Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 43: Lãng Khách Xa Nhà




Mưa vẫn rơi tầm tã, cảnh vật mỗi lúc một mờ hơn.

Thiên Vân thân thể hơi trấn, khí lưu quanh thân rất nhanh tản đi, hắn nhàn nhã đi bộ vào trong phòng Vũ Huỳnh.

Vân huynh đệ, chúc mừng a, vậy mà thật có thể thành công đột phá.

Thiên vân cũng là vô cùng cảm kích sự trợ giúp của đám người Vũ Huỳnh, hắn vội vàng chắp tay, khiêm tốn nói.

"Nếu không có sự trợ giúp từ hai vị, tại hạ giờ này có lẽ đã chết.

Lời khách sáo cũng không cần nói, ta sẽ lý giải những gì mình biết về cảnh giới tuyệt đỉnh.

Hai vị ngày sau nếu đặt chân tới một bước này, có lẽ nó sẽ giúp ích rất nhiều"

Hai người Vũ Huỳnh mí mắt hơi nhảy, quả thực họ đang có ý tìm Thiên Vân bàn luận vấn đề này a.

Vũ Huỳnh không nói, thế nhưng ca ca hắn cách tuyệt đỉnh đã không còn xa nữa.

"Vậy phải cảm tạ Vân huynh đệ rồi, nếu thực sự ngày sau ta có thể bước vào cảnh giới này, quyết sẽ không bao giờ quên ơn ngươi".

Vũ Tuyên nghiêm túc nói.

"Đừng nói lời khách khí như vậy, mau ngồi xuống, ta sẽ từ từ nói cho các ngươi nghe".

Thiên Vân đi tới bàn trà, không hề tỏ ra khách khí, ngồi xuống.

Vũ Huỳnh gọi một nữ nhân tới, thấp giọng dặn dò vài tiếng, cũng đi vào theo.

"Hai vị phải chăng biết bức hoạ kia vẽ là trận chiến gì?" Thiên Vân không có lý giải cảnh giới tuyệt đỉnh ngay, mở miệng nói sang trận chiến trong bức tranh.

"Chính là Long Quân đại chiến Cửu Vĩ Hồ.

Tuy chúng ta hiện tại là người Viêm Quốc, nhưng trước đây tổ tiên chúng ta vốn là con dân Bách Việt di cư sang.

Dù máu chảy trong người đã rất nhạt, thế nhưng những thứ này chúng ta vẫn còn không dám quên".

Vũ Tuyên bình tĩnh trả lời, hiển nhiên hắn cũng biết truyền thuyết này.

"Ta không biết bức hoạ kia là do ai vẽ, nhưng ta có thể dám chắc, người này thực lực rất mạnh.

Cái chính cần nói, nhân vật chủ đạo trong tranh không phải Long Quân, cũng không phải Cửu Vĩ Hồ, người này chính là đạo nhân ảnh đứng trên đỉnh núi".

Thiên Vân nói ra suy nghĩ của mình.

"Vân huynh có thể lý giải một chút sao?".

Vũ Huỳnh hiếu kì hỏi.

"Ta không biết suy nghĩ của mình có thực sự chinh xác hay không, có lẽ mỗi người sẽ lĩnh ngộ bức tranh này theo một cách khác nhau.

Với ta, càng nhìn vào bức tranh lâu, ta càng cảm thấy thân ảnh Long Quân cùng Cửu Vĩ Hồ nhạt dần rồi biến mất.

Thế nhưng đạo nhân ảnh kia lại khác, hắn cứ thế đứng đó, từ mờ chuyển thành rõ ràng, rồi khí thế hắn mỗi lúc một cao.

Đến cuối cùng toàn thân hắn xuất hiện 365 điểm sáng, điểm sáng nhạt dần rồi biến mất".

Thiên Vân nói đến đây liền nhấp một ngụm trà.

Sắp xếp ngôn từ một chút liền nói tiếp.

"Ta nhìn ra, những điểm sáng này chính là nơi ẩn náu của các huyệt vị, ta đoán muốn tiến vào tuyệt đỉnh, có lẽ chính là mở ra các huyệt trên người"

Vũ Huỳnh cùng Vũ Tuyên cảnh giới chưa tới, không dám đưa ra nhận xét, chỉ lắng tai nghe.

Lúc này Vũ Tuyên mới tò mò hỏi.

"Ngoài mở huyệt đạo, còn có lưu ý nào khác không?"

"Ngoài mở huyệt đạo, chúng ta cần ngộ ra "khí".

Loại "khí" này chính là thiên địa chi khí, thân thể chi khí.

Ngộ ra một điểm liền có thể tự hành vận dụng vào chiến đấu, khai sáng kiếm chiêu, đao chiêu, bất cứ thứ gì ngươi nghĩ đến".

Thiên Vân tiếp tục nói

Huynh đệ họ Vũ bốn mắt nhìn nhau, có cái hiểu lại có cái không.

— QUẢNG CÁO —

Thiên Vân cũng không hề khó chịu, dù sao hai người cấp độ chưa tới, rất khó nắm bắt.

"Tuyên huynh vừa rồi cũng đã nhìn ta thi triển đao pháp a".

Thiên Vân mỉm cười quay sang Vũ Tuyên hỏi.

"Đúng thế, ta chứng kiến qua, đao pháp của Vân huynh tựa như mưa rơi, liên miên không dứt.

Mỗi đao xử xuất đều là sát chiêu, mưa gió không lọt kinh khủng cực kỳ, nếu người thực lực thấp nhìn thấy, chỉ sợ quan sát được một chiêu hai mắt liền phế".

Vũ Tuyên quay sang nhìn Vũ Huỳnh, không tiếc lời khen.

Vũ Huỳnh bị đại ca nhìn, không khỏi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Bản thân hắn chính là kẻ bị chịu thiệt thòi a.

Hắn đây còn là nhị lưu cao thủ, nếu như tam lưu trở xuống, chỉ sợ nhìn một cái mắt liền mù.

"Ta từ trước tới nay vốn chưa từng học đao pháp, căn bản công pháp ta học không môn đao pháp nào phù hợp.

Trước nay ta thường vận dụng các loại đao kỹ nhập môn chiến đấu mà thôi".

Thiên Vân lạnh nhạt nói ra tình hình cụ thể.

"Cái này...!Nói như vậy, môn đao pháp Vân huynh sử dụng, là chính ngươi vừa ngộ ra?".

Vũ Tuyên hít một ngụm khí lạnh, hỏi.

"Không sai.

Ta cảm nhận được mưa gió sắp tới, sấm chớp nổi lên.

Khí tức của đêm mưa khiến ta sinh ra cảm ứng, cứ thế theo cơn mưa mà diễn sinh ra đao pháp".

Thiên Vân không có phủ nhận, gật đầu nói.

"Chỉ là vừa ngộ ra, liền khủng bố như thế".

Vũ Tuyên bật thốt lên, khó mà tin được.

"Kì thực cũng không có gì không thể, dù sao thực lực của Vân huynh vốn rất cao.

Năm xưa Kiếm Thánh một kiếm bổ đôi Kiến An sơn cũng không phải nói chơi".

Vũ Huỳnh lại không hề tỏ ra nghi ngờ, nói về sự tích Kiếm Thánh.

Thiên Vân cũng gật đầu, không có nói gì thêm.

Đối với hắn, một kiếm bổ đôi Kiến An sơn quá là bình thường, chỉ cần chạm chân vào hàng ngũ Hoá cảnh liền làm được.

Năm xưa Đao Thánh cùng Kiếm Thánh hiển nhiên cơ thể cũng rất cường hãn a.

Vũ Tuyên lúc này cũng chỉ có thể xưng phải, ba người đàm luận một lúc liền có vài cô gái tiến vào.

Các nàng đều rất xinh đẹp, thân hình yểu điệu, da trắng như tuyết.

Trên tay đều bưng một đĩa đồ ăn cùng thức uống.

"Đến...!Vân huynh, hôm nay chúng ta phải uống với nhau một bữa, lời khách sáo cũng đừng nói".

Vũ Huỳnh vốn đã muốn uống với Thiên Vân một trận thống khoái, lúc nay ha hả cười đi tới bàn ăn.

Thiên Vân không có từ chối, đứng dậy theo sau ngồi vào bàn ăn.

Hắn lần trước đã đáp ứng uống với Vũ Huỳnh một trận, lần này lại nhận được sự trợ giúp từ y, nếu từ chối thực không nói nổi.

Ba người ngồi vào bàn, chén lớn chén lớn uống vào.

Rượu thịt đều là hảo hạng, người đẹp cũng là đỉnh tiêm.

Có đàn, có ca, lại có múa, đời người nào ai không muốn có cuộc sống như vậy.

"Dạ vũ đêm đông mời lãng khách

Huyền cầm hợp tấu mĩ nhân ca

Ba tuần rượu nhạt ai còn thức

Kẻ tỉnh mong quên nỗi nhớ nhà"

Thiên Vân mang một chút buồn, nhàn nhạt ngâm khẽ.

— QUẢNG CÁO —

"Vân huynh đệ lại có hứng làm thơ a, thật không ngờ, thật không ngờ".

Huynh đệ họ vũ một giới võ phu, nào có hiểu mấy thứ thi thư, chỉ có thể mỉm cười cổ vũ.

"Tại hạ tài thô học thiển, nào có cái gì thi phú, ta chỉ là cảm khái nhân sinh mà thôi.

Thú thật với hai vị, ta từ lúc sinh ra tới nay, chưa từng mơ tưởng làm một hiệp khách, chứ đừng nói là anh hùng mấy lần cứu được công chúa.

Mong ước cả đời ta, có lẽ chỉ cần được an ổn sinh hoạt cùng người thân đến hết đời".

Thiên Vân thở dài buồn bã nói.

"Xem ra Vân huynh cũng là người có nhiều tâm sự a".

Vũ Tuyên nghe ra một chút tâm tình trong đó.

Thiên Vân cũng không muốn bàn sâu vào việc này, hẳn ngăn lại tâm tình phức tạp, nâng ly rượu nói.

"Không nói mấy chuyện này nữa, đêm nay có rượu đêm nay say, chúc nhị vị sớm ngày đạp vào tuyệt đỉnh hàng ngũ"

"Vậy phải cám ơn Vân huynh đệ rồi, nào cạn".

Hai huynh đệ họ Vũ nghe vậy liền đứng dậy nâng ly.

Tửu lượng của Thiên Vân không cao, cũng may hắn thân thể cường hãn, lại tu vi tuyệt đỉnh, vậy mà tới cuối cùng người say lại là huynh đệ họ Vũ.

Thiên Vân không có bằng hữu ở Viêm Quốc, người hắn biết cũng chỉ có huynh đệ họ Vũ, Viêm Nguyệt công chúa mà thôi.

Thiên Vân không muốn đi ra ngoài gây thêm phiền phức, đành ở lại Dạ Vũ sơn trang đến ngày đấu giá hội mở cửa.

Thiên Vân cũng rất là thấp thỏm, hắn chỉ sợ người của Liễu gia sẽ truy tung tới, rất may lại không có ai tìm tới cửa.

Thiên Vân lại không hề biết rằng, lúc này kinh đô Viêm Quốc đang gió nổi mây phun.

Đại Chu sứ giả tìm tới, hắn đại diện ý chí của Đại Chu hoàng đế, sắc phong Viêm Hoành thái tử làm vua Viêm Quốc.

Viêm Quốc hoàng đế không nói gì, chỉ truyền xuống một câu.

"Nếu Đại Việt cũng đồng ý ta liền nhường ngôi"

Đây rõ ràng là muốn lôi Đại Việt xuống nước.

Nếu Đại Việt không trả lời có nghĩa Đại Việt không đồng ý quyết định của Đại Chu, hai quốc gia rất có thể sẽ có một hồi đại chiến.

Nhưng nếu Đại Việt đồng ý, chứng tỏ Đại Việt sợ phiền phức, chứng tỏ Đại Việt thế yếu.

Không chỉ Đại Chu sứ giả đến, Hoa Trì đế quốc sứ giả cũng đến, vậy mà họ lại trợ giúp Nghiêm Cung, sắc phong hắn lên làm vua.

Có thể nói, Viêm Quốc hiện nay vô cùng hỗn loạn.

Thiên Long đấu giá hội cũng không ngừng có cường giả tìm tới.

Trong số những người này còn có người Liễu gia.

Tiếp sau đó là tin tức Liễu gia thiếu chủ mệnh đăng đã tắt truyền ra.

Giới tu luyện giả nhao nhao nghị luận, không ngừng suy đoán kẻ thủ ác là ai.

Liễu gia không biết, lại đến tìm Ngưng Hương hỏi dò, nàng này cũng nói không biết.

Kinh đô Viêm Quốc nháo nhào cả lên, đông đảo tuyệt đỉnh cường giả bị phái đi điều tra vết tích.

Rất nhiều tu luyện giả chủ tu thôi diễn thuật được điều đến trợ giúp, kết quả họ chỉ tìm thấy một mảnh rừng đã bị thiêu rụi.

Từ khí tức để lại, người ta đoán được, kẻ phóng hoả tu vi cực cao, có lẽ đã đạp vào cảnh giới Sinh Hoa hoặc hơn.

— QUẢNG CÁO —

Liễu gia sợ, đám cường giả được phái tới cũng sợ, không còn ai dám truy tra nữa.

Lầu bảy Thiên Long đấu giá hội.

Lúc này Ngưng Hương một thân váy áo chỉnh tề, không còn vẻ kiều mị, không ăn mặc hở hang như trước.

Nàng cúi đầu, nửa quỳ rót trà cho một ông lão.

Ông lão này da mặt nhăn nheo, râu tóc cũng bạc trắng.

Đôi mắt ông sáng ngời có thần, toàn thân khí cơ nội liễm, vẻ mặt hiền từ.

"Ngưng Hương, ngươi biết kẻ đã giết người của Liễu gia sao?" Ông lão uống một ngụm trà, mỉm cười hỏi.

"Gia gia, ta không biết a".

Ngưng Hương ngón trỏ cùng ngón cái miết miết góc áo, lí nhí nói.

Ông lão nghe vậy cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Một lúc lâu sau ông ta mới thở dài, nghiêm giọng nhắc nhở.

"Ngươi đã lớn, gia gia cũng sẽ không cản ngươi tìm ý chung nhân.

Thế nhưng ngươi phải nhớ một điều, ngươi là đại tiểu thư của Ngưng gia ta.

Nếu kẻ ngươi muốn ở cạnh thực lực quá kém, tư chất không ra sao, các tộc lão sẽ không đồng ý"

"Ngưng gia ta đệ tử đời này chỉ có ngươi là người nổi bật nhất, chỉ sợ không ai muốn gả ngươi ra ngoài.

Ngươi cũng nên chuẩn bị, nếu kẻ kia là một nhân tài, cuối cùng y có muốn ở rể Ngưng gia chúng ta hay không?" Nói xong ông lão liền đi, không hề nói thêm gì nữa

Ngưng Hương sắc mặt tái nhợt, nàng biết gia gia nói như vậy là có ý gì.

Nếu nàng muốn ở bên cạnh người kia, hắn nhất định phải bước vào tiên đạo, hơn nữa phải có tư chất tu luyện cao.

Điều kiện hà khắc hơn chính là, thân không mang vướng bận, có thể không cần mặt mũi ở rể Ngưng gia, nếu sau này hai người có con, vậy con của hai người cũng sẽ mang họ Ngưng mà không phải bất kỳ họ nào khác.

Ngưng Hương vẻ mặt buồn bã, trong đầu không ngừng thấp thoáng hình bóng Thiên Vân.

"Nếu hắn không thể thành tiên, nếu hắn không muốn ở rể, nếu hắn không thích ta.

Ta sẽ làm như nào?" Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu nàng, muốn chém mà không đứt.

Những ngày này Thiên Vân toàn tâm toàn ý dành cho việc củng cố cảnh giới, hoàn thiện "Dạ Vũ Đao".

Thể nội lúc này nội lực đã keo lại, đặc quánh gần như biến thành một viên cầu hình tròn.

Thiên Vân không ngừng tôi luyện, cô đặc nội lực, sau bốn ngày viên cầu này đã rắn lại.

Hai đạo linh tính đã bị Thiên Vân hấp thu hết, thân thể một lần nữa đề thăng.

Thiên Vân không biết bản thân lúc này mạnh tới mức độ nào, chỉ biết nếu chiến đấu với Minh lão một lần nữa, hắn có thể dùng một quyền xỏ xuyên phòng hộ phù lục giết chết lão.

Hôm nay cũng đã là ngày thứ năm, Thiên Vân mang theo linh thạch cùng lệnh bài đấu giá hội tiến về Bạch Lộc quảng trường.

Lần này hắn không ẩn giấu thực lực, khinh công thi triển ngày càng nhanh.

Thế mà cả Vô Ngân Ảnh cùng Vạn Tướng Pháp Điển cũng đã viên mãn.

Lúc này Thiên Vân tựa như một cơn gió, vút một cái liền biến mất, nhanh không thể tưởng tượng.

Hắn nhận ra, nội lực hắn càng mạnh, Vô Ngân Ảnh lại càng nhanh.

Thiên Vân vài lần tự nhủ, phải chăng Vạn Tướng Pháp Điển cùng Vô Ngân Ảnh vốn là công pháp của người tu tiên.

Thế nhưng cuối cùng hắn lại bác bỏ.

Tuy hai môn công pháp này vô cùng ảo diệu, thế nhưng chúng rất dễ học, điều kiện chỉ hà khắc với những người kinh mạch nhỏ yếu.

Nếu như người luyện có kinh mạch rộng rãi, mọi khó khăn dường như bằng không

Thiên Vân cũng không biết thứ mà hắn coi như đơn giản, lại là đạo bình chướng lớn nhất đối với những võ giả khác.

Hơn nữa cũng vì kinh mạch của hắn lớn gấp bảy lần người thường, cho nên mọi khó khăn khi kinh mạch nghịch hành gần như không có.

Không sai, pháp môn này không phải công pháp tu tiên, thế nhưng nếu hắn có thể lấy võ tiến vào con đường tu tiên, hai môn công pháp này lại nói là tiên pháp, có gì sai đây?

Cuối cùng cũng vì hắn lịch duyệt chưa đủ, cảnh giới không tới, lại càng không có sư phụ chỉ đạo tu luyện, mới sinh ra nhiều khúc mắc như vậy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.