Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 29: Nữ tử thanh lâu




Trong toà sơn trang to lớn liên tục xảy ra chuỗi hung án ly kỳ, nghe qua có phần giống với thời gian ở Thưởng Tuyết Các trên Phiêu Miểu Phong lúc trước.

Chỉ có điều, lần này Vân Ỷ Phong cùng Quý Yến Nhiên không phải người trong cuộc—hay chí ít là nhìn như không phải người trong cuộc.

Mà Hứa Thu Bình, người chịu ảnh hưởng trực tiếp từ sự tình lần này, với khát vọng sống mãnh liệt, liền không ngần ngại vứt bỏ tác phòng lôi đình trước đây, ngay cả Nhị ca cũng hiếm khi đến thăm, chỉ một mực ngồi đợi trong trạch viện của mình, đến bữa thì ăn đủ định lượng, mặc dù có chút không muốn ăn vì sợ trúng phải kỳ độc nào đó, sợ rằng bài đồng dao kinh hoàng kia sẽ ứng nghiệm.

"Hứa ngũ gia." Đêm đến, Vân Ỷ Phong nói, "Hiện nay chỉ có mình ngươi mới cứu được Thập Bát sơn trang."

Hứa Thu Bình ngồi trên ghế, cả người lọm khọm không chút tinh thần, lời nói đầy lo sợ và bất an: "Đối phương là ai ta còn không biết, làm thế nào mới cứu được đây? Có tin tức gì về Tứ ca ta chưa?"

"Tạm thời vẫn chưa, người của quan phủ vẫn đang tìm kiếm." Vân Ỷ Phong nói, "Đối phương hao tâm tổn ý tạo ra một trận mưa máu gió tanh trong toàn thành như vậy, hiển nhiên không thể nói là không có thù hận gì với Hứa gia. Việc buôn bán của Thập Bát sơn trang mấy năm gần đây đều do năm vị chưởng quỹ quản lý, Hứa lão thái gia không nắm rõ nhiều thứ nên Trương đại nhân chưa hỏi ra được gì, chi bằng Hứa ngũ gia cẩn thận suy xét lại một chút được không?"

"Thù hận tất nhiên là có." Hứa Thu Bình nhấp một ngụm trà, cố giữ cho đầu óc thanh tỉnh, "Trong làm ăn, việc kết thù kết oán vốn không thể tránh khỏi, nhưng cả năm huynh đệ chúng ta chưa từng xuống tay khiến cho ai mất đi bát cơm hay gì cả, trước giờ vẫn luôn biết điểm dừng, thực sự không nghĩ ra chuyện gì có thể dẫn đến thảm hoạ diệt môn như này."

Hắn khẳng định chắc nịch, không một chút do dự, tựa như lời bộc bạch đầy tự nhiên, có thể là thật sự quang minh chính đại, cũng có thể là... vốn có điều giấu diếm.

Trên đường trở về, Vân Ỷ Phong vừa đi vừa hỏi: "Vương gia thấy thế nào?"

"Ba huynh đệ trong nhà đều đã xảy ra chuyện, một còn lại chưa biết sống hay chết, Hứa Thu Bình hoảng sợ là dĩ nhiên." Quý Yến Nhiên nói, "Đến lúc này mà còn điều muốn giấu diếm, hẳn là tuyệt mật không thể để lộ rồi."

"Dựa theo bài đồng dao, cả năm huynh đệ đều sẽ phải chết." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, "Cái "máu chảy thành sông" tạm thời chưa bàn, hiện tại Hứa Thu Bình đã trở về, vô luận thế nào cũng sẽ không chết đói, vì thế "oa oa bật khóc đòi đồ ăn" hẳn là ám chỉ một điều gì khác chăng? Tỉ như cuối cùng Hứa gia trở nên nghèo đói nên Hứa ngũ gia rách nát phải đi xin ăn sống qua ngày chẳng hạn?"

Quý Yến Nhiên lắc đầu: "Trừ phi quan phủ tịch thu toàn bộ gia sản, còn đâu Hứa Thu Bình dù lụi bại đến đâu cũng là lạc đà chết đói vẫn ăn đứt ngựa*. Thế nhưng nếu khám xét nhà, sự tình lại quay về vấn đề chúng ta nhắc đến hồi nãy, bí mật bị giấu diếm rốt cục phải kinh khủng đến mức nào, có thể khiến Trương Cô Hạc bỏ qua biết bao việc thiện mà Thập Bát sơn trang đóng góp bấy lâu nay, để chỉnh đốn Hứa gia đến tận gốc rễ hay không?"

(*lạc đà chết đói vẫn ăn đứt ngựa: thành ngữ, lạc đà dù gầy quắt quéo đến đâu thì vẫn lớn hơn con ngựa, trường hợp này đại ý nói Hứa gia dù có phá sản thì vẫn là có vốn liếng vẫn sống tốt hơn so với một người nghèo chân chính)

Vân Ỷ Phong thở dài: "Đau đầu ghê."

"Đau đầu thì đừng nghĩ nữa." Quý Yến Nhiên vỗ vỗ hắn, "Ngươi còn là bệnh nhân, vẫn phải dưỡng cho tốt vào."

Vân Ỷ Phong ậm ừ đáp ứng, ngáp ngắn ngáp dài theo hắn trở về nhà trọ. Trong đại sảnh, một tốp thực khách đang túm năm tụm ba thảo luận về sự tình ở Thập Bát sơn trang, bài đồng dao kia cũng được đem ra phân tích qua lại, đặc biệt là câu hát "máu chảy thành sông" và "dê cái" về Hứa Thu Ý, nghe vừa tình sắc vừa kinh hoàng, đám người nhao nhao suy đoán, sợ là Hứa tứ gia đã sớm chết trên giường một nữ sát thủ nào đó rồi.

"Mã thượng phong, đã từng nghe về cái gì gọi là mã thượng phong chưa?" Một gã vô lại vừa nói vừa phun nước bọt tùm lum, chân thượng lên ghế, "Chính là lúc làm loại chuyện kia, khoái hoạt đến độ hai chân giẫm loạn..." Thanh âm của hắn ngày càng nhỏ, đám người phải tụm lại ngày càng gần, thỉnh thoảng vì quá kích động mà truyền ra vài lời, nào thì "trắng mềm mượt mịn" lại đến "vừa thô vừa cứng", vô cùng tục tĩu khó nghe.

(*mã thượng phong: XXX quá kịch liệt dẫn đến hôn mê hay thậm chí là tử vong)

Vân Ỷ Phong đẩy nhanh tốc độ leo cầu thang.

Quý Yến Nhiên đuổi sát phía sau, vươn tay bịt lại lỗ tai hắn.

Vân Ỷ Phong: "..."

"Đừng nghe đừng nghe." Quý Yến Nhiên dỗ hắn, "Loại chuyện này, để ta nghe là được rồi."

Vân Ỷ Phong nói: "Hạ lưu."

"Đâu có liên quan đến hạ lưu hay không." Quý Yến Nhiên cười nói, "Đi tra án mà, tất sẽ nghe nhiều biết nhiều thôi."

"Vậy ngươi nghe ra cái gì?" Vân Ỷ Phong đẩy mở cửa phòng.

"Vừa rồi trong đám người có ai đó thì thào, nghi ngờ câu đồng dao kia có khi không đúng, hẳn là đang nói đến chuyện Hứa Thu Vượng mới là người có đến mười tám tiểu thiếp, chứ không phải Hứa Thu Ý." Quý Yến Nhiên nói, "Trong mắt dân chúng, vị Hứa tứ gia này có vẻ không quá để tâm đến nữ sắc."

"Quả thật hắn chỉ có một mình chính thê là Vưu thị." Vân Ỷ Phong vừa pha trà vừa nói, "Mà mấy năm gần đây, Vưu thị ốm yếu luôn chỉ nằm bệt trên giường, bị gió thổi qua cũng liền sinh bệnh, ngay cả khi sơn trang xảy ra chuyện lớn như hiện nay, Viên thị vẫn phải che giấu tin tức, vì lo nàng một khi biết được sẽ không chịu nổi kích động."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Quan hệ phu thê hai người họ thế nào?"

"Rất tốt, tôn trọng lẫn nhau, hạ nhân theo hầu đều vô cùng ngưỡng mộ." Vân Ỷ Phong nói, "Lúc kể lại, tiểu nha hoàn trong mắt còn lấp la lấp lánh, chính là tư thế chỉ cầu mong tương lai mình cũng được gả cho một lang quân tốt như vậy, không giống như là giả đâu."

Quý Yến Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi banh hai chân tựa cằm lên lưng ghế: "Vậy "dê cái" là có ý gì?"

"Không biết." Vân Ỷ Phong thuận miệng đáp, đứng cạnh bàn cẩn thận tráng qua một đôi chén rồi mới rót trà vào, quay đầu lại bắt gặp đối phương vẫn còn đang ngẩn người. Mày kiếm nhếch đuôi hơi nhíu lại, đáy mắt rơi vào ánh nến chập chờn trên mặt bàn, thần sắc bên trong không lộ rõ, mũi cao thẳng tắp, góc nghiêng sắc cạnh, vốn dĩ là một diện mạo khiêu khích đầy tà khí, thế nhưng cố tình cái miệng lại bĩu bĩu, bộ dáng cà lơ phất phơ, cẳng tay khoác lên lưng ghế đỡ dưới cằm, đôi chân dài tuỳ tiện duỗi thẳng, hồi lâu cũng không thấy di chuyển.

Vân Ỷ Phong đá đá hắn: "Gọn chân vào."

Quý Yến Nhiên vẫn không nhúc nhích, chỉ lười biếng nói: "Vân môn chủ si mê ngắm nhìn bản vương suốt nãy giờ, thưởng thức cũng đã rồi, không biết cảnh đẹp này có thể đổi lấy một nửa giá trị nhẫn ngọc Dương Chi hay không?"

Vân Ỷ Phong lập tức cự tuyệt: "Không thể."

"Tranh chữ của Vương Hi Chi thì sao?"

"Cũng không thể."

"..."

"Không thể!"

Ngoài cửa, bóng đêm dần buông.

Tại cánh rừng cách đó không xa, sương mù cùng mưa hối hả rơi.

Chậu than trong phòng xua tan đi vài phần rét lạnh. Nữ tử trẻ tuổi đầy mị hoặc đang quỳ rạp trên nền đất, ra sức hầu hạ nam nhân ở trước mặt, y phục trên người hở hang phóng đãng, để lộ ra phân nửa bộ ngực mềm mại, đôi mắt long lanh chan chứa nhu tình mật ý, dường như ngay cả cách phát ra những thanh âm mơ hồ cũng đã được luyện tập đến hoàn mỹ, nàng biết phải làm sao để lấy lòng đối phương.

"Gia." Nàng nũng nịu kêu lên, trên mặt tươi cười nhưng trong lòng đã rõ.

Thì ra là một phế vật nhìn được mà không dùng được.

(*nhìn được mà không dùng được: chỉ được cái mã, ở đây ám chỉ phương diện "kia" của Hứa Tứ gia có hơi bất lực...)

Thế nhưng nghĩ đến ngân lượng, dù không dùng được, cũng phải diễn ra đủ trò hầu hạ. Vì vậy nàng lại đu lên như rắn nước, vừa tháo mở đai lưng của đối phương thì ngoài cửa truyền đến tiếng quát lớn: "Các ngươi là ai!"

Âm thanh đao kiếm va chạm vang lên giữa đêm khuya nơi núi rừng khiến lòng người không khỏi sợ hãi, cả hai người trong phòng đều hoảng hốt tột độ. Kỹ nữ kia thét lên một tiếng chói tai rồi núp xuống gầm giường, nam tử còn lại cũng run rẩy kéo quần, cửa phòng bị đá mở đánh "ruỳnh", một đám người tay đao tay kiếm xông vào, cao giọng hỏi: "Hứa tứ gia!"

Hứa Thu Ý trắng bệch mặt mũi: "Hả?"

...

Hứa Thu Ý bị nhét vào xe ngựa, đưa về thành Vọng Tinh ngay trong đêm.

Đi cùng còn có kỹ nữ vẫn không ngừng khóc lóc kia, nàng hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra, còn tưởng đây là đạo tặc muốn bắt mình về làm áp trại phu nhân.

"Đừng khóc." Vân Ỷ Phong an ủi, "Cô nương không phải sợ, nơi này là phủ nha, chúng ta đều là người tốt, đúng rồi, ngươi tên gì?"

"Ta tên Thuý Nhi." Khuôn mặt nàng nhem nhuốc đến loạn thất bát tao, vừa kinh vừa sợ, hồi lâu mới nhớ ra phải nói chuyện tiếp, "Vài ngày trước Hồng mụ mụ đến tìm ta, nói có một phú hộ ở Giang Nam gọi là Chu lão gia nhìn trúng ta, muốn chuộc ta về, ra bạc cũng hào phóng, lúc ấy ta rất hào hứng, nghĩ dù làm thiếp thì những ngày tháng tới cũng sẽ được sống an ổn."

(*mụ mụ: ở đây là má mì lầu xanh)

Hồng mụ mụ thu bạc, hớn hở tiễn nữ nhi lên kiệu hoa ngào ngạt hương thơm ra khỏi thành. Đêm ấy đệ tử Phong Vũ môn xông vào tìm người, cũng chính là buổi "động phòng hoa chúc" của cô nương người ta.

"Công tử, Chu lão gia đó, hắn, ở phương diện kia không ổn." Thuý Nhi nói, "Chính là không lên được."

"Vậy sao?" Vân Ỷ Phong nghi ngờ, "Thế hắn mua ngươi về làm gì?"

"Ta đâu biết." Thuý Nhi nhìn hắn, dường như cũng buồn bực, "Tóm lại không phải vấn đề ở phía ta, kỹ thuật của ta rất tốt."

Vân Ỷ Phong: "..."

Bất luận thế nào, nữ nhân xuất hiện—cũng coi như "dê cái" trong bài đồng dao đã được chứng thực, thế nhưng cô nương Thuý Nhi này nhìn sao cũng chỉ là một nữ tử phong trần bình thường, tay trói gà còn không chặt, nói chung không có điểm liên quan đến "máu chảy thành sông" gì đó.

Trương Cô Hạc hỏi: "Có khi nào là sát thủ nguỵ trang?"

"Nàng ở thanh lâu cũng tám năm rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Chẳng lẽ nguỵ trang lâu như vậy?"

Trương Cô Hạc nhăn mặt lo lắng: "Cũng đúng."

Trong phòng sát vách, Hứa Thu Ý đang uống canh an thần, hắn quả thật đã bị doạ không nhẹ, tay bưng bát đến giờ vẫn còn run.

"Tứ gia." Lão quản gia ở bên vuốt lưng giúp hắn nhuận khí, hai mắt đỏ bừng nói, "Thật may, thật may là ngươi không làm sao, người của Phong Vũ môn mà trễ một bước, chỉ sợ yêu nữ kia đã kịp ra tay giết người rồi."

"Thôi được rồi." Hứa Thu Ý nuốt nước bọt khan, tâm trí có chút không ổn định khoát khoát tay, "Trước tiên nói rõ, trong nhà thật sự chỉ còn ta và lão Ngũ thôi sao? Hắn đang đâu rồi?"

"Lão thái gia hạ lệnh cho Ngũ gia không được đi đâu, vẫn luôn chỉ ở trong sơn trang." Quản gia đáp, "Sau khi Trương đại nhân đến thẩm vấn, e là Tứ gia cũng sẽ không thể tuỳ tiện ra ngoài nữa đâu." Nói xong lại hạ giọng ghé tai hắn nhắc nhở, Tiêu vương điện hạ hiện đang ở trong phủ nha, lát nữa chắc hẳn cũng sẽ đến, cho nên nhất định phải chú ý lời nói.

Hứa Thu Ý kinh ngạc: "Người của triều đình?"

"Nghe nói quan binh tìm được phù chú của Hồng Nha giáo trên người Đại gia." Quản gia nói, "Đây chính là phạm vào lệnh cấm của triều đình."

"Đại ca sao có thể dính líu đến tà giáo." Hứa Thu Ý quả quyết phủ nhận, "Tuyệt đối không có khả năng!"

"Cho dù không có khả năng thì triều đình vẫn phải điều tra hai năm rõ mười." Quản gia an ủi, "Thế nhưng nghĩ tích cực thì, có Tiêu vương ở đây, hung thủ sau màn chắc hẳn sẽ phải thu liễm một chút chứ đúng không? Tứ gia đừng quá lo lắng, lúc này, Hứa gia chúng ta chỉ còn có thể dựa vào quan phủ thôi."

Hứa Thu Ý ngập ngừng muốn nói, qua nửa ngày rốt cục chỉ thở dài một tiếng.

Đêm đến, hắn được diện kiến Tiêu vương trong truyền thuyết, cùng môn chủ Phong Vũ môn khoác trên mình bộ y phục trắng muốt, cả hai không quá giống với lời đồn, thái độ đều ôn hoà nhã nhặn.

Trương Cô Hạc nói: "Hứa tứ gia, chuyện đã đến nước này, đừng nên giấu diếm chuyện gì nữa."

"Ta biết điều đại nhân muốn hỏi." Mặt Hứa Thu Ý đỏ bừng lên, qua hồi lâu mới cắn răng nói, "Lần này ta đến núi Toan Tảo, là để cầu y."

(*cầu y: tìm gặp thầy thuốc xin chữa bệnh)

Trương Cô Hạc thấy khó hiểu: "Ở toà núi trụi lủi đó thì cầu y thế nào?"

"Thực không dám giấu diếm, ta... ta mắc chứng bất lực." Hứa Thu Ý xấu hổ nói ra, chỉ hận không thể lập tức chui xuống lòng đất, mặt mũi cúi gằm, "Là bệnh cũ suốt mấy chục năm rồi, ta đã từng lén lút mời đến danh y từ khắp nơi, thế nhưng không tài nào chữa khỏi, mãi đến gần đây mới nghe ngóng được ở trên núi Toan Tảo có một lão đại phu có cách trị bất lực gia truyền, cho nên muốn đi thử một chuyến, vốn cũng không hy vọng quá nhiều, ai ngờ uống thuốc xong thật sự có cảm giác, liền phái hạ nhân mua một cô nương trong thành về, để xem hiệu quá thế nào."

Quý Yến Nhiên: "..."

Vân Ỷ Phong: "..."

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Hứa Thu Ý cũng đã nghẹn ngào: "Xin ba vị, nhất định phải giữ bí mật giúp ta."

"Hứa tứ gia yên tâm." Trương Cô Hạc cũng không nghĩ sẽ hỏi ra việc này, vội vàng an ủi, "Bọn ta cam đoan sẽ không nói ra."

Vân Ỷ Phong nói: "Vì thế cô nương kia không thể nào là sát thủ?"

"Không có khả năng." Hứa Thu Ý lắc đầu, "Trước đây ta chưa từng gặp qua nàng, huống hồ hạ nhân chỉ tuỳ tiện mua về một người, trong thành có đến ba bốn cái thanh lâu, sát thủ làm sao xác định được A Quý sẽ tìm đến nơi nào?"

Vân Ỷ Phong lại hỏi: "Vậy Thuý Nhi cô nương kia về sau—"

"Ta sẽ mau chóng cho nàng một khoản tiền để rời đi, đi được càng sớm thì càng tốt." Hứa Thu Ý vô cùng ảo não, "Ngàn vạn lần đừng để người trong nhà ta biết được, thật sự rất mất mặt."

Đệ tử Phong Vũ môn khi trở về cũng báo cáo, trong núi Toan Tảo quả thật có một lão đại phu, nghe nói có tuyệt kỹ đặc biệt, thường được đồn thổi là một kỳ tài, lừa đảo hay không chưa xác định, nhưng chí ít nghe qua thì thực sự có khả năng chữa trị ẩn tật ở nam tử, vì Hứa Thu Ý đúng là đã uống vài ngày thuốc ở chỗ hắn.

Vân Ỷ Phong hỏi: "Thuốc trị bệnh gì?"

Đệ tử đáp: "Dương căn bất lực, chúng ta có mang cả bã thuốc về, đã đến hỏi các đại phu trong thành."

(*dương căn: gốc sinh mệnh của nam giới aka "chỗ đó" nhaaa)

"Vậy thì chí ít hắn không có bịa ra chuyện này." Quý Yến Nhiên chậc lưỡi, "Đúng như người ta nói, ai nấy đều có những nỗi khổ riêng của mình."

Vân Ỷ Phong liếc hắn một cái: "Vương gia đồng cảm lắm sao?"

"Nào!" Quý Yến Nhiên cảnh cáo hắn, "Không được dùng loại chuyện này rủa ta."

"Liên quan gì." Vân Ỷ Phong lơ đễnh nói, "Mà dù sao Vương gia cũng đâu quan tâm đến phương diện này, muốn khoái hoạt thì cứ ôm Tứ thư Ngũ kinh một trận đi, đảm bảo toàn thân thư thái sảng khoái liền."

(*Tứ thư Ngũ kinh: 9 bộ sách chủ chốt của Nho giáo)

Quý Yến Nhiên: "..."

Quý Yến Nhiên: "Phì."

Vân Ỷ Phong cũng bật cười, đẩy đẩy hắn: "Đi thôi, chúng ta đến Thập Bát sơn trang."

Sau Hứa Thu Bình, Hứa Thu Ý cũng coi như đã thuận lợi trở về, Hứa lão thái gia mừng rỡ không thôi, lại vội vàng phái gia đinh bao vây chặt chẽ khu nhà của hắn. Bởi vì trong câu đồng dao có nhắc đến "dê cái", cho nên tất cả nha hoàn hầu hạ đều bị rút đi, chính thê Vưu thị tạm thời chuyển đến ở cùng Viên thị, chưa hết, ngay cả đồ ăn cũng phải do đầu bếp nam nấu ra, đầu bếp nữ tuyệt đối không được bén mảng đến gần.

Quý Yến Nhiên cùng Vân Ỷ Phong đi lại trong sơn trang, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là ồn ào rối ren, người nào cũng lo sợ căng thẳng. Toàn bộ Hứa gia giống như một chiếc thuyền lớn bị quăng đến đầu sóng ngọn gió đang gầm gào, lắc lư lảo đảo, bất kì lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Mây đen đã che phủ mặt trời.

Quý Yến Nhiên hỏi: "Lạnh không?"

Vân Ỷ Phong rụt tay vào trong áo: "Ở Hứa gia này không chỉ lạnh, mà còn tràn ngập âm khí."

Không thể nói rõ lý do, chỉ là khắp nơi đều nhuốm màu bất hạnh nặng nặng nề.

"Âm khí?" Quý Yến Nhiên vươn tay kéo hắn đến gần, "Thế thì đến đây, dựa vào ta này."

Vân Ỷ Phong không chút cảnh giác, bị kéo đến lảo đảo xém ngã: "Tại sao?"

"Ngươi chả sợ âm khí còn gì?" Quý Yến Nhiên đơn giản liền dán cả người đối phương vào ngực mình, kiên nhẫn giải thích: "Dương khí của ta nặng, ngươi dính lấy một chút đi, còn có thể trừ tà."

-

vtrans by xiandzg

T/N: Tháng này chắc mình phải OT lòi mắt, không giữ được lịch mỗi ngày một chương rồi. Cho nên tối nay có thêm một chương đền bù đây, chúc mọi người đọc vui và hẹn gặp lại sớm nhất có thể hí hí

Cảm giác Tiêu vương thả thính thành thần, em đọc còn thấy quắn quéo nữa là Vân môn chủ T___T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.