta. Ngươi đã giúp ta đủ nhiều rồi.”
Ba người Tần Nguyên đã ở nhờ nhà Lâm Thành một thời gian. Ngoài trừ lúc ở quán, Tần Nguyên và Lâm Thành thường xuyên gây hấn với nhau mà đa phần là do Lâm Thành bị Tần Nguyên chọc cho tức chết. Cho dù ghét y như vậy nhưng Lâm Thành không phủ nhận Tần Nguyên cũng có vài mặt tốt. Ít nhất là y để cho hai thuộc hạ của mình chạy bàn giúp hắn. Hai thuộc hạ kia rõ ràng đều là cao thủ thế mà giờ ngày nào cũng phải chạy bàn cho người vốn không phải là chủ nhân của mình cũng là thiệt thòi cho họ lắm rồi. Hắn cũng đã liên hệ thuê thêm người làm, chứ nếu cứ lợi dụng họ suốt, họ nổi điên lên lại giết hắn không chừng.
Bỗng một tên người làm không biết từ đâu chạy nhanh vào "trạm xá" hổn hển cấp báo:
“Công tử, có chuyện rồi. Có mấy người đến quán đập phá, đòi chúng ta đưa tiền.”
Lâm Thành ngạc nhiên nhưng lại không có một nét lo lắng. Hắn chỉ đưa mắt nhìn Tần Nguyên. Tần Nguyên mỉm cười, nháy mắt nói với hắn, “ Có huynh đệ Nhậm gia ở đấy quán ăn của ngươi sẽ không sao.”
Lâm Thành mỉm cười. Ít ra ở nhờ phải được thế a.
“Nhưng công tử, bọn chúng lại dám lấy danh nghĩa của công tử đập phá đòi tiền của quán.”
Mặt Lâm Thành lập tức tối sầm. Kế hoạch của hắn đang diễn biến tốt đẹp, là kẻ nào dám đến phá hắn?
“Biểu hiện của khách hàng thế nào?” Tần Nguyên lo lắng hỏi.
“Tiểu... tiểu nhân thấy chuyện vội vàng chạy đến báo nên... nên cũng không biết ạ.”
Giọng của Lâm Thành đột nhiên trầm xuống:
“Có biết là người của ai không?”
“Thuộc hạ thấy tên đứng đầu khá quen mặt. Hình như là người của Tô công tử.”
Hắn còn chẳng biết cái tên họ Tô đó tên gì. Hình như tiểu thuyết chưa bao giờ nhắc đến. Ngay cả nhân vật của hắn đây tên cũng chỉ có một chữ Chung. Có lẽ sau khi Chung công tử có ý muốn hoàn lương, tên họ Tô này không nhịn được nên muốn phá. Chắc hẳn y chỉ chọn đại một quán ăn nào đó làm ăn tốt chứ không biết quán A Thành là do hắn mở.
“ Cái tên khốn đó. Tưởng không còn Chung công tử nữa thì không ai dám làm gì ngươi sao?” Lâm Thành tức tối ra mặt.
“Có cần quay lại quán xem thử không?”
“Không cần. Giờ có quay lại cũng không được ích gì, thay vào đó ta muốn đi thăm hỏi tên họ Tô đó hơn. Ngươi có biết võ công không?”
Tần Nguyên không trả lời mà mỉm cười hỏi lại: “Ngươi đoán xem?”
“Ha, ta nghĩ mình đoán được.”
...***...
Có năm tên nam nhân cao lớn, mặt mũi bặm trợn, tay cầm gậy gộc đứng trong quán A Thành. Bên cạnh chúng một bộ bàn ghế đã bị đập hỏng, chén bát vỡ tan. Tất cả khách trong quán đều sợ hãi, có người còn tức giận. Vừa nãy xông vào bọn chúng vừa đập phá vừa lớn tiếng hô: “Chủ quán đâu? Có biết địa bàn này là của ai không? Là của Chung công tử nhà bọn ta. Khôn hồn biết điều thì nộp tiền bảo kê ra đây.”
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ đều biết rõ là kẻ xấu đến gây chuyện. Bọn họn không để chúng làm loạn thêm, ra tay một lúc đã hạ đo ván bọn chúng. Nhưng người giải quyết xong thì vấn đề khác lại phát sinh: Hiện giờ khách hàng đang nhao nhao lên không ngừng chửi bới Chung công tử.
“Ta biết ngay mà. Tên Chung công tử đó làm sao có thể hoàn lương được. Hắn đã ác từ xưa đến giờ rồi, mãi mãi cũng không thể thay đổi.”
“Đúng vậy. Cái hôm ở chợ đó là hắn chịu nhục chỉ để chúng ta đừng tố cáo hắn với quan trêи mà thôi. Chúng ta bị lừa rồi.”
“Ác bá vẫn hoàn ác bá mà. Không thể thay đổi được.”
Nhậm Vũ nghe mà nổi điên. Tuy rằng hắn chẳng ưa gì Chung công tử (Ngoại trừ món ăn mà y nấu ra. Hắn sẽ không thừa nhận chỉ vì y nấu ngon nên hắn có cảm tình chút chút.) nhưng bao lâu nay y đã nỗ lực để làm người tốt như thế nào hắn đều đã thấy. Chỉ vì một bọn xấu xa không biết từ đâu ra nói xấu Chung công tử, đám người này liền tin là thật, phủ nhận hết những gì y đã làm bao lâu nay. Việc đó hắn không thể nhịn. Hắn muốn nói vài lời.
“Mấy người đã thử đứng im rồi bị hơn trăm người ném đá đến máu chảy khắp người bao giờ chưa?”
Hắn chưa kịp nói Nhậm Huyền đã lên tiếng rồi.
“Các người bảo Chung công tử giả vờ chịu nhục vậy trong các người kẻ nào dám đứng im để bị ném đá như thế mà không bỏ chạy? Các người có ai giả vờ mà làm được như vậy không?”
Tất cả mọi người im bặt, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng. Tất cả bọn họ đều đã từng ném Chung công tử ngày hôm đó, không ném đá thì cũng ném trứng, ném cà chua. Họ cũng chứng kiến Chung công tử bị ném đến máu chảy đầm đìa như thế nào, cũng nhìn thấy y vờ vật chống chọi như thế nào. Nếu chỉ là giả vờ làm sao có thể kiên trì đến như thế, nếu không muốn nói là liều mạng?
“Nhưng bọn chúng nói...”
“Bọn chúng là người của ai? Ngươi có chắc chúng là người của Chung công tử không?”
Nhậm Huyền vừa nói vừa cầm một cánh tay của một tên trong số bọn chúng bẻ cái rắc. Tên đó la lên thảm thiết khiến tất cả mọi người đều giật mình.
“Khai cho thật. Là ai sai các người đến đây? Nếu không nói ta sẽ bẻ nốt cái tay còn lại của ngươi.”
“Đừng... Đừng….... Xin ngài nương tay, tiểu nhân xin khai. Tiểu nhân xin khai…”_Hắn đau đớn rặn từng chữ_" Là Tô công tử sai tiểu nhân làm. Tô công tử nói... nói tiểu nhân dùng danh nghĩa của Chung công tử đi phá... phá các quán ăn, cửa hàng.”
“Tại sao hắn làm thế?”
“Vì Chung công tử từng đánh đuổi Tô công tử nên... nên là Tô công tử muốn trả thù.”
Sau khi nghe những lời đó, người dân lập tức nhao nhao lên chửi rủa Tô công tử. Không cần huynh đệ Nhậm gia ra tay, tự bọn chúng cũng bị dân đánh đuổi đi rồi. Sau đó mọi người lại tiếp tục ngồi vào bàn ăn uống như chưa có gì xảy ra.
Nhậm Huyền không nói gì nữa nhưng vẻ mặt rõ ràng rất khó chịu. Nhậm Vũ từ nãy giờ nhìn đại ca mình mà ngạc nhiên không thôi. Lâu lắm rồi hắn mới thấy đại ca giận dữ đến như thế. Hắn hiện tại cũng rất giận, tâm trạng cũng rất không thoải mái.
Tại sao dù bọn họ biết mình đã nghi oan cho Chung công tử rồi mà một câu xin lỗi cũng không nói?