Lách mông đi đến cô nhi viện đón người, nhờ vài sự trợ giúp mơi nhận được 2 đứa nhỏ. Ai nghe cô muốn nhận con nuôi mà không bạo liệt, cô mới 20 tuổi nhận thế nào? Hửm? Cơ mà bà ngoại nguyên chủ 1 tháng nữa mới mất thấy cháu cưng hoa lê đái vũ cầu khẩn làm sao từ chối, bà sắp không chịu nổi rồi hắn là cho đứa cháu của bà bớt cô đơn đi. Vậy là thành công hoàn thành nhiệm vụ và cô xuất sắc trở thành.... Dì của 2 đứa nhỏ.
Cô nhi viện Đồng Thiên kì thật rất nhỏ, nhưng chứa tới cả trăm đứa nhỏ. Vu Nam Vu Thiến là một bé trai 13 tuổi và bé gái 10 tuổi, cốt tủy không tồi lại thông minh khiến cô rất yêu thích. Vu Nam rất trầm mặc còn Vu Thiến thì hiếu động, 2 đứa nhỏ nghe nói sống sót sau tai nạn, nhưng cha mẹ chúng nó thì tử vong, họ hàng kẻ đưa người đẩy cuối cùng vào nhi viện. Cô rất yêu thích trẻ con, hai đứa nhỏ lại hợp ý cô nên cô vô cùng vui vẻ.
Vu Nam nhìn cô dè chừng, còn Vu Thiến dính lấy cô, cô từ ái nói với hai đứa nó:
_ Dì không yêu cầu các con phải triệt để xem ta là người thân, bất quá ta rất yêu thích các con, sau cơm áo không lo cũng không để các con chịu ủy khuất.
Vu Nam nhìn cô rồi cúi đầu, ánh mắt của Vu Thiến hơi hồng hồng rồi khóc thật, aiz, mấy đứa nhỏ chịu chắc không ít ủy khuất đi. Cô kéo Vu Nam vào lòng, vô lưng nó:
_ Còn nhỏ có thể khóc có thể làm nũng. Không sợ bị cười.
***"***"*****
Cô dẫn tụi nhỏ vào khu thương mại,mua sắm cho nó ít đồ cuối cùng tiện lợi 1 chút mua không ít đồ, tận dụng mọi cơ hội có thể, bất quá mấy đồ kia không thể mua quá nhiều sẽ gây chú ý.
Bao lớn bao nhỏ tính tiền thì cô phát hiện một nam tử mua đồ tuyệt không kém mình, bản năng nhíu mày nhìn cổ thanh niên, ấn kí hoa đào sau gáy, ngọc phật đeo trên cổ, đôi mắt hoa đào cùng đôi tử mâu. Tuyệt không sai biệt, là Quân Mặc Nhiên, chủ thụ a! Hôm nay diện kiến qua thật sự có chút không biết nên làm cái gì? Thôi đằng mạt thế chả đụng mặt, kinh nghiệm đọc truyện nói cho cô biết nhất định sẽ.
Cô rời khỏi siêu thị, đưa hai đứa nhỏ về tắm táp sửa soạn, đưa lũ trẻ cho bà giúp việc đưa đi ăn, bản thân cô cảm thấy dị năng muốn kích phát, từ khi uống tiềm năng đan chưa thấy biểu hiện nhưng hôm nay cơ thể có chút lạ lẫm, hệ thống thông báo cô sắp kích phát dị năng. Khóa kĩ cửa phòng cô, bắt đầu xếp bằng thiền định. Cứ như vậy suốt một tiếng 2 lòng bàn tay xuất hiện lơ lửng một quả cầu gió lốc nhỏ và một quả cầu đen tỏ ra năng lượng hắc ám. Mở mắt nhìn hai thứ trong lòng bàn tay mình, phong ám hệ, phong hệ không tồi bởi vì nó lực sát thương không quá yếu, ám hệ chính là loại dị năng rất trâu bởi vì nó là nguồn gốc bóng tối, người sở hữu ám hệ có khả năng sai bảo tang thi cấp thấp hơn, tang thi cùng cấp lại có sự dè chừng chính là ta không động ngươi và ngươi không động ta, tang thì cấp cao thì xem ám hệ là cái gai phải nhổ nên sát ý rất mạnh mẽ, ám hệ dị năng có 1 loại chiêu thức đồng quy vô tận chính bạo nổ sức mạnh, năng lượng sẽ quét mọi thứ trong 50 dặm sạch sẽ thành tro bụi, bởi vì rất trâu nên nó rất hiếm, duy có một điểm đặc biệt đó là ám hệ dị năng chỉ xuất hiện ở người bởi lẽ thứ hủy diệt tang thi và biến dị Động thực vật thì làm sao xuất hiện trên người chúng hẳn sẽ bị đồng loại tàn sát ngay và luôn.
Tắm rửa thay đồ, cô đi thăm người Bạch bà, cô là cô nhi bất luận thế nào đối với tình thân cũng có một sự ham muốn nhất định. Bạch bà rất từ ái, rất tốt lại yêu thương cô như vậy, cô sẽ cho người bà kia những ngày cuối cùng hạnh phúc nhất, sẽ làm đứa cháu hiếu thuận nhất.
Nhìn hai đứa nhỏ chơi với Bạch bà lão vui vẻ như vậy, chít chít oa oa bên cạnh Bạch bà lão lâu lâu lại tiếng cười vang lên cô mỉm cười, khung cảnh như này thật tốt, bất quá hệ thống nói hơi thở của Bạch bà đã lẫn tử khí hiện tại không sống được bao lâu nữa. Tâm cô rút một cái, sắc mặt có không tốt, phần tình thân này cô luyến tiếc. Bạch bà ung thư tủy, hiện tại chỉ đếm ngày lìa đời. Thấy sắc mặt cháu ngoại không tốt, bà kêu hai đứa nhỏ rời đi, gọi cô lại gần giọng hòa ái nhu hòa:
_ A Băng, con không vui? Ai bắt nạt con.
Cô không nói gì chỉ gập người ôm bà, giọng nói hơi nghẹn một lúc mới vang lên:
_ Bà sắp không cần A Băng nữa? Bà bắt nạt con.
Bà lão hơi cứng người, ánh nhu hòa cung chua xót nói:
_ Sinh lão bệnh tử, con người ai cũng phải chết bất quá chỉ chết lúc nào thôi. Bà lớn tuổi rồi, cũng là lâu lắm không gặp ông ngoại và mẹ con, chết cũng không quá đau khổ.
_ Bà đừng như vậy.
_ Con lớn rồi. Sau này không thể bậy bạ tùy hứng nữa biết hay không?
Cô cúi đầu bặm môi, không nói gì rồi đầu gật gật. Bạch bà cười từ ái, đứa cháu nhỏ của bà đã trưởng thành rồi bà có thể an an ổn ổn đi gặp chồng và con bà rồi.
Quả nhiên 1 tháng sau Bạch bà mất tang lễ diễn ra cô không khóc không nháo chỉ đứng 1 ngày trước quan tài Bạch bà thẳng đến khi hạ quan, cô chồn bà ở trong căn biệt thự, cô không muốn mạt thế hạ xuống có người rằng xé mộ bà. Tài sản toàn bộ vào tay cô và 2 đứa nhỏ, công ty đối với cô mà nói nhàm chán, nên cô bán toàn bộ cổ phần của cô cho người cha kia lấy một số tiền, mạt thế không cần mấy thứ đó chỉ cần vật tư và thực lực. Có thêm một bát gạo chính là có thể sống lâu một chút. Thế giới thay đổi thì nhân sinh cũng biến dị mà thôi, giống như cô bây giờ không phải sao?