Ban đêm, hậu viện Quỳnh Thủy lâu gió lạnh vù vù, vật hi sinh đáng thương còn đang hắt xì, đau khổ chờ Giáo chủ đến.
“Hắt xì, hắt xì, hắt xì ~~~” Vật hi sinh đánh cái hắt xì thứ một trăm linh một xong, Giáo chủ đại nhân mà gã tâm tâm niệm niệm mới khoan thai đi đến.
Trong gió đêm, Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo đứng cạnh thạch bàn trong hậu viện Quỳnh Thủy lâu, bên người là thủ hạ đắc lực nhất của hắn, hai người đều bịt khăn che mặt. Gió đêm nghịch ngợm nhấc lên một góc cái khăn che mặt của Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo, lộ ra hơn nửa cằm, dưới ánh trăng hiện ra màu sắc mê người, quanh thân y cũng được bao phủ trong ánh trăng nhu hòa, mông lung mờ ảo giống như sắp thuận gió bay đi.
“Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ.”
“Nhật hộ pháp đứng lên đi, trong khoảng thời gian này tình huống như thế nào?”
“Bẩm Giáo chủ, trong quá trình thuộc hạ điều tra, phát hiện Nguyệt hộ pháp cùng Thanh Trữ Vương Lê Phi Tuyệt có cấu kết, hai người có ác tâm, trước mắt tạm thời liên thủ để đạt được mục đích riêng. Theo thuộc hạ quan sát, Thanh Trữ Vương vì cướp ngôi vị Hoàng đế, còn Nguyệt hộ pháp vì diệt trừ Hoàng hậu, thuộc hạ cho rằng hai người này liên thủ sẽ không đơn giản như vậy.”
“Tốt, ta đã biết, ngươi tiếp tục chú ý hai người này, đặc biệt là Nguyệt hộ pháp. Cứ như vậy, lui xuống đi.”
“Vâng, Giáo chủ.”
Một trận gió thổi qua, hậu viện Quỳnh Thủy lâu không thấy một bóng người, chỉ lưu lại hơi thở phiêu tán trong gió.
Đồng dạng trong ánh trăng mông lung vào ban đêm, trong Trục Nhật Các của Hoàng cung, có một người đáng thương đang than thở, mày nhíu chặt, mặt nhăn nhó y như khổ qua, người đáng thương này không phải ai khác, chính là Thanh Vân Vương điện hạ.
Vương gia này ban ngày bởi vì vận khí không tốt, không nghĩ tới chọc vào họng súng, quang vinh hy sinh, trở thành bia đỡ đạn, kết quả bị bắt khiêng hai cái sọt tấu chương lớn về Trục Nhật Các của y, giờ phút này y đang múa bút thành văn, để phê xong trong ba ngày mà hoàng huynh y quy định.
“Hương Tình, rót trà!” Hiện tại Lê Phi Dật cơn tức rất lớn, nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Hương Tình thành thật pha trà, y bưng lên uống quá nhanh, sau đó ~~~ sặc ~~~
“Đây là cái ngày gì vậy! Người xúi quẩy, uống miếng nước cũng bị sặc ! A ~~~ ta chịu không nổi, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút!”
Lê Phi Dật không mục đích loanh quanh trong Hoàng cung, ngay cả chính y cũng không biết mình đi như thế nào, chỉ cảm thấy hình như đã đi tới chỗ ở của phi tử. Y đông nhìn nhìn, tây ngó ngó, cuối cùng phát hiện đây là Cảnh Ương cung của Thục phi.
“Cảnh Ương cung a, ha hả, có cái để chơi rồi.” Ngoạn tâm của Lê Phi Dật đột nhiên nổi lên, y vẫn thực chán ghét lão cha của Thục phi, đương nhiên cũng không thích Thục phi, hiện tại có cơ hội tốt như vậy y đương nhiên sẽ không bỏ qua, để y hù dọa Thục phi kia một phen! Ngoạn tâm
Lê Phi Dật rón ra rón rén mò vào, tránh trong bụi cỏ ngoài tẩm cung Thục phi, mới chuẩn bị lẻn vào liền nhìn thấy Thục phi từ bên trong đi ra, hướng về phía hậu viện Cảnh Ương cung.
Lê Phi Dật cảm thấy kỳ quái, đã trễ thế này, nàng không ngủ lại chạy tới hậu viện làm gì? Nhất định có quỷ! Hừ hừ, bị ta tóm được rồi nhé ~~~ y hưng phấn theo sau.
Hậu viện Cảnh Ương cung, một nam tử đứng dưới tàng cây . Tần Thủy Tâm chậm rãi đi, tới trước mặt nam tử thì dừng lại.
“Cuối cùng ngươi cũng đến, ta chờ đến sốt rột rồi!” Nam tử oán giận Tần Thủy Tâm đến muộn.
“Không phải ta đã đến rồi sao, ngươi gấp cái gì nha! Nhớ ta sao?” Tần Thủy Tâm nũng nịu nói, thuận tay đặt lên cổ nam tử.
Ánh mắt Lê Phi Dật trừng lớn, trong lòng gào thét: Oa, yêu đương vụng trộm nha? Hảo kích thích a ~~~ bất quá nam chính này là ai a? Sao trông giống ai đó? Chẳng lẽ ~~~
“Đúng vậy, nhớ ngươi, ta không nhớ ngươi thì nhớ ai a?” Nam tử một tay ôm vòng eo mềm mại không xương của Tần Thủy Tâm, một tay chạy loạn trên người nàng.
“Hừ, đừng tưởng là ta không biết, nữ nhân yêu thương nhung nhớ ngươi đầy đường, ngươi còn thiếu một người là ta sao? Ngươi tìm đến ta chẳng qua là muốn ta cho mượn thế lực, để ta giúp ngươi đi lên ngôi vị Hoàng đế!” Tần Thủy Tâm cười nhạt lời nói của nam tử.
“Ngươi cũng hiểu rõ đấy thôi! Bất quá đây vốn là giao dịch giữa chúng ta, ngươi đừng quên, lúc trước là ngươi tới tìm ta trước, muốn ta giúp ngươi diệt trừ Tiêu Vũ Lạc, mà ngươi sẽ lấy thế lực của Phệ Nguyệt giáo trợ giúp ta một tay.” Nam tử buông Tần Thủy Tâm ra, đi đến dưới ánh trăng, kiêu ngạo ngang tàng nhìn nàng.
Lúc này Lê Phi Dật đã thấy rõ ràng, nam nhân này quả nhiên chính là Lê Phi Tuyệt, ha hả, có trò hay để xem! Có nên nói cho hoàng huynh không, ân ~~~ không nói cho y! Ai biểu y phạt ta phê tấu chương! (=_=b)
“Nếu biết như vậy, ngươi cũng nhanh ra tay đi, hay là ngươi cũng bị tiểu tiện nhân kia mê hoặc rồi?” Tần Thủy Tâm cười lạnh.
“Sao có thể chứ?! Bây giờ thời cơ còn chưa chín mùi, ngươi đừng nóng vội như vậy, nóng vội không ăn được đậu hủ nóng đâu.” Lê Phi Tuyệt đi qua ôm Tần Thủy Tâm, “Hơn nữa ngươi không biết là lúc này chúng ta nên làm chút chuyện sao?”
“Sắc quỷ!”Tần Thủy Tâm cười nhạo, “Đến phòng ngủ của ta!”
Sau khi hai người rời đi, Lê Phi Dật vẫn ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ của y như đang tự hỏi chuyện trọng yếu, một hồi lâu sau, y xoay người nhảy lên nóc nhà phi về Trục Nhật Các của mình.