Nhất Kiến Chung Tình

Chương 22




Tới Yêu Nguyệt các, quả nhiên gặp được Nhan Tuấn, lúc này y đang nhàn nhã uống trà trong Tử Vận đình của Yêu Nguyệt các, giống như biết bọn họ sẽ đến, không hề kinh ngạc.

“Thái tử điện hạ, sớm a. Không biết ngài tự mình đến hàn xá có chuyện gì không a?”Nhan Tuấn nhíu mi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lê Phi Kì.

“Nhan Tuấn, Bản cung tới mang ngươi đi gặp Hoàng Thượng.” Lê Phi Kì cũng không để ý thái độ của y.

“Nga, là vì chuyện ngọc bội đi.”

“Đúng vậy. Bây giờ cùng ta đi.”

Sau đó Lê Phi Kì mang Nhan Tuấn cùng Tiêu Vũ Lạc vào Hoàng cung, đứng trong Ngự thư phòng chờ Hoàng Thượng lâm triều trở về. Tiêu Vũ Lạc thật sự không rõ, mang hắn theo làm gì, chuyện lại không liên quan đến hắn, nhưng đã đến đây rồi, cũng đành chịu.

Nghe một thanh âm lanh lảnh hô: “Hoàng Thượng giá lâm.”

Nhan Tuấn cùng Tiêu Vũ Lạc vội vàng quỳ xuống: “Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Miễn lễ.” Hoàng Thượng vừa thấy Nhan Tuấn liền ngây người một lúc, lập tức hỏi: “Kì Nhi, ngọc bội là của y?”

“Vâng, phụ hoàng, y là Nhan Tuấn.”

“Nhan Tuấn, Nhan Tuấn, có phải nương ngươi kêu Nhan Khanh không?”

Nhan Tuấn vừa nghe Hoàng Thượng biết tên mẫu thân mình, hơi khựng lại, nói: “Hồi Hoàng Thượng, đúng vậy.”

“Thật là Nhan Khanh? Vậy ngươi là nhi tử của Nhan Khanh? Trên vai phải ngươi có một vết bớt hồ điệp hồng sắc đúng không?” Hoàng Thượng nói liền một mạch xong, ai cũng nhìn ra Người đang kích động.

Nhan Tuấn nghe vậy lại ngây người, y nghĩ tới một chuyện, trả lời: “Đúng vậy, thảo dân cả gan, xin hỏi Hoàng Thượng làm sao biết được?”

“Trẫm biết, Trẫm đương nhiên biết, bởi vì ngươi là hài tử của Trẫm a, Tuấn nhi! Lúc Trẫm nhìn thấy ngươi cũng đã xác định, bởi vì dáng vẻ của ngươi và nương ngươi thật sự quá giống nhau, giống đến mức Trẫm tưởng nương ngươi đang đứng trước mặt Trẫm.”

Nhan Tuấn cũng khó giữ bình tĩnh, buột miệng nói: “Sao có thể như vậy?!”

Trừ Nhan Tuấn, những người khác cũng bị tin này chấn động, Lê Phi Kì hỏi lại: “Phụ hoàng, việc này là thật sao?”

“Đương nhiên là thật. Tuấn nhi, lại đây, để Trẫm nhìn vai phải của ngươi, như vậy có thể chứng minh ngươi là hài tử của Trẫm.”

Nhan Tuấn đi tới,cởi áo lộ ra vai phải, quả nhiên có một vết bớt hồ điệp hồng sắc.

“Tuấn nhi, nương ngươi có khỏe không ?”

“Nương đã tạ thế.” Nhan Tuấn ảm đạm, thảo nào chưa từng nghe nương đề cập tới cha, thì ra cha chính là đương kim Hoàng thượng, nương biết vĩnh viễn cũng không gặp được cha, cho nên tình nguyện im lặng không nhắc tới .

“Thật sao, Tiểu Khanh đã đi rồi ư. Tuấn nhi, ngươi có oán Trẫm không?”

“Thảo dân không dám.”

“Tuấn nhi, ngươi có thể kêu Trẫm một tiếng Phụ hoàng không? Trẫm biết ngươi nhất định hận Trẫm, hận Trẫm bỏ rơi nương ngươi, hận Trẫm chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một phụ thân, nhưng Trẫm vẫn hy vọng ngươi có thể tha thứ cho Trẫm, kêu Trẫm một tiếng Phụ hoàng a!” Hai mắt sáng ngời hữu thần của Hoàng Thượng đã ẩm ướt, dừng lại một lúc, mới tiếp tục nói: “Năm đó Trẫm còn là Thái tử, cải trang vi tuần đến Giang Nam, gặp được nương ngươi, lúc ấy nàng là đầu bài của Thấm Tương Uyển, Trẫm cùng nàng nhất kiến chung tình, sau khi giúp nàng chuộc thân, chúng ta liền ở bên nhau, Trẫm đã nán lại Giang Nam hơn một năm, sau khi nàng sinh ngươi, Trẫm đã muốn mang nương ngươi trở lại kinh thành, chính thức thú nàng, nhưng kinh thành đột nhiên cấp báo, nói hoàng gia gia ngươi đột nhiên băng hà, muốn Trẫm hoả tốc chạy về kinh thành, vì vậy Trẫm ly khai nương ngươi, nhưng nào ai biết đi rồi sẽ không còn được gặp lại nương ngươi, Trẫm cũng muốn trở về đón nương ngươi, nhưng vẫn không có cơ hội, hiện tại Tiểu Khanh đã mất, Trẫm hy vọng ngươi có thể nhận thức Phụ hoàng này, để Trẫm bù đắp cho ngươi, cũng có thể khiến Tiểu Khanh trên trời có linh thiêng được an ủi.”

Nhan Tuấn nhất thời không nói gì, qua thật lâu, y vẫn im lặng, lúc này Tiêu Vũ Lạc đột nhiên lên tiếng: “Tuấn, ngươi kêu Hoàng Thượng một tiếng Phụ hoàng đi, dù sao Người cũng là cha thân sinh của ngươi, ta nghĩ nương ngươi cũng hy vọng ngươi làm như vậy, vì nương ngươi yêu cha ngươi a.”

Nghe được lời này của Tiêu Vũ Lạc, mọi người ở đây nhìn về phía hắn, làm hắn sợ tới mức trốn sau Lê Phi Kì không dám đi ra, thầm nghĩ ‘thảm rồi, có phải đã chọc giận mặt rồng rồi không a?’ Lê Phi Kì sủng nịch ôm Tiêu Vũ Lạc, y rất cảm động vì lời nói đơn thuần của hắn.

“Kì Nhi, hắn là..?” Hoàng Thượng cũng nhìn thẳng về phía Tiêu Vũ Lạc, đứa nhỏ này thực đơn thuần đáng yêu, vừa rồi chỉ chú ý Tuấn nhi, không để ý có hắn ở đây.

“Phụ hoàng, hắn là Tiêu Vũ Lạc, tức phụ của người nha.” Lê Phi Kì có điểm chịu không nổi Hoàng Thượng, đến bây giờ ngay cả dáng vẻ người sắp thành thê tử của con mình lớn lên như thế nào cũng không biết.

“Nga, hoá ra ngươi chính là Lạc Nhi mà Hoàng hậu vẫn khen không dứt miệng, Trẫm sơ sót rồi. Thật là một hài tử nhu thuận, chọc người trìu mến a. Kì Nhi, ngươi phải hảo hảo đối xử với người ta a.”

“Nhi thần sẽ làm như vậy.” Lê Phi Kì đắc ý liếc Nhan Tuấn .

Nhan Tuấn nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lê Phi Kì, hừ lạnh, muốn hướng ta thị uy sao?! Con mắt xoay chuyển một lúc, một ý niệm tà ác hiện ra trong đầu, y liền thanh thanh yết hầu, kêu một tiếng: “Phụ hoàng.”

Hoàng thượng bị một tiếng Phụ hoàng này của y làm cảm động, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành, cũng may mắn Người làm hoàng đế đã lâu, bồi dưỡng được tự chủ rất lớn, lập tức cười nói: “Hảo, hảo, Tuấn nhi, ngươi chịu nhận Trẫm là tốt rồi, đợi Trẫm triệu cáo thiên hạ, tế tổ xong sẽ cho ngươi nhận tổ quy tông. Trẫm nhớ năm nay ngươi đã mười chín, cùng Kì Nhi cùng tuổi, ngươi sinh tháng ba, Kì Nhi sinh tháng chín, Kì Nhi nên gọi ngươi một tiếng hoàng huynh rồi. ”

Lê Phi Kì nghe vậy, tâm không cam lòng không muốn nói: “Hoàng đệ ra mắt Nhị hoàng huynh.”

Nhan Tuấn nhíu mi, tiếp tục kế hoạch tà ác của y: “Hoàng đệ đa lễ. Phụ hoàng, nhi thần muốn nói một chuyện.”

“Chuyện gì vậy? Tuấn nhi.”

“Lúc nhi thần ở Giang Nam đã nhất kiến chung tình với Vũ Lạc, đã tính thú Vũ Lạc làm thê, nhưng mà hiện tại Vũ Lạc phải gả cho hoàng đệ, vậy nhi thần làm sao bây giờ? Huống chi Vũ Lạc cùng nhi thần là lưỡng tình tương duyệt a.”

Hoàng Thượng nghe vậy nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tiêu Vũ Lạc: “Lạc Nhi, có việc này không ?”

Hiện tại Tiêu Vũ Lạc đã sợ tới mức không biết nên nói gì, nếu không phải Lê Phi Kì đang ôm hắn, chắc hắn đã ngã xuống đất, hắn không hiểu lời này của Nhan Tuấn có dụng ý gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.