Lê Phi Kì thực đau lòng khi nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc rơi lệ, đồng thời cũng biết y có lỗi với Tiêu Vũ Lạc. Nhưng mặc kệ y an ủi Tiêu Vũ Lạc như thế nào, hắn vẫn khóc không ngừng, một chút cũng không có ý muốn dừng lại.
Lê Phi Kì vô kế khả thi, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý tà ác, tà tà nở nụ cười, ở bên tai Tiêu Vũ Lạc nhẹ giọng nói: “Lạc Nhi, đừng khóc a, nếu ngươi lại khóc, ta sẽ không từ thủ đoạn nga ~~~” Nói xong còn cố ý kéo dài âm cuối.
Hiện tại Tiêu Vũ Lạc khóc đến hôn thiên ám địa, đang ở trạng thái thần chí mơ hồ ảo tưởng Lê Phi Kì mất hết thanh danh, làm sao nghe ra nguy hiểm trong lời nói của Lê Phi Kì. Hắn ngây ngốc ngẩng đầu, mở to mỹ mâu nhuận trạch mà có vẻ đặc biệt ướt át, cãi lại: “Hừ, ta cứ khóc, liên quan gì ngươi?!”
“Ha hả, đây là ngươi tự tìm nga, đừng nói ta khi dễ ngươi nga ~~~” Nói xong tay phải duỗi ra, ôm chầm Tiêu Vũ Lạc. Tay trái khều cằm Tiêu Vũ Lạc, bức hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng y.
Tiêu Vũ Lạc bị động tác này của y làm cho sợ tới mức ngây dại, khi đối diện tầm mắt Lê Phi Kì, Tiêu Vũ Lạc nhìn thấy hình như có tinh quang hiện lên trong mắt phượng. Con ngươi tử sắc lưu chuyển quang mang dị thường, lộ ra một tia giả dối, một tia trêu tức, một tia vô hại, còn có một tia ôn nhu? Ách, đây là tình huống gì, Tiêu Vũ Lạc có chút phản ứng không được , đoán không ra y muốn làm gì. Nhưng là bản năng hắn cảm giác được nguy hiểm, vì thế giãy dụa muốn rời khỏi ôm ấp của Lê Phi Kì. Mà hình như không có hiệu quả gì, ngược lại bị ôm càng chặt. Mọi người nhìn thấy Thái tử điện hạ của bọn họ đối với Tiêu Vũ Lạc như thế thật là hảo tính tình, thái độ rất ôn nhu. Hơn nữa tư thế ái muội của hai người khiến người khác suy nghĩ lung tung, đều cảm thấy quan hệ của Thái tử cùng Tiêu gia tiểu công tử này không bình thường.
Tiêu Vũ Lạc cảm thấy rất không thích hợp, lắp bắp: “Ta, ta không khóc nữa, ngươi buông ra.”
“Ha hả, đã quá muộn rồi nga.” Lê Phi Kì nói xong hôn lên cái miệng nhỏ nhắn luôn cãi lại y, Tiêu Vũ Lạc kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, muốn làm rõ là chuyện gì đang xảy ra. Lê Phi Kì không để cho hắn có thời gian tự hỏi, lập tức làm sâu nụ hôn này, cướp đoạt không khí trong ngực hắn. Tiêu Vũ Lạc Nhi thiếu dưỡng khí nên sắc mặt trở nên đỏ bừng, vô lực xụi lơ ở trong lòng Lê Phi Kì, mặc Lê Phi Kì thăm dò càn quét trong miệng hắn. Nụ hôn vừa kết thúc, Lê Phi Kì buông Tiêu Vũ Lạc ra, nhìn hắn sắc mặt ửng đỏ, dù bận vẫn ung dung chờ đợi cơn thịnh nộ của hắn. Quả nhiên y như sở liệu, Tiêu Vũ Lạc giống như cái khí cầu thổi phồng xong…rồi bạo tạc .
“A ~~~ ngươi đồ đại sắc lang, ngươi, ngươi cư nhiên, cư nhiên ~~~” Tiêu Vũ Lạc vừa được tự do, lập tức một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi Lê Phi Kì mắng, giống ấm trà phun tức giận. Nhưng hắn thật sự là xấu hổ nói không được cái chữ “hôn” kia. Lê Phi Kì sắc lang này cư nhiên ở trước mặt mọi người hôn hắn, hiện tại hắn rất muốn tìm hầm ngầm chui vào. Hoặc là ai cho hắn một khối đậu hủ đập đầu tự tử, hoặc là cho hắn một cọng mì treo cổ cũng được, chỉ cần không cần xuất hiện trước mặt nhiều người là tốt rồi. (Ly: ta chết cười với mấy cách tự sát của Lạc Lạc lun, em í chưa chết mà chúng hủ nữ chết trước rồi)
“Ân? Ta cư nhiên hôn ngươi trước mặt nhiều người như vậy, thế nào?” Lê Phi Kì thực thưởng thức Tiêu Vũ Lạc quẫn bách xấu hổ, bởi vì thật sự rất đáng yêu. Nhưng những người khác cũng không được như vậy, tất cả mọi người trong đại sảnh thấy một màn vừa rồi hai mắt đã muốn lọt tròng, cằm trật khớp, thạch hóa tiếp theo phong hoá, không thể tưởng tượng được Thái tử điện hạ cùng Tiêu gia tiểu công tử cư nhiên là loại quan hệ này a ~~~ bất quá cái này cũng không sao, dù sao Tản quốc bọn họ cho phép hai nam tử cùng một chỗ. Hơn nữa Thái tử điện hạ anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, Tiêu gia tiểu công tử lại là nhân nhi tuyệt sắc như thế. Hai người cùng một chỗ là ông trời tác hợp cho a, chính là, chính là cũng không cần phải ở trước mắt bao người trình diễn tiết mục hôn môi đầy hương diễm a. Hơn nữa xem Tiêu gia tiểu công tử kia mắt sáng hàm xuân, thu thủy liên liên, mặt như hoa đào, da trắng nõn nà, tuyệt sắc phong tình. Cái này thật sự là đả kích những người chỉ được nhìn lại không được sờ a.
“Ngươi, ngươi, ngươi còn mặt mũi nói ra ?!” Tiêu Vũ Lạc cảm thấy da mặt người này thật sự đủ dày, hoài nghi có phải làm bằng sắt hay không, đánh thế nào cũng không xuyên qua được . (hủ nữ nói: đẹp trai thua chai mặt a~~~) (zoe : thời đó làm quái gì có sắt hở giời ??? >.< Huyền Dạ tỷ thật sự là đang thách thức mớ kiến thức của ta nhiều lắm nha~~~) “Vì sao ta không có mặt mũi nói ra? Dù sao sớm hay muộn ngươi cũng phải gả cho ta, hiện tại hôn một chút cũng không có gì to tát. Lại nói Nhan Tuấn kia có thể hôn ngươi, sao ta không thể? Ân?” Lê Phi Kì nói xong mắt phượng xinh đẹp nheo lại, cả người lộ ra hơi thở nguy hiểm, giống như chỉ cần Tiêu Vũ Lạc nói chữ “đúng” sẽ bị y nuốt vào bụng. Mọi người lại thạch hóa thêm phong hoá, không nghĩ tới quan hệ của Thái tử điện hạ cùng Tiêu gia tiểu công tử đã tới mức bàn hôn nhân a. Nhưng Nhan Tuấn kia là ai, giống như quan hệ cùng Tiêu gia tiểu công tử cũng không bình thường, chẳng lẽ là tình địch của Thái tử? Bất quá mặc kệ thế nào, bọn họ vẫn nên sớm chuẩn bị tốt hạ lễ, dù sao Thái tử đã nói Tiêu gia tiểu công tử sớm hay muộn cũng phải gả cho y. (Ly: mọi người quá ngầu, làm siêu nhân biến hình 2 lần lun) “Ách, không, không phải, hai người các ngươi ai cũng không được!” Tiêu Vũ Lạc vì hành vi không cốt khí rất buồn bực, nhưng không phải có câu “Hảo hán không ăn trước mắt” sao ? Người ta còn nói “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” a! Cho nên hắn nói như vậy hẳn là cũng không có gì đáng lo. “Được rồi, vậy cũng huề nhau, y hôn qua ngươi, ta cũng hôn qua ngươi, cái này xem như ngang nhau, bất quá ngươi vẫn phải gả cho ta.” Tuy rằng Lê Phi Kì không phải thực vừa lòng câu trả lời của Tiêu Vũ Lạc, nhưng ngẫm lại như vậy cũng tốt, ít nhất Lạc Nhi không có trực tiếp cự tuyệt y. Lúc Tiêu Vũ Lạc còn muốn nói thêm một chút, Thừa tướng Tề Chân chen vào nói: “Thái tử điện hạ, ngài cũng mệt rồi, thỉnh qua bên này ngồi đi.” Nói xong tính dẫn Lê Phi Kì đến thượng tọa, nhưng Lê Phi Kì khoát tay chặn lại: “Không được, Bản cung an vị bên cạnh Lạc Nhi đi.” Tề Chân cũng không có biện pháp, đành phải theo ý tứ của Thái tử, sai người cho thêm vài món ăn ở bàn của Tiêu Vũ Lạc. Lê Phi Kì khoát tay, nói: “Thừa tướng đại nhân chiếu cố khách nhân khác đi, không cần cố kỵ Bản cung, đều tùy ý đi.” Tề Chân lĩnh mệnh cáo lui, thuận tiện kéo đi đứa con Tề Hiên từ lúc bắt đầu vẫn chọc phá Tiêu Vũ Lạc cùng Thái tử. Lúc này Tề Hiên mới phản ứng lại, vui vẻ theo sát phía sau lão cha đi Trước khi đi còn quay đầu lại nháy mắt với Tiêu Vũ Lạc, biểu tình chờ xem kịch vui rất đáng đánh, Tiêu Vũ Lạc giận đến mức nghẹn lời. Sau khi Lê Phi Kì ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vũ Lạc, thân thủ ôm thắt lưng Tiêu Vũ Lạc, dùng sức kéo hắn dựa vào trên người mình. Tiêu Vũ Lạc giãy dụa vài lần, nhưng hiệu quả không lớn. Lúc này Tiêu Vũ Lạc mới cảm thấy trước kia đại ca muốn mình tập võ cường thân là chuyện nhìn xa cỡ nào. Chỉ tiếc lúc ấy hắn thường xuyên lười biếng, không học được cái gì hữu dụng. Hiện tại tốt rồi, bị người ta ôm chặt , mình lại cái gì cũng làm không được, thật không cam lòng a, bất quá khí lực của Lê Phi Kì này sao lại lớn như vậy?! “Lạc Nhi, đến, mau ăn hương tô kê.” Lê Phi Kì gắp một khối hương tô kê đưa tới bên miệng Tiêu Vũ Lạc, Tiêu Vũ Lạc quay mặt đi, không tính ăn. Nói giỡn, nếu hắn ăn chẳng phải là biểu hiện hắn khuất phục *** uy của Lê Phi Kì? Nói sao y cư nhiên phải ở trước mặt nhiều người như vậy uy hắn ăn cơm a, thật rất mất mặt, chuyện mất mặt như vậy, Tiêu Vũ Lạc hắn mới mặc kệ. (mọi người: hình như bị hôn càng mất mặt đi ~~~) “Lạc Nhi, ngoan nga, ăn đi, bằng không ta lại muốn không từ thủ đoạn nga ~~~” Lê Phi Kì chuẩn bị diễn lại trò cũ, chắc chắn người bình thường sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai. Nhưng hiển nhiên Vũ Lạc đáng yêu của chúng ta không ở trong phạm vi người bình thường. Chỉ thấy hắn nghiêng đầu uốn éo, chính là không ăn, rõ ràng đã quên vết xe đổ, vết sẹo tốt đã quên đau, không có tiếp thu giáo huấn. Vì thế thực đương nhiên cho Lê Phi Kì cơ hội hành hung, chỉ thấy Lê Phi Kì cắn một ngụm kê thịt, kéo đầu Tiêu Vũ Lạc lại, chế trụ cằm hắn. Trên tay dùng sức, khiến cho hắn hé miệng ra, chính mình cúi đầu uy một ngụm thịt gà kia cho Tiêu Vũ Lạc. Uy xong còn không thôi, nhân cơ hội xâm chiếm lưỡi của Tiêu Vũ Lạc, càn quét qua mỗi một góc trong miệng hắn xong mới cảm thấy mỹ mãn buông hắn ra. Một bàn người bị động tác vừa rồi của Lê Phi Kì kinh hãi đến mức đờ người , nhưng tiềm năng của nhân loại là vô hạn, dù sao cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Lê Phi Kì hôn Tiêu Vũ Lạc. Không bao nhiêu thời gian, một bàn người khôi phục bình thường, khiếp sợ trên mặt tan biến không để lại dấu vết gì. Nhưng Tiêu Vũ Lạc rất khó tiếp nhận đả kích như vậy, hắn căm giận trừng mắt Lê Phi Kì, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cái sắc lang kiêm tiểu nhân đê tiện vô sỉ, da mặt dày đến mức có thể xây tường thành, cư nhiên là Thái tử? Ta xem không chừng là ai đó nhặt được trong hầm cầu nga!” Lê Phi Kì đối với lời nói đại nghịch bất đạo của Tiêu Vũ Lạc không lưu tâm, lại thực xấu xa đùa giỡn hắn, cố ý nói: “Ân? Cái này lại là sai của ta sao? Ta nhớ rõ lúc trước đã cảnh cáo ngươi a, là ngươi không nhớ lâu a. Vẫn là nói ngươi cố ý, khó được dịp Lạc Nhi nhiệt tình như vậy a!” Tiêu Vũ Lạc bị y nói như vậy, mặt bị thiêu cháy, cúi đầu, phẫn hận cắn môi. Đôi môi vốn rất hồng nhuận bị hắn cắn lại đỏ tươi như vậy, thật sự kiều diễm ướt át, mê người giống như hoa hồng nở rộ. Lê Phi Kì xoa môi Tiêu Vũ Lạc, đau lòng nói: “Được rồi, đừng cắn, sắp xuất huyết rồi. Ta không đùa ngươi nữa, hảo hảo ăn cơm đi.” Nói xong buông Tiêu Vũ Lạc ra, nghiêm trang dùng cơm. Tiêu Vũ Lạc bị chuyển biến bất thình lình của Lê Phi Kì làm ngây ngẩn cả người, tuy rằng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không biết vì sao trong lòng xẹt qua một tia mất mác. Tiêu Vũ Lạc bị ý nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ, lắc đầu mạnh, báo cho bản thân là không thể, là mình nghĩ nhiều, ân, khẳng định là mình không hảo hảo ăn cơm. Hiện tại do đói bụng, nghĩ như vậy, Tiêu Vũ Lạc vội vàng ăn, hảo hảo đuổi loại ý tưởng kỳ quái này ra khỏi đầu. Sự thật chứng minh, Tiêu Vũ Lạc đích xác không phải người bình thường, ý tưởng phức tạp của hắn lập tức bị hắn quăng lên chín tầng mây, hiện tại đang tập trung tin hảo thần ăn cơm, hoàn toàn không thấy phiền não vừa rồi.