Sâu!!!
Đây là một nơi rất là thâm sâu~
- Ọc ọc ọc...
…
Tối!
Đây là một nơi rất là u tối~
- Ọc ọc ọc…~
…
Ừ, đúng rồi!!!
- Ọc ọc ọc…~
…
Nơi này ánh sáng mặt trời cũng chiếu không nổi được lên trên cơ thể con người~
- Ọc ọc ọc…~
…
(Giờ còn đang ban đêm đó mấy má!!! "ai đó đang gào thét")
- Ọc ọc ọc…~
…
Nơi đây là…
Sâu trong lòng nước Tây Hồ- Hà Nội!!!
- Ọc ọc ọc…~
...
Chết ở nơi này…!
- Ọc ọc ọc…~
…
Ra vẻ cũng không phải là một chuyện…
Quá ư tồi tệ gì~
- Ọc ọc ọc…~
...
Không cần phải lo mồ yên mả đẹp không phải sao?
- Ọc ọc ọc…~
…
Nghĩ như vậy, Lăng giờ phút này đây cũng không khỏi bồi hồi nhớ lại lấy…
- Ọc ọc ọc…~
…
Một vài hình ảnh trong giây phút cuối cùng trước đó của cuộc đời mình~
- Ọc ọc ọc…~
...
Anh dũng lao lên như Gấu!
- Ọc ọc ọc…~
…
Rồi…
- Ọc ọc ọc…~
…
Chết bất đắc kì tử như bị đập Ruồi~
- Ọc ọc ọc…~
...
Đây là cảm giác khi làm anh hùng sao?
- Ọc ọc ọc…~
…
Làm sao ghép vần lại với nhau luôn cảm thấy sai sai ở chỗ nào??
- Ọc ọc ọc…~
...
Đó phải chăng là cái giá phải trả cho sự tham lam???
- Ọc ọc ọc…~
…
Hay chính là kết cục đã định sẵn cho chương cuối của mỗi câu chuyện cổ tích????
- Ọc ọc ọc…~
…
Trọng Lăng ca giờ đang không cam lòng gầm thét lên!!!
- Ọc ọc ọc…~
...
Một cái cảm giác… kì quái không sao miêu tả nổi…
- Ọc ọc ọc…~
…
Đang hiển hiện lên trong thâm tâm anh!!!
- Ọc ọc ọc…~
....
Móa đấy…!
- Ọc ọc ọc…~
…
Chính mình muốn chết chìm luôn như vậy thật đấy à?
- Ọc ọc ọc…~
....
Chết!...
- Ọc ọc ọc…~
…
Cứ thế liền chết đi thật á~
- Ọc ọc ọc…~
…
Cứ như vậy đi sang…
- Ọc ọc ọc…~
…
"Thế giới bên kia" luôn này!!!
Tác: “………..”
- Ọc ọc ọc…~
...
Được rồi!
- Ọc ọc ọc…~
…
Oke! Anh đây đã hiểu~
- Ọc ọc ọc…~
…
Anh biết!
- Ọc ọc ọc…~
…
Anh từ rất lâu trước liền đã biết rất rõ~
- Ọc ọc ọc…~
...
Chú muốn nổi như Naruto đúng ko?
- Ọc ọc ọc…~
…
Thích xem quậy trong Onepiece chớ gì~
- Ọc ọc ọc…~
…
Thích nhân vật chính tung hoành bên Nhật với bên châu Âu?
- Ọc ọc ọc…~
…
Thích chơi nổi?? Chơi hội nhập quốc tế???
- Ọc ọc ọc…~
...
Thế nhưng chú cũng có thể mang theo anh đi chơi cùng a~
- Ọc ọc ọc…~
…
Cũng không cần chơi lầy cho anh chết luôn như vậy ở đây thật đấy!
- Ọc ọc ọc…~
...
Anh…
- Ọc ọc ọc…~
…
Buồn về chú lắm chú có biết không?
Tác: “………”
- Ọc ọc ọc…~
....
Rồi!
- Ọc ọc ọc…~
…
Oke lần 2~
- Ọc ọc ọc…~
…
Thế nhưng cho anh hỏi lại một lần sau cuối… Hức~
- Ọc ọc ọc…~
...
Thế định không cho anh chơi đùa… “HỒI SINH” bất ngờ thật à???
- Ọc ọc ọc…~
…
Tế phẩm em nó cũng đã chuẩn bị đầy đủ ở chương trên rồi.
- Ọc ọc ọc…~
…
Cùng lắm sau này anh lại một lần nữa cứu sống em nó rồi thôi~
- Ọc ọc ọc…~
...
Chú không phải sợ bị độc giả ném gạch ném đá gì đâu!!!
- Ọc ọc ọc…~
…
Anh bảo kê cho~
- Ọc ọc ọc…~
...
Kịch tính một tí là được! Đừng đùa thật đó có biết không?
- Ọc ọc ọc…~
…
Đừng cho anh chết thật đấy, nhớ kĩ lấy!!!
- Ọc ọc ọc…~
...
Anh còn làm nhân vật chính chưa có chán đâu này~
- Ọc ọc ọc…~
…
Hu hu hu…~ Mãi dân Việt Nam ta mới có nhân vật chính huy hoàng thần thánh như anh vậy!
- Ọc ọc ọc…~
…
Đừng cho anh chết lãng xẹt như thế chứ~
- Ọc ọc ọc…~
...
Hức hức…~ Cha mẹ nó thằng tác!
- Ọc ọc ọc…~
…
Ọc ọc ọc nhiều làm anh hoa hết cả mắt!!!
- Ọc ọc ọc…~
…
Anh còn chưa có đưa “con dâu về gặp ba mẹ chồng” ở nhà đây này!
- Ọc ọc ọc…~
…
Phát đạt mà không về quê… như là mặc áo gấm đi đêm~
- Ọc ọc ọc…~
...
Nhân sinh của anh?
- Ọc ọc ọc…~
…
Là màu hồng!!!
- Ọc ọc ọc…~
....
Chú đã hứa với anh như thế rồi kia mà???
- Ọc ọc ọc…~
…
Chú còn nhớ rõ đêm đó không?
- Ọc ọc ọc…~
…
Đêm không trăng cũng không sao~
- Ọc ọc ọc…~
…
Anh phi như bay trùng sinh về vài năm trước?
- Ọc ọc ọc…~
...
Nhân sinh của anh…
- Ọc ọc ọc…~
…
Còn không có tung hoành ngược xuôi thế giới cho xong đây này!!!
- Ọc ọc ọc…~
…
Trọng Lăng ca trong thâm tâm giờ đang gào thét lấy!
- Ọc ọc ọc…~
...
Kí ức ở trong đầu khoảnh khắc đó móa nó như ùa về…
Một vài giây phút trước…
Cái giây phút mà Trọng Lăng ca và Liliana còn đang ở giữa không trung! Còn đang sắp sửa bị muôn vàn thủy cánh tay, lao tới xé thành thịt băm viên cho cá hoặc đại loại như thế…~
- Ọc ọc ọc…~
….
Cũng còn may! Trời không tuyệt đường người. Chính vào trong giây phút cuối cùng ấy…
Có lẽ là nguy cơ khi sắp tử vong khiến con người ta bừng tỉnh. Có lẽ là ăn may đúng dịp! Hoặc có hay chăng là tay tác giả còn chưa có định kết thúc câu truyện này tiu nghỉu ngay tại đây!
- Ọc ọc ọc…~
…
Nói tóm lại, Trọng Lăng ca của chúng ta bừng tỉnh rồi~
Một cái khuôn mặt trắng ngời ngời và tinh xảo như búp bê bơm hơi… Cũng chính là vào ngay lúc này đập thẳng vào trong tầm mắt của anh ấy!
Đối phương mặt mày trắng nhợt. Cắn cắn môi! Hai mắt nhắm thật chặt!!!
Trọng Lăng ca…
Sợ hết hồn á!!!
- Ọc ọc ọc…~
…
Đừng nói cái gì người đẹp cận cảnh! Cũng đừng nói cái gì hương thơm tươi mát từ cơ thể của người thiếu nữ vân vân. Hay cũng đừng nhắc tới bộ ngực cao ngây ngất như dãy núi Himalaya và mềm mại săn săn chắc ba mươi mấy C đang ép thẳng lên người ấy....
Ực~
Ừ thì, nói chung sự xuất hiện bất thình lình của Liliana ngay khi ý thức của Trọng Lăng ca vừa mới trở về hiển nhiên là khiến cho anh ấy… Sợ chết khiếp!
- Ọc ọc ọc…~
…
Lạy các thánh! Thời điểm một giây trước anh còn đang như đám nhân vật chính muốn phi thăng tiên giới, lao thẳng về phía kẻ thù và tung ra đòn đánh định mệnh cuối cùng!
Và thế là nửa giây sau anh liền đâm sầm cái mất đi ý thức! Anh bị nhân vật phản diện chớp mắt nó K.O hạ gục luôn rồi~
Uất ức cũng chỉ đến thế là cùng thôi!!!
- Ọc ọc ọc…~
….
Rồi lại đến nửa giây sau đó, một cánh cửa đóng lại luôn sẽ có một cánh cửa khác mở đi ra~
Một cái khuôn mặt trắng bệch rất đúng giờ liền hiện ra trước mắt anh!
Này không sợ bỏ mẹ mới là lạ~
- Ọc ọc ọc…~
…
Và còn hơn thế nữa!
Còn chưa kịp lên tiếng chửi má nó. Xung quanh anh lúc này… Một đám thủy cánh tay hùng hùng hổ hổ. Số lượng lại nhiều như hằng hà sa số vì sao trên trời. Tất cả đang gào thét lao tới gần, muốn… Xé nát người anh ra thành muôn mảnh!!! Làm canh thịt băm rau ngót~
Này chó cắn áo rách tình hình không khỏi làm cho Trọng Lăng ca giật mình hoảng sợ hơn!
- Ọc ọc ọc…~
…
Cái meo meo đấy!!!
Không chơi dồn dập như vậy có được hay không???
Chúng bay có còn muốn hay không sau này vui vẻ chơi đùa với nhau rồi???
Chơi ác như vầy nữa là anh nghỉ game luôn đó có biết không? Quyển truyện này anh mà game over là nó cũng đi theo cắt cụt luôn đó biết chửa?
- Ọc ọc ọc…~
…
Cũng còn tốt! Cũng còn tốt!!!
Trọng Lăng ca là cơ cảnh! Là siêu cấp chiến binh chuyên môn giữ gìn thế giới hòa bình! Là thiên tài chiến tranh vân vân và vân vân…! Nói chung năng lực kinh nghiệm ứng biến chiến đấu các kiểu của ảnh ấy còn không có tệ cho lắm.
Trọng Lăng ca theo bản năng còn nhớ tới bật đi lên bản Auto Hack 1.0, cha tác giả mới vừa gửi cho anh cách đây vài chương~
- Ọc ọc ọc…~
…
Còn biết sử dụng ra quyền năng Tuyệt Mật Bảo Tàng để bảo vệ lấy mình.
Một vòng bảo vệ dập dờn như màn sóng nước màu đỏ nó bao phủ xung quanh người anh…!
Ừ? Tiện thể liền bảo vệ luôn cô gái đáng yêu Liliana, người hiện giờ đang ôm thật chặt lấy cơ thể anh như trói bánh trưng nữa~ Dáng người của đối phương...
Chậc chậc...~ Trông thế thôi nhưng cũng điện nước đầy đủ lắm đó!!!
Và cũng chính là vào trong cái giây phút cam go ấy~ Nguyễn Trọng Lăng ca lần đầu tiên trong cuộc đời biết cái gì gọi là…
- Ọc ọc ọc…~
…
Cảm giác rơi tự do!
Phải rồi!
Chính là cái cảm giác rơi tự do đó mấy cha~
Liliana từ khi quyết định bỏ mặc buông xuôi cho số phận liền đã thôi không dùng tiếp ra phép thuật Bay của bản thân mình nữa. Hai người bọn họ bởi vì vậy cứ như thế rơi tự do…
- Ọc ọc ọc…~
…
Rơi tự do u… Rơi tự do!
Rơi tự do theo định luật của Newton hú ú!!!
Rơi thẳng thừng xuống dưới mặt hồ nước cũng chẳng có gì là lạ kì!
- Ọc ọc ọc…~
…
Còn đám thủy cánh tay xung quanh?
Xin nhờ~ Chúng nó còn đang không ngừng sờ sờ mó mó trong cái không gian vô hạn mà quyền năng Tuyệt Mật Bảo Tàng mới cho gọi ra kia kìa. Tất cả đám thủy cánh tay đều bị một hình cầu dập dờn như nước màn sáng đỏ ngăn chặn hết cả lại! Chúng nó lúc này chắc hẳn cũng đang sờ mó vui vẻ đến không biết trời đâu đất đâu nữa đi rồi~
Ai mà còn quan tâm hai người bọn họ sống hay chết cơ chứ!
Ở bên ngoài có lẽ người ta cũng chỉ có thể nhìn thấy chúng nó đang không ngừng nhích lên nhích xuống, lôi lôi kéo kéo nhau. Rồi tất cả đồng loạt đi theo tốc độ rơi của Nguyễn Trọng Lăng và Liliana chìm dần vào trong mặt nước~
Cứ như vậy liền biến mất đi rồi!
- Ọc ọc ọc…~
…
Nói tóm lại, Lăng và Liliana cứ như thế rơi thẳng xuyên qua một đám như rừng thủy cánh tay, tọt thẳng xuống mặt hồ mà không ai hay biết! Và tất nhiên! Hoàn thành nhiệm vụ được giao, đám thủy cánh tay kia thời điểm này cũng đi theo tan biến hết~
Ừ? Dưới mặt hồ nước là sẽ không có thủy cánh tay tồn tại đấy!!!
Chỉ là…
Một vấn đề rắc rối khác cũng từ đó mà bắt đầu!
- Ọc ọc ọc…~
…
Trọng Lăng ca còn không biết bơi à nha!!!
Ai ui, đừng mắng ca!
Lần trước ra khơi đánh Thủy Tinh xong, ca cũng đã định đi học tập bơi đấy chứ~ Ấy thế nhưng còn chưa kịp đi mua vé tháng thì cô nàng Erica rắc rối kia cũng đã đến bên người rồi!
Ở trong cái thời buổi ngày ngày đều như nước sôi lửa bỏng thế ấy…
Còn có thằng méo nào chịu chìm xuống nổi tâm thần đi học bơi được cho nó xong~
- Ọc ọc ọc…~
…
Nói chung…
Anh ọc ọc ọc… Nuốt cả một ca nước Tây Hồ vào mồm liền…
Ngậm chặt miệng lại!!! Chân tay cơ thể còn tồi tệ hơn~ Bị búp bê bịch bông Liliana thân yêu bó chặt như cái bánh trưng vậy! Méo thể nào thể hiện ra kĩ năng bơi chó bẩm sinh của chính mình.
Rồi…~
Nói chung ca đang chìm chìm xuống đáy hồ Tây đây!
Bọn bây ngày này năm sau nhớ đốt giấy vàng mã cho ca biết chửa???
Trích “Di chúc của Trọng Lăng ca những ngày khi ảnh còn sống”!
Hự...~
Nói chung…
Anh…
Sắp...
Toi cmn rồi~
Tác ơi, cứu anh với!!! Hức hức…~
- Ọc ọc ọc…~
...
Kết thúc chương 123.