Một ngày sau, một đạo thánh chỉ đã tới Tiêu gia, phong Tam tử Tiêu gia Tiêu Vũ Lạc làm Thái tử phi, ngày hoàng đạo mười lăm tháng tư tiến cung. Tiêu gia khi tiếp chỉ sắc mặt bất đồng: Tiêu lão gia ngầm đau buồn thêm bất đắc dĩ; Tiêu Vũ Dận cũng ngầm đau buồn, nhưng tựa hồ còn có chút oán hận, muốn nói oán hận cái gì, ngoại trừ Thái tử, còn có thể là ai, có lẽ là quyền thế của hoàng gia đi, dân chúng bọn họ không chống lại được; Tiêu phu nhân vừa vui vừa sầu, vui vì Tiêu Vũ Lạc rốt cục muốn thành thân, tuy nói là người xuất giá, mà không phải người thú, sầu vì sau khi tiến cung mình sẽ rất khó gặp mặt nhi tử, nàng luyến tiếc.
Nhưng mặc kệ tâm tình những người Tiêu gia thế nào, người phiền muộn nhất vẫn là Tiêu Vũ Lạc. Hắn vẫn nhớ nhung Nhan Tuấn, hiện tại bản thân phải vào cung, có thể sẽ không còn được gặp lại Nhan Tuấn. Nhưng vì sao hắn có cảm giác đau lòng, thật giống như mỗi một khối trong tim bị người ta cắt đi, làm hắn đau đến mức không thể hô hấp. Hắn muốn gặp Nhan Tuấn, từ lúc trở lại kinh thành, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhớ mong Nhan Tuấn như vậy. Hiện tại hắn lại cấp bách muốn gặp Nhan Tuấn, hắn không biết đây là tình cảm gì. Hắn kết luận nó có thể là do mình phải xuất giá, cảm thấy ảo não, cần bằng hữu Nhan Tuấn này đến an ủi hắn đi, nhưng thấy chỗ nào đó không đúng. Cho nên hiện tại Tiêu Vũ Lạc chính là người phiền não nhất.
Tiêu Vũ Lạc bên này đang phiền não, Lê Phi Kì bên kia lại vui vẻ muốn bay lên trời. Ngược lại Tần Thủy Tâm tức giận đến mức điên lên, nàng một nữ nhân lại kém hơn một nam nhân, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu Vũ Lạc tiến cung. Ai cũng không thể cướp đi Lê Phi Kì, Lê Phi Kì là của mình nàng, có lẽ nàng nên làm điều gì đó. Tần Thủy Tâm thay một bộ bạch y, mang diện sa(1), phi thân ra khỏi Hoàng cung, dừng lại tại một tiểu đình bên hồ. Tay ngọc giơ lên, một người mặc y phục dạ hành liền hiện ra trước mặt nàng.
“Thuộc hạ tham kiến Nguyệt hộ pháp.”
“Đứng lên, ngươi giúp ta tiêu diệt Tam tử Tiêu gia Tiêu Vũ Lạc, phải thần không biết quỷ không hay.” (=”=)
“Tuân lệnh.” Hắc y nhân lĩnh mệnh rời đi, trên mặt Tần Thủy Tâm hiện lên một mạt tươi cười ngoan độc.
Ban đêm, tất cả đều bị bao phủ trong hắc ám thần bí cùng tĩnh mịch. Trên nóc nhà Tiêu gia một hắc y nhân bịt mặt lao nhanh tới trước, tìm thấy đỉnh phòng Tiêu Vũ Lạc, xoay người nhảy xuống, nghiêng thân tiến vào phòng, từng bước tới gần nhân nhi ngủ say trên giường. Ngay lúc đao của gã hướng tới cổ Tiêu Vũ Lạc, đột nhiên nghe thấy động tĩnh ngoài cửa phòng, vì thế hắc y nhân xoay mình nhảy lên xà nhà, yên lặng quan sát thay đổi trong phòng.
Một người lẻn vào phòng, rón rén đi đến bên giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên chu thần(3) của Tiêu Vũ Lạc. Hắc y nhân bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người, bất cẩn lộ ra một hơi thở, nghĩ thầm nguy rồi, quả nhiên nghe người nọ hét lên: “Kẻ nào?” Tiếng hét này đánh thức Tiêu Vũ Lạc, hắn dụi mắt, mơ mơ màng màng thấy có người đứng bên giường hắn, lại càng hoảng sợ, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn kỹ , thì ra là Tiêu Thần Phong.
“Thần Phong, sao ngươi lại ở đây?”
“Ách, không có gì, ngươi đừng làm ồn, trong phòng có người.” Tiêu Thần Phong hơi xấu hổ, nhưng y vẫn thực cảnh giác quan sát bốn phía.”Người nào, đi ra ngay.”
Hắc y nhân thấy tình thế không ổn, chuẩn bị rút lui. Ngay khi gã muốn nhảy ra khỏi phòng, Tiêu Thần Phong đề khí, một kiếm đâm tới trước. Hắc y nhân tránh đi trong gang tấc, nhảy lên nóc nhà chạy trốn mất dạng, Tiêu Thần Phong vốn muốn đuổi theo, nhưng lo lắng sẽ có người khác mai phục, vì thế quay lại bên Tiêu Vũ Lạc.
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ?”
“Không sao, vừa rồi là ai vậy?”
“Ta không biết, Thiếu gia, xem ra có người muốn hại ngươi, cần phải đề cao cảnh giác. Đêm nay để ta bảo hộ được rồi, ngày mai sẽ báo lại cho lão gia.”
“Nhưng ngươi cũng phải ngủ a, hay là, ngươi ngủ cùng ta, như vậy cũng có thể bảo hộ ta.”
Tiêu Thần Phong nghe xong đề nghị của Tiêu Vũ Lạc nhất thời đờ ra, cứng ngắc nói: “Không cần, ta là người tập võ, sẽ không sao đâu. Thiếu gia, ngươi mau ngủ đi.”
“Vậy được rồi.” Tiêu Vũ Lạc ngoan ngoãn nằm xuống ngủ, mà Tiêu Thần Phong sau khi nhìn thấy hắn nằm xuống, thở phào một cái, lập tức lại hiện ra một mạt cười khổ. Gã không thể nói ra cảm tình của mình với Tiêu Vũ Lạc, nhưng gã quyết định yên lặng bảo hộ hắn, vĩnh viễn cũng không để cho hắn chịu một chút thương tổn. Bởi vậy lần này Tiêu Vũ Lạc tiến cung, gã đã thương lượng cùng lão gia để gã cùng tiến cung bảo vệ Tiêu Vũ Lạc. Tiêu Thần Phong có chút đăm chiêu dừng trên thụy nhan(4) của Tiêu Vũ Lạc, vừa rồi thân pháp người nọ dường như rất quen thuộc, nhưng chưa thật sự giao đấu, gã không dám xác định, xem ra phải điều tra kỹ càng. (Ai, Lạc nhi thiệt là yêu tinh na, câu lun cả Phong ca, anh nì lại không được tg thương nên chỉ được iu đơn phương.)
************************************************
*Chú thích :
(1) diện sa : khăn che mặt
(2) y phục dạ hành : quần áo mặc để đi ban đêm
(3) chu thần : môi đỏ như son
(4) thụy nhan : khuôn mặt lúc ngủ