Có người nói gió ở khắp mọi nơi, gió có thể mang tưởng niệm đến bất kỳ nơi nào muốn đi.
Nhưng có nhiều nơi là gió vĩnh viễn không cách nào đến.
Lại có người nói, có quỷ thần có thể biết hết thảy bí ẩn của thế gian, chỉ cần tìm được quỷ thần này, cho ra thù lao, quỷ thần này liền có thể nói cho ngươi chuyện bí ẩn nhất trên đời này.
Còn có người nói, có người tu được thần thông diệu nhĩ cường đại, có thể nghe được chuyện hai giới âm dương, có thể nghe được tiếng lòng người tkhác.
Thiên Đô Sơn qua nhiều năm như vậy trong mắt những người khác, là trạng thái khác biệt.
Có người cảm thấy trong Thiên Đô Sơn phong vân khuấy động, lại có người cảm thấy Thiên Đô Sơn ổn định như những năm trước.
Còn có người cảm thấy, vô luận Thiên Đô Sơn biến hóa như thế nào, vô luận chưởng môn có thay đổi gì, cuối cùng Thiên Đô Sơn vẫn là Thiên Đô Sơn.
Tuân Lan Nhân vẫn ở trong Lan Nhân Tiểu Trúc của nàng, trên tường viện đã từng là một con bạch hạc, hiện tại là hai con bạch hạc đứng ở nơi đó.
Lúc này, một thiếu nữ mặc tiểu bạch bào toái hoa đẩy ra cửa tiểu trúc.
Những năm gần đây Thiên Đô Sơn cũng tiến hành một cải cách, vẫn có Thượng Viện Hạ Viện, thu nhận tu sĩ thiên hạ vào viện.
Nhưng nếu trong đó có thiên phú rất tốt, thì có thể tiến một bước bái sư, thành thân truyền.
Trước đó là vì Thiên Đô Sơn lập xuống công đức, liền có cơ hội tiến vào chủ phong Thiên Đô Sơn ngộ pháp.
Hiện tại là cần được sư phụ cho phép, sau đó do sư phụ đề cử, phía trên lại căn cứ vào công đức đạo hạnh người ở trong núi để đánh giá có được vào chủ phong ngộ pháp hay không.
Có thể thu đệ tử, nhất định phải là tu sĩ Kim Đan.
Mà tu sĩ Tử Phủ, thì đảm nhiệm các loại chức vị trong Thiên Đô Sơn, hoặc là cố gắng tu hành, cảnh giới này của bọn họ thì là song trọng tu hành cùng du lịch, dù sao phải có lý giải của mình đối với đạo, lại cần phải đi thực tiễn, khiến cho đạo niệm của mình hòa hợp, mới có thể kết Kim Đan.
Đương nhiên, tu sĩ Tử Phủ ở ngoài núi khai phủ thu đệ tử, Thiên Đô Sơn cũng sẽ không quản, nhưng cũng sẽ không nhận đệ tử hắn thu là thân truyền của Thiên Đô Sơn.
Mà chỉ có đệ tử Kim Đan thu nhận mới tính là thân truyền của Thiên Đô Sơn.
Những năm gần đây, Tuân Lan Nhân chỉ thu một người đệ tử, chính là thiếu nữ này, thiếu nữ này cũng không phải hoàn toàn không có lai lịch, Trương Tuệ Cô mẫu thân nàng cũng từng là đệ tử Thượng Viện Thiên Đô Sơn.
Năm đó Trương Tuệ Cô ở tọa hạ Triệu Phụ Vân nghe qua 'Xích Viêm Hỏa Pháp' .
Trương Tuệ Cô mặc dù cũng vào Tử Phủ, nhưng cuối cùng nàng không có trở thành đệ tử nội môn của Thiên Đô Sơn, cũng không phải là thiên phú của nàng không đủ, mà là bởi vì đoạn thời gian đó mặc dù Thiên Đô Sơn mở lại, nhưng chủ phong lại vẫn phong bế, cho nên nàng không có cơ hội tiến vào chủ phong ngộ pháp.
Bất quá, nàng sau đó kết bạn với một vị đạo hữu, đồng thời kết làm đạo lữ, chiếm cứ một ngọn núi ở Lưỡng Giới Sơn, mở đạo tràng, thành lập động tên Định Duyên Phủ, sau đó sinh hạ một nữ nhi này, đặt tên Trương Thức Duyên, từ nhỏ tỉ mỉ bồi dưỡng, sau đó vào Hạ Viện Thiên Đô Sơn, lại vào Thượng Viện, cuối cùng được Tuân Lan Nhân tuyển làm đệ tử thân truyền.
Bất quá, mẫu thân nàng Trương Tuệ Cô sau khi biết, lại nói: "Thiên phú của ngươi tuy tốt, nhưng cũng không phải là độc nhất vô nhị, có thể được Tuân chân nhân thu làm đệ tử, trong đó có một điểm chính là mẫu thân từng ở tọa hạ Phụ Vân chân nhân nghe pháp, sau lại được truyền thụ pháp thuật, cũng coi như nửa đệ tử, bởi vì có duyên phận này, cho nên ngươi mới được thu làm thân truyền, ngươi về sau nhất định phải không kiêu không ngạo, giao hảo đồng môn sư huynh đệ, cố gắng tu hành."
Nàng bởi vì quan hệ của phụ mẫu, đối với cao tầng Thiên Đô Sơn là rất có hiểu biết, nàng biết hiện tại chủ sự trong Thiên Đô Sơn chính là Phó Sơn Chủ Phùng Hoằng Sư.
Mặt khác chính là phụ tá đắc lực của Phó Sơn Chủ theo thứ tự là Mã Tam Hộ cùng Tuân Lan Nhân.
Qua nhiều năm như vậy, Mã Tam Hộ bởi vì làm việc tàn nhẫn, sau khi làm qua mấy trận đại sự bị người ta biết, liền được xưng là Tuyệt Hộ Kiếm.
Mà Tuân Lan Nhân thì trực tiếp là Lan Nhân tiên tử, hoặc là Tuân chân nhân.
Bọn họ là phụ tá đắc lực của Phùng Hoằng Sư, bất quá, trước đây ít năm còn có một vị tấn thăng Kim Đan bên ngoài trở về, người kia tên là Thạch Hội Xuân, một thân kiếm ý phiêu miểu như mây như khói.
Nếu như nói kiếm ý của Mã Tam Hộ là loại tuyệt sát lãnh khốc, mà bình thường lại ẩn sâu không thấy, như vậy kiếm ý trên người Thạch Hội Xuân thì giống như là mây mù trong núi, ngẫu nhiên khúc xạ ra ánh nắng mà hình thành một vệt lưu quang.
Người đứng ở nơi đó, lại cảm giác giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ hóa kiếm quang mà động.
Mã Tam Hộ giống như thâm tàng bất động, khẽ động long trời lở đất, mà Thạch Hội Xuân thì cho người ta một loại cảm giác phiêu miểu bất định.
Mã Tam Hộ ở Phân Sắc Nhai Thiên Đô Sơn, mà Thạch Hội Xuân sau khi trở về liền an gia ở Bão Xuân Động, một lòng tu hành, đương nhiên, ngẫu nhiên cũng sẽ giảng pháp, thuận tiện nhìn xem có người hợp nhãn duyên của mình để thu làm đệ tử hay không.
Thiên Đô Sơn đối với người ngoài đến nói là thần bí, nhưng mà đối với đệ tử Thượng Viện đến nói, cũng là thần bí, bọn họ biết, chỗ của mình, không phải chủ thể Thiên Đô Sơn, chỉ có nơi ở của một ít bí truyền Tử Phủ cùng Kim Đan lão tổ, mới là bổn sơn của Thiên Đô Sơn.
Trương Thức Duyên tiến vào trong Lan Nhân Tiểu Trúc, trong nháy mắt nàng tiến vào, hô hấp tự nhiên chuyển thành nội hô hấp, bởi vì trong nháy mắt nàng tiến vào tiểu viện này, liền cảm thấy mình tiến vào một vùng biển.
Trong mắt nhìn thấy, pháp niệm cảm giác đến đều là một mảnh thuỷ vực, nàng cảm giác mình tiến vào trong một tòa thủy phủ.
Đồ vật trong viện đều sinh trưởng ở trong nước, phi thường rộng lớn, một gốc hoa thụ trong đó, ở trong nước hiện ra ánh sáng.
Nàng hướng trong phòng bơi đi, chí ít nàng cảm thấy mình là đang bơi, giống như con cá, du động chui trong phòng kia.
Trong phòng u ám, nhưng giữa u ám lại có một đoàn hào quang.
Nàng luôn cảm thấy một đoàn hào quang kia như thiêu đốt lên, giống như muốn biến thành một đoàn hỏa diễm.
Tiếp theo, nàng lại đi vào phòng trong, nơi đó có một cái giường, trên giường không có chăn đệm, chỉ có một người yên tĩnh ngồi ở đó.
Rõ ràng trong này trừ bỏ một đoàn quang hoa không hiểu kia, không có bất kỳ ánh sáng gì khác, nhưng Tuân Lan Nhân ngồi ở đó, liền như thành duy nhất trong thế giới này.
Chung quanh hết thảy đều là đen trắng ảm đạm, chỉ có ánh sáng trên người nàng sáng rõ xinh đẹp.
Nàng từng nghe cha mẹ mình nói qua, năm đó Tuân chân nhân từng có thanh danh hiển hách ở Trấn Hải Các bên kia, bằng sức một người, để cho bên kia không ai dám khinh thường nàng, đối với nàng có thăm dò chi tâm, đều không còn dám bất kính chút nào nữa.
Nghe nói nàng từng ở bên kia thi lạt thủ giết không ít người, chỉ là chưa từng có ai nhìn thấy.
Cho dù là Các Chủ Trấn Hải Các đều đối với nàng lễ ngộ có thừa, xưng nàng có Nguyên Anh chi tư.
"Đệ tử bái kiến sư tôn." Trương Thức Duyên khom người hành lễ.
Tuân Lan Nhân chậm rãi mở mắt ra, thanh âm thanh lãnh nói: "Chuyện gì?"
"Từ Trấn Ma Bích bên kia truyền đến tin tức, nói là phản đồ Ngụy Đan Phong trở lại vùng kia, còn mang đến tin tức của Phụ Vân sư thúc."
"A, tin tức gì?" Mặc dù thanh âm của Tuân Lan Nhân vẫn là nhàn nhạt, nhưng Trương Thức Duyên rõ ràng cảm giác được ý thức của sư tôn từ trạng thái thần du kia nhiều trở về mấy phần.
"Ngụy Đan Phong kia nói Phụ Vân sư thúc bị Dư Thần Quang lừa gạt đi Tinh Diệu Cao Nguyên, sau đó liền mất tích, rất có thể là bị trấn áp ở trong tinh không của Tinh Diệu Cao Nguyên."
Trương Thức Duyên nói xong nhìn thấy trong đôi mắt nhàn nhạt kia của Tuân Lan Nhân, bắt đầu tụ ánh sáng, tiếp đó, nàng cảm giác thuỷ vực chung quanh, hóa thành sóng cả vô hình, giống như hai con thủy long hướng hai tròng mắt của nàng co vào hội tụ mà đi.