Nhất Kiến Chung Tình

Chương 13




Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt một cái, ngày Tiêu Vũ Linh xuất giá cũng tới rồi. Kỳ thật từ lúc Tiêu Vũ Lạc trở về chỉ qua có một ngày thôi. Sáng nay, Tiêu Vũ Lạc dậy sớm, mặc y phục sơ tẩy. Hôm nay hắn phải đến Tề Hiên gia tham gia hôn lễ, ai kêu hắn là đệ đệ tân nương, phải ngồi ở bàn nhà nương gia a.

Hiện tại Tiêu gia náo nhiệt phi phàm, âm thanh khua chiêng gõ trống đều có thể vang xa ngoài mười dặm, cửa cũng bị vây quanh bởi nhiều người xem náo nhiệt. Nhà của Thừa tướng cũng đông nghẹt người, Thừa tướng Tề Chân vẻ mặt tươi cười nghênh đón mỗi khách nhân vào cửa, nhìn cũng biết ông ta thực mong chờ cuộc hôn nhân này.

“Thừa tướng đại nhân, chúc mừng chúc mừng, lệnh lang cùng thiên kim Tiêu gia thật sự là ông trời tác hợp a.”

“Đa tạ Lâm đại nhân, thỉnh vào bên trong.”

“Chúc mừng Thừa tướng đại nhân, chúc lệnh lang cùng thiên kim Tiêu gia trăm năm hảo hợp.”

“Ha hả, đa tạ Trần đại nhân, thỉnh vào bên trong.”

Một người tiếp một người tiến vào gia môn, tuần tự chắp tay chúc mừng, thật rất náo nhiệt. Đội ngũ đón dâu chậm rãi tiến lên trên đường, Tề Hiên một thân hồng y cưỡi con ngựa cao to tuyết trắng, rất có cảm giác bạch mã vương tử. Lúc này gã nét mặt phơi phới, hàm răng tuyết trắng dưới ánh mặt trời tỏa sáng, chói lòa đến mức khiến người khác không mở mắt ra được, chỉ cần là người đều có thể nhìn ra gã đang đắc ý dào dạt. Ngẫm lại cũng đúng, có thể lấy được tiểu thư Tiêu gia như hoa như ngọc, ai có thể nhịn được tâm tình hưng phấn đắc ý. Huống chi Tề Hiên cùng Tiêu Vũ Linh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ gã đã ái mộ Tiêu Vũ Linh. Hiện tại mộng đẹp thành sự thật, ngươi nói gã có thể không hưng phấn sao? Bất quá Tề Hiên thì vui vẻ, nhưng khiến một đám thanh niên tài tuấn thương thầm Tiêu Vũ Linh đều tâm can tan nát, người nào cũng ai oán hận ghen tị nhìn Tề Hiên.

Thời điểm đội ngũ đón dâu tới cửa Tiêu gia, Tiêu Vũ Linh đầu đội hồng sa ,mang mũ phượng, được Tiêu phu nhân dẫn ra. Tề Hiên đón vào kiệu hoa, theo âm thanh khua chiêng gõ trống, đội ngũ đón dâu tiến vào Thừa tướng gia. Giờ lành đã đến, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái xong, một đôi phu thê mới được ra đời. Tân nương được đưa vào động phòng, chú rể còn phải cùng khách nhân kính rượu, có người muốn chuốc say chú rể, đại náo tân phòng, phía dưới có tiếng reo hò phụ họa. Trong thời gian ngắn, ăn uống linh đình, mọi người uống rượu ăn mừng, cả đại sảnh náo nhiệt ồn ào.

Tề Hiên đến bàn tiệc của nhà nương gia, cầm chén rượu, có chút say, tễ mi lộng nhãn với Tiêu Vũ Lạc, mơ hồ nói: “Vũ Lạc a, ha hả, thế nào, ta thú tỷ tỷ ngươi rồi, không cam lòng hả? Ha hả, hiện tại ngươi nên gọi ta một tiếng tỷ phu nga. Ha hả, đến, ngoan, kêu một tiếng tỷ phu.” (say rượu đùa giỡn a ~~~)

Vốn Tiêu Vũ Lạc còn có chút luyến tiếc tỷ tỷ lập gia đình, hiện tại nghe Tề Hiên nói như vậy lại khó chịu tới cực điểm, mắt to lập tức trừng lên. Nhưng lập tức cười tủm tỉm, tính toán chuyện xấu: “Hanh hanh, muốn đắc ý sao, ta không kêu, ngươi làm gì được ta?”

“Ha hả, Vũ Lạc a, ngươi tái mạnh miệng cũng vô dụng, ta là tỷ phu của ngươi, ngươi không gọi cũng không sao. Dù sao ta cũng không mất miếng thịt nào, bất quá chỉ sợ đến lúc đó tỷ tỷ ngươi sẽ mất hứng nga ~~~ hanh hanh ~~~”

“Nga? Phải không?” Tiêu Vũ Lạc ngửa đầu nhìn trời (kỳ thật là trần nhà) suy tư một lát, sau đó biểu tình như rất khờ dại rất thuần khiết nói tiếp: “Không biết nếu tỷ tỷ biết ngươi năm mười sáu tuổi hôn môi với một thiếu phụ nhà bên thì có sinh khí không a ~~~”

Tề Hiên vừa nghe sắc mặt lập tức đại biến, Tiêu Vũ Lạc thấy Tề Hiên biến sắc mặt thì đắc ý dào dạt. Tề Hiên này từ nhỏ liền thích khi dễ mình, gã dùng tỷ tỷ uy hiếp mình, cố tình tỷ tỷ lại thích gã. Hanh hanh, tai tiếng của ngươi ta còn nhớ kỹ đây, ai kêu ngươi chọc ta ~~~ (ta cam bái hạ phong với bé Lạc lun)

Tề Hiên bất đắc dĩ đầu hàng, biến hóa rất nhanh, lập tức có một con chó Nhật to lớn ôm vai Tiêu Vũ Lạc, vươn lưỡi, tựa hồ còn nói tiếng người: “Ha hả, Vũ Lạc thân ái, ta biết ngươi thiện lương nhất. Ngươi sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy ta bị tỷ tỷ vứt bỏ ngươi đúng không? Cho dù ngươi không quan tâm ta, ngươi cũng phải nghĩ cho tỷ tỷ ngươi một chút đúng không? Đến lúc đó người tối thương tâm có thể là tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ ngươi đối tốt với ngươi như vậy, ngươi sao có thể làm cho nàng thương tâm a? Cho nên để không tổn thương tâm tỷ tỷ ngươi, ngươi sẽ không nói cho nàng đúng không?”

Kỳ thật Tiêu Vũ Lạc chỉ muốn xem bộ dáng Tề Hiên kinh ngạc một chút, nhưng hắn vẫn làm bộ như cố đáp ứng.

Tề Hiên ngầm thở ra một hơi, trong lòng sớm đem Tiêu Vũ Lạc mắng từ đầu tới chân. Nghĩ thầm, tử tiểu tử này cư nhiên còn ghi hận gã rõ ràng như vậy!

Lúc này một tên sai vặt từ bên ngoài vội vàng chạy vào, ở bên tai Tề Chân nói nhỏ vài câu xong, chỉ thấy Tề Chân sắc mặt đại biến, vội vàng quay đầu nói với gã sai vặt kia: “Mau, mau mời y vào.” Nói xong bản thân cũng lập tức từ trên chủ vị đứng lên đi ra ngoài. Thì ra gã sai vặt kia báo lại ngoài cửa có một vị công tử ăn mặc cao quý tự xưng là Thái tử, vội tới Thừa tướng đại nhân chúc mừng. Đây là đại sự, Tề Chân không nghĩ tới Thái tử sẽ đích thân tới chúc mừng. Nhưng đột nhiên đến phủ Thừa tướng vô thanh vô tức như vậy, thiếu chút nữa đem ông hù chết.

Chỉ thấy trong đại sảnh một người đi vào, người này đội kim quan, trường bào bạch sắc, trên nội bào dùng tơ vàng thêu hai tường long đằng vân giá vũ, bên ngoài ngoại bào màu trắng. Cả người thoạt nhìn phiêu dật xuất trần, nhưng loại khí chất vương giả trời sinh này sao cũng không quên được. Đúng, người này đúng là Thái tử điện hạ cải trang tới thăm. Nhất thời cả đại sảnh im lặng, chúng quan viên đều ngừng hô hấp, vẫn không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn Thái tử. Ngay lúc bọn họ nhớ phải quỳ xuống thỉnh an, Thái tử khoát tay ngăn mọi người, ý bảo bọn họ vẫn tiếp tục là được rồi. Vì thế chúng quan viên đều khúm núm ngồi xuống, nhưng cũng không dám có động tác quá lớn. Không khí so với ban đầu lạnh đi không ít, Thái tử của chúng ta đương nhiên cũng nhận ra, hơi hơi nhíu mi, nhưng vẫn chưa nói ra.

Thừa tướng Tề Chân Nhanh chân chen vào, nói: “Ha hả, mọi người tiếp tục, tiếp tục, không cần câu nệ. Thái tử điện hạ, đến, bên này thỉnh.” Thừa tướng đúng là rất thông minh, biết y cải trang tới đây, nói vậy là muốn hảo hảo chơi đùa một phen. Mọi người như vậy rõ ràng là làm hỏng hưng trí của Thái tử, liền nhanh làm dịu đi không khí, đại sảnh cũng dần dần hồi phục náo nhiệt ban đầu.

*******************************************

tễ mi lộng nhãn : nháy mắt ra hiệu

tường long : rồng bay

đằng vân giá vũ : cưỡi mây đạp gió

hắc hắc, có cố nhân xuất hiện kìa, là ai thì mọi ng đoán xem nào…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.