Nhất Khí Triêu Dương

Chương 346 : Thị Chủ




Thân thể Triệu Phụ Vân nhanh chóng hư hóa.

Ánh mắt thanh niên áo lam từ trong lãnh khốc, sinh ra vẻ hưng phấn.

Nếu như nói nguyên bản hắn còn có mấy phần không xác định, mặc dù pháp bào, tóc, khí chất của người trước mặt này đều rất giống, nhưng hắn vẫn không chắc chắn lắm.

Thế nhưng độn pháp lúc Triệu Phụ Vân lui lại này, lại làm cho hắn xác định người trước mặt này chính là người vào trong mật thất đánh cắp Thất Khiếu Linh Lung Tâm.

Bởi vì chỉ có người có được độn pháp như vậy mới có cơ hội lẻn vào trong mật thất, trong lòng hắn sớm có danh hiệu của một người.

Trường phát dị đạo!

Chính là cái tên này, tên thật của hắn không ai biết, nhưng trường phát dị đạo trong mấy năm nay thanh danh vang dội, cùng kiếm khách mặt ngựa, Bảo Quang đạo nhân còn có Tam Nhãn Tiếu Cận Thị, là những người danh tiếng thịnh nhất Thanh Hà Lưu Vực năm gần đây.

Một thân độn thuật của trường phát dị đạo, huyền diệu khó lường, độn hư nhập không, thích nhất vào động phủ người khác trộm bảo, về phần đấu pháp cũng rất ít nhìn thấy.

Mà kiếm khách mặt ngựa kia xuất thân từ nơi nào cũng không ai biết, người này kiếm thuật siêu phàm, sát phạt quyết đoán, những năm gần đây, một mực truy sát một đám người.

Mà Tam Nhãn Tiếu Cận Thị sở dĩ nổi danh, không chỉ có là bởi vì hắn là hầu cận của Thị Chủ Hợp Sinh Thị, càng là bởi vì hắn cực kỳ cường đại, từ sau khi hắn xuất hiện ở bên người Thị Chủ, liền không có thua trận.

Dưới một cây Bàn Long Thương thanh đồng, ít người có thể tránh được ba thương.

Hắn đến tột cùng là lai lịch gì, cũng không ai biết, cho nên những năm gần đây, bốn người này thanh danh thịnh nhất Thanh Hà lưu vực.

Tam Nhãn Tiếu Cận Thị tên là Cung Ngu, hắn dĩ nhiên không phải người thủ vệ mật thất, hắn chỉ phụng dưỡng Thị Chủ, nhưng trong Hợp Sinh Thị có việc, những năm gần đây đều đang chủ động quản.

Thân hình của Triệu Phụ Vân đang độn lui biến mất, nhưng ở cán thanh đồng trường thương cực tốc điểm đâm xuống, thân hình của hắn tựa hồ cũng không thể hoàn toàn trốn vào hư vô.

Tay Triệu Phụ Vân giơ lên, vung về phía mũi thương cây thương kia.

Trên đời này, trong cùng cảnh giới, không ai có tư cách tay không tiếp thương của mình, trong lòng Cung Ngu liền là tự tin như vậy, hắn nhìn thấy hành vi của Triệu Phụ Vân, hừ lạnh một tiếng.

Tiếng hừ như sấm rền, trong tiếng hừ, thân hình Triệu Phụ Vân lại chưa đình chỉ quá trình độn hóa.

Mà trên tay Triệu Phụ Vân một hào quang màu xám trắng bay ra, trực tiếp đâm vào trên mũi thương.

"Đinh!"

Một tiếng giòn vang, ngay sau đó chính là sóng âm lay động, Cung Ngu cảm giác được một cỗ cự lực đâm vào trên mũi thương của mình, nếu chỉ đơn thuần là pháp lực va chạm thì cũng thôi, mũi thương của hắn đúng là đang run rẩy, đang chấn động, đánh tan pháp ý ngưng kết của hắn, để phát thương thứ hai thế mà không cách nào lập tức đâm xuống.

Cũng không thể nói hoàn toàn đâm không xuống, mà là đâm xuống liền không hoàn mỹ, không đạt tới hiệu quả hắn muốn, hắn cũng biết miễn cưỡng đâm ra, là không làm nên chuyện gì, cho nên phát thương thứ hai không có đâm ra, mà một đạo hoàn quang màu xám trắng sau khi đụng mũi thương, liền bị bắn bay ra, đánh vỡ vách lâu, ở hư không vạch ra một đạo quỹ tích cô quang, rơi vào trên một đầu ngón tay.

Người kia chính là người vừa mới trốn vào hư vô, hắn lúc này đã rơi vào trên đường phố, tay câu lấy hoàn quang, hoàn quang xám trắng chuyển động trên ngón tay hắn, lại thấy hắn vung hoàn quang trong tay, hoàn quang kia liền lại bay ra ngoài.

Bởi vì Cung Ngu kia cũng đã hóa gió lao ra, mà mũi thương của hắn lại một lần nữa bị hắn ổn định, thương theo thế gió, thuận gió một thương điểm ra.

Nếu như nói vừa rồi một thương kia tốc độ nhanh đến cực điểm, như vậy một thương này không chỉ có nhanh, càng là có một loại cảm giác vô khổng bất nhập, phiêu miểu bất định, một thương này đâm xuống một khắc kia, liền cảm giác một thương này của hắn có thể rơi ở bất kỳ địa phương nào.

"Có lẽ, chúng ta có thể dùng miệng đem sự tình nói rõ ràng."

Dưới thương ảnh cực kỳ nguy cấp này, Triệu Phụ Vân thế mà còn mở miệng nói một câu, trong khi hắn nói chuyện, phát ra tiếng vang "Đinh đinh đinh đinh".

Hoàn quang xám trắng kia thế mà đạn động trong một mảnh thương, tựa như mỗi một đạo thương ảnh đều bị va chạm.

Thế thương của Cung Ngu lại một lần nữa bị ngăn cản.

Tiếng vang kinh động người trên đường, khi bọn họ nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy thân thể Triệu Phụ Vân bao phủ ánh sáng nhàn nhạt, một bước phóng ra, phảng phất như lưu quang xẹt qua hư không, rơi vào trên nóc nhà bên cạnh.

Triệu Phụ Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn hư ảnh quái nhân trên không kia, phát hiện đối phương căn bản không chú ý động tĩnh trong thành phía dưới.

Chỉ thấy hắn lại đưa tay nhất câu vào hư không, một vòng hư ảnh liền cấp tốc ngưng tụ ở ngón tay hắn.

Cung Ngu kia nhìn hoàn quang trên tay Triệu Phụ Vân, hắn cũng không cảm thấy hoàn quang này là pháp bảo cường đại cỡ nào, thế nhưng mình liên tục xuất thủ hai lần, đều bị hoàn quang kia ngăn cản.

Hắn cảm nhận được lúc hoàn quang va chạm có hai loại lực băng, chấn, mỗi một lần va chạm, hắn đều cảm thấy hoàn quang kia giống bị va chạm nứt tán.

Nhưng đây lại chỉ là cảnh tượng hoàn quang kia từ thực hóa hư, hắn biết, đây là hoàn quang kia lấy loại phương thức này tán đi lực trùng kích trên thương của mình.

Hoàn quang của đối phương có thể băng chấn pháp ý trên thương của mình, như vậy khẳng định cũng phải thừa nhận thế thương của mình xung kích, nhưng mà đối phương lại lấy loại phương thức này tán đi xung kích, đủ thấy đối phương ngự khí tuyệt diệu.

Nhìn chăm chú Triệu Phụ Vân, hắn kiềm chế ngưng tụ tất cả tâm niệm, hắn cầm Bàn Long Thương thanh đồng trong tay xa xa chỉ vào Triệu Phụ Vân, nói: "Ngươi muốn nói gì?"

"Ta muốn nói là, ngươi là hầu cận, như vậy ta muốn gặp Thị Chủ các ngươi, ngươi hẳn là có thể mang ta đi gặp nàng." Triệu Phụ Vân vừa nói xong, trên mặt Cung Ngu liền dâng lên phẫn nộ mãnh liệt, hắn cảm thấy Triệu Phụ Vân đang đùa bỡn chính mình.

Triệu Phụ Vân thở dài một tiếng, nhảy xuống hẻm nhỏ bên cạnh, mà Cung Ngu đuổi tới trong hẻm nhỏ, lại cũng không nhìn thấy gì.

Một màn này, bị rất nhiều người nhìn thấy, người mặc cam bào dưới công kích của Cung Ngu, thế mà an toàn thoát thân, mà Cung Ngu lại không có biện pháp nào.

Triệu Phụ Vân đi trong hẻm nhỏ, trước mặt hắn đang có một đôi nam nữ ôm nhau hôn, hắn lặng yên không một tiếng động đi qua từ bên cạnh bọn họ.

Hai người này hiển nhiên không phải nhân loại thuần túy, lúc Triệu Phụ Vân đi qua từ bên cạnh bọn họ, nhìn thấy đầu lưỡi quấy cùng nhau của bọn họ thế mà là phân nhánh.

Khí quan trong thân thể một người trong đó vươn ra, dài dài, thăm dò vào trong váy áo đối phương, lúc hắn đi ngang qua, thuận tiện nhiếp một điểm suy nghĩ của đối phương, trong suy nghĩ người nam chỉ có dục vọng, mà trong suy nghĩ người nữ trừ bỏ dục vọng, thế mà còn có ý nghĩ muốn ăn sạch đối phương.

Triệu Phụ Vân đi hướng vị trí chỗ ở Thị Chủ, hắn muốn trực tiếp đi tìm Thị Chủ Hợp Sinh Thị cầm về trái tim mẫu thân mình, hắn muốn xem trong trái tim kia đến cùng có bí mật gì.

Về phần chuyện người hầu cận kia nói Thất Khiếu Linh Lung Tâm bị đánh cắp, hắn chỉ hi vọng không phải là đánh cắp viên của mẫu thân mình, nếu đúng vậy, chuyện này liền thật có chút phiền phức.

Vị trí Thị Chủ Hợp Sinh Thị tìm rất dễ dàng, hắn từ trong hẻm nhỏ lại đi vào đường lớn, tùy tiện nhiếp suy nghĩ phù sinh trong lòng một người, trong suy nghĩ liền có vị trí tòa thành của Thị Chủ.

Tòa thành tên là Trường Sinh Bảo, Trường Sinh Bảo mặc dù sừng sững ở trong Hợp Sinh Thị này, nhưng người trong Hợp Sinh Thị, lại không có bao nhiêu tiến vào Trường Sinh Bảo kia, đối với bọn họ đến nói Trường Sinh Bảo là thần bí đáng sợ, bất quá, mọi người đều biết, chỉ cần không đi làm chuyện mạo phạm Trường Sinh Bảo, liền không có nguy hiểm gì.

Mỗi một đoạn thời gian, Ma Thần tám chân trên bầu trời kia sẽ rơi vào trên Trường Sinh Bảo, tám chân chui vào trong bảo từ thông khẩu lưu lại, cụ thể đang làm gì, không có ai biết.

Triệu Phụ Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, con quái vật kia, hoặc nói là Ma Thần, vẫn tản ra quang hoa trên không trung.

Triệu Phụ Vân thì là nhìn lên tòa thành tối như mực trước mặt này, toàn thân thế mà giống như một hình bầu dục, giống như một hình trứng cực lớn, tòa thành kỳ quái.

Mà đối diện đường phố bên kia, mơ hồ có thể nhìn thấy một cánh cửa, cửa đóng cực kỳ chặt chẽ, ngay cả một khe nhỏ đều không có.

Triệu Phụ Vân có thể cảm giác được, tòa thành bảo này bao phủ một tầng pháp vận, hắn không biết bình thường liền có, hay là sau khi người kia vào thành bảo trộm đồ vật mới như vậy.

Nếu như vốn chính là như thế, người kia có thể vào trong này trộm đồ vật đi ra, vậy thì quá lợi hại.

Triệu Phụ Vân không muốn làm đầu trộm đuôi cướp, thế là nhanh chân tiến lên gõ cửa, một hồi lâu sau, cửa kia mở.

Vượt quá Triệu Phụ Vân dự kiến, người mở cửa thế mà là Cận Thị đại nhân cùng hắn đại chiến một trận.

Khi hắn nhìn thấy Triệu Phụ Vân, Triệu Phụ Vân chỉ là nhàn nhạt cười nói: "Bần đạo Phụ Vân, cầu kiến Thị Chủ, đến lấy về một kiện đồ vật."

Sau khi nghe Triệu Phụ Vân nói, lãnh ý trong mắt Cung Ngu cấp tốc lui bước, tùy theo liền thành nghi hoặc, ngay sau đó lại là một loại cảnh giác, lại tiếp là dò xét.

Triệu Phụ Vân chỉ là nhìn hắn.

Sau một hồi, Cung Ngu quay người, đi vào bên trong, Triệu Phụ Vân đi theo phía sau.

Vừa rồi, Cung Ngu đã gặp Thị Chủ, hắn là hầu cận của Thị Chủ, tự nhiên là có thể gặp được Thị Chủ, hắn đem sự tình nhìn thấy Triệu Phụ Vân đều nói cho Thị Chủ, Thị Chủ lại chỉ nói cho hắn có người gõ cửa, để hắn mang người gõ cửa đến gặp nàng.

Cung Ngu thoạt nhìn không phải người thích nói chuyện, mà Triệu Phụ Vân cũng không phải người nhiều lời, hai người trầm mặc đi trong Trường Sinh Bảo.

Trong bảo có đèn, đèn treo trên vách tường, nhưng aán sáng đèn diễm lại rất yếu, giống như bị toàn bộ hắc ám áp chế, đèn diễm chỉ có hạt đậu lớn nhỏ, ánh đèn cũng chỉ có thể chiếu rõ ràng một khối nhỏ địa phương trên vách tường kia.

Thông đạo cũng không rộng lắm, nhiều nhất chỉ có thể cho phép hai người song hành mà thôi, cũng không tính là cao lắm, đưa tay đều nhanh muốn sờ đến đỉnh thông đạo, có chút kiềm chế.

Hiện tại hai người là một trước một sau đi tới, trong thông đạo cực kì yên tĩnh, ngay cả âm thanh hô hấp của hai người đều không có.

Triệu Phụ Vân không có ý nói gì, bất quá, Cung Ngu phía trước lại nhịn không được nói: "Thất Khiếu Linh Lung Tâm kia thật không phải là ngươi trộm?"

"Ta mới đi đến Hợp Sinh Thị này." Triệu Phụ Vân hồi đáp.

"Vậy là ngươi đến lấy vật gì?" Cung Ngu hỏi.

"Lấy một trái tim." Triệu Phụ Vân cũng trả lời rất trực tiếp, không có che giấu.

Bước chân Cung Ngu ngưng lại, hắn ngừng lại, sau đó xoay người nhìn Triệu Phụ Vân, trong mắt tràn đầy dò xét, nói: "Ngươi là tới nơi này lấy trái tim? Nhưng theo ta được biết, trong toàn bộ mật thất chỉ có một trái tim."

Lo lắng trong lòng Triệu Phụ Vân ở thời khắc này rõ ràng lên, nói: "Có lẽ Thị Chủ biết, còn có trái tim người khác cũng nói không chừng đây."

Cung Ngu không nói gì nữa, xoay người tiếp tục đi, thông đạo có chút uốn lượn, Triệu Phụ Vân nhìn thấy dưới một ngọn có một cửa phòng ẩn giấu, trong mắt hắn lóe lên một tia kim quang, nhìn thấy trên cánh cửa cùng vách tường khắc vân văn.

Trong lòng hắn hiển hiện một tia khác thường, nhưng bước chân không có nửa điểm đình chỉ, mặc dù như thế, Cung Ngu phía trước cũng y nguyên quay đầu nhìn Triệu Phụ Vân một chút, bởi vì hắn cảm giác được một tia sáng, cùng một tia cảm giác nóng rực.

Triệu Phụ Vân ở lúc hắn quay đầu lại hai mắt đã khôi phục bình thường, mà khi Triệu Phụ Vân đi ngang qua một ngọn đèn, lại ngưng thần liếc mắt nhìn cửa dưới đèn kia, xác định suy nghĩ trong lòng.

Trên cửa kia đúng là ngưng khắc vân văn cấm chế, lúc trước hắn nhìn thấy qua vân văn truyền thừa trong huyết mạch, cho nên phong cách vân văn cấm chế này, hắn cảm giác rất quen thuộc, thế là nhìn nhiều một lần, trong lòng có thể xác định, đây là phong cách vân văn cấm chế của Vân thị.

Lại nghĩ đến đại di cùng mẫu thân mình tới qua nơi này, trái tim mẫu thân lưu ở nơi này, như vậy khả năng vân văn cấm chế này là đại di mình lưu lại liền cực cao.

Cung Ngu lại một lần nữa quay đầu liếc Triệu Phụ Vân một chút, lông mày của hắn nhíu lại, không biết Triệu Phụ Vân ở phía sau làm gì.

Bởi vì cảm giác của hắn cực kì nhạy cảm , bất kỳ pháp ý gì ba động đều có thể cảm thấy được.

Bọn hắn rốt cục đi tới nơi trung tâm nhất, có một cánh cửa đứng ở đó, trên cửa treo một ngọn đèn châu, hai bên trái phải cửa cũng treo một ngọn đèn châu, đèn châu là hình thức đèn tường, chỉ là phía trên không có bấc đèn dầu thắp, mà là một viên dạ minh châu lớn.

Khi Triệu Phụ Vân lấy Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn về phía đèn châu kia, đèn châu lập tức nổi lên ánh sáng.

Đèn châu này giống như tiếp thu được ánh sáng trong mắt Triệu Phụ Vân, cho nên được thắp sáng.

Cung Ngu lại một lần nữa quay đầu nhìn Triệu Phụ Vân, bởi vì qua nhiều năm như vậy, hắn ở đây chưa bao giờ từng thấy đèn châu này sáng qua.

Cửa mở.

Cung Ngu đi vào, Triệu Phụ Vân đi theo phía sau, sau đó, hắn nhìn thấy một người.

Một nữ nhân quái dị, lúc Triệu Phụ Vân nhìn thấy nàng, nàng giống như sớm liền chờ ở nơi này, giống như chờ mấy trăm năm.

Tướng mạo nữ nhân này lạnh lùng, phảng phất mang theo mặt nạ, khi một đôi mắt nhìn qua, hắn luôn cảm thấy đôi mắt nàng không hài hòa.

Ở trong mắt Triệu Phụ Vân, đây là một nữ nhân giống như bị vây trong u ám không biết có mấy trăm năm, nhưng nàng lại mặc cực kì tinh xảo, sắc mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc.

Bất quá, Triệu Phụ Vân rõ ràng cảm giác được, khí tức trên người nàng cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến bị đối phương chú ý, tựa như có đồ vật dính dính bò ở trên người.

"Thị Chủ." Cung Ngu quỳ một chân trên đất hành lễ.

Nữ tử kia cũng không có nhìn hắn, mà là hướng Triệu Phụ Vân hỏi: "Vân Ỷ Thanh ở đâu?"

Thanh âm của nàng cũng rất quái lạ, quái giống như không thuộc về thanh âm của nàng.

"Bần đạo không biết." Triệu Phụ Vân mở miệng nói ra.

"Bần đạo? Ngươi tu đạo ở đâu?" Nữ tử lại hỏi.

"Bần đạo từ nhỏ liền tu hành ở Thiên Đô Sơn." Triệu Phụ Vân nói.

"Thiên Đô Sơn a, Mai Trăn chết chưa?" Nữ tử hỏi.

"Bần đạo không biết." Triệu Phụ Vân rất chân thực trả lời, hắn xác thực không biết.

"Chỉ sợ nàng còn đang giãy dụa đi, nếu như ngươi có cơ hội nhìn thấy nàng, liền nói với nàng, đến chỗ ta, ta có thể để nàng tỉnh táo lại." Khẩu khí của nữ tử rất lớn, về phần Sơn Chủ Mai Tiên thượng nhân, Triệu Phụ Vân đến nay đều chưa từng gặp nàng.

"Nếu có cơ hội nhìn thấy, tự nhiên bẩm báo." Triệu Phụ Vân nói.

"Trái tim ngươi muốn, đã bị người trộm đi, ngươi đi đi." Nữ tử nói đến đây, lại là xoay người đến một cái ghế nằm bên cạnh, ngửa đầu nhìn lên bầu trời không tiếp tục để ý Triệu Phụ Vân.

"Mời!" Cung Ngu bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.