Sau khi làm ra quyết định, Triệu Phụ Vân liền mang theo Cát Văn Vân bay lên bầu trời từ Trấn Ma Bích, một đạo hồng quang xông lên bầu trời, rồi lại cấp tốc biến mất trong hư không.
Độn quang của hắn đã có thể dùng Thái Hư pháp ý đến bao bọc, cho nên độn quang liền biến mất trên bầu trời.
Cát Văn Vân thấy không rõ Triệu Phụ Vân, bởi vì cả người Triệu Phụ Vân cũng đã hóa thành một vùng ánh sáng, mà một vùng ánh sáng này bao lấy nàng, nàng đưa tay ra ngoài chạm đến lưu quang, lưu quang kia càng thêm rõ ràng bao lấy ngón tay ngọc trắng của nàng, không để ngón tay của nàng vươn ra ngoài ánh sáng.
Nàng nhìn lưu quang quấn quanh trên đầu ngón tay mình, đem ngón tay của mình chiếu rọi đỏ bừng, nàng lặng lẽ nắm nhẹ ngón tay, lưu quang ở trong lòng bàn tay cùng khe hở ngón tay của nàng bay lên, rồi lại không có thoát tán, điếu này khiến trong lòng nàng nổi lên rung động không hiểu.
Một đường bay vút, thời gian như vĩnh hằng, quên mất tuế nguyệt.
Như vĩnh hằng, lại như trong nháy mắt.
Nàng còn muốn trải nghiệm càng nhiều loại cảm giác này, loại cảm giác cực tốc phi độn kia biến mất, mà ánh sáng kia nhanh chóng ngưng thực, hiển hóa ra lại là một ống tay áo, từ trong lòng bàn tay của nàng trượt xuống, dưới chân vừa chân thực, nàng cũng đã giẫm trên mặt đất.
Có gió thổi tới, Triệu Phụ Vân cũng không có để cho những cơn gió này ngừng lại, tùy ý chúng nó thổi ở trên người mình, y phục nhẹ nhàng bay lên trong gió, Cát Văn Vân bên cạnh cũng là nhìn mây mù trong sơn cốc phía dưới.
Nàng không nói gì.
Triệu Phụ Vân lấy ra một khối linh thạch từ trong ngực, trên linh thạch kia khắc hai chữ —— Thái Hư, một bên khác thì khắc một đạo vân văn, trong mơ hồ, có thể nhìn thấy sương mù linh khí trong linh thạch, bị chữ khắc bên ngoài dẫn dắt thành một ký hiệu.
"Đây là Thái Hư Linh Phù, ngươi cầm trên tay, lấy pháp niệm cảm xúc, tưởng tượng mình là hư vô, liền có thể ẩn độn." Triệu Phụ Vân nói xong đem Linh phù đưa tới, Cát Văn Vân tiếp nhận, linh thạch hơi lạnh.
Nàng nắm thật chặt trong tay, Triệu Phụ Vân lại đột nhiên thả người về phía mây mù cuồn cuộn phía trước, mà Cát Văn Vân cũng bị một cỗ lực lượng nhiếp lên, thân bất do kỉ theo Triệu Phụ Vân cùng nhảy vào trong.
Vân khí thanh lương đụng vào trên mặt, Cát Văn Vân nhìn Triệu Phụ Vân phía trước, nhìn một vùng biển mây mỹ lệ này, nàng chỉ cảm thấy giờ khắc này nếu có thể đứng im mới tốt.
"Ta thân hư vô."
Trong tai nàng nghe được thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Triệu Phụ Vân vang lên trong lòng mình, tùy theo giống như kích phát linh phù trong tay nàng, tâm của nàng lại không tự chủ được đi theo thanh âm của Triệu Phụ Vân mà động, thân thể nhanh chóng hư hóa.
Nàng cảm thấy mình biến nhẹ nhàng, biến hư ảo, phảng phất không có bất kỳ lực cản gì, gió thổi qua từ trong thân thể của mình, phảng phất mỗi một lỗ chân lông đều biến thành lỗ tai, gió thổi qua từ lỗ chân lông, gào thét thành đàn.
Rất nhanh, hai người liền rơi vào trong sơn cốc, có tiếng côn trùng kêu vọt tới.
"Cấm thanh."
Trong lòng nàng lại một lần nữa vang lên một đạo chú lệnh, tiếng côn trùng kêu khắp sơn cốc kia liền biến mất trong tai nàng.
"Ngươi đi tìm Bạch Tức Nê đi." Triệu Phụ Vân nói.
Cát Văn Vân cũng không phải loại nữ tử không biết nặng nhẹ kia, nàng bắt đầu quan sát địa hình trong núi, sau đó bắt đầu tìm kiếm lấy vị trí Bạch Tức Nê trên bản đồ.
Mà Triệu Phụ Vân cũng ở trong sơn cốc tùy ý đi lại, sơn cốc này nhìn từ phía trên liền là một sơn cốc hình vành khăn, mà xuống phía dưới, lại là rắc rối phức tạp.
Hắn ở đây tìm kiếm, là muốn tìm kiếm vị trí đại xà kia.
Hắn lặng yên hành tẩu, đi tới bên cạnh một đầm nước, đầm nước bình tĩnh mà thâm u, thủy sắc u ám, thâm bất khả trắc.
Hắn cảm giác con đại xà kia hẳn là trốn ở nơi này.
Mà cũng không lâu lắm, Cát Văn Vân thế mà cũng tìm đến nơi này.
Nàng mở miệng nói: "Tiêu ký địa đồ sư phụ cho chỉ ở đây, chính là dưới đầm này."
Giọng nói của nàng không có âm thanh, nhưng trong tai Triệu Phụ Vân lại nghe tới.
Trong lòng Triệu Phụ Vân suy tư, nói: "Có lẽ đầm sâu này chính là bởi vì đào Bạch Tức Nê mà hình thành, về phần con đại xà kia, khẳng định sau đó mới đến, bất quá, yêu khí trong đầm này nồng đậm, nếu ta đoán không sai, đại xà kia chính là trốn ở trong đầm nước này."
"Vậy làm sao bây giờ." Cát Văn Vân cảm thấy rất khó làm, đại xà này tương đương với cảnh giới tu sĩ Kim Đan, mặc dù nói thủ đoạn của yêu quái so ra kém tu sĩ chân chính, nhưng nhục thân nó cường hoành, cũng sẽ có một ít năng lực quỷ dị, một nước vô ý cũng phải bị thua thiệt.
Cứ việc thủ đoạn của Triệu Phụ Vân phi thường, nhưng nàng vẫn sợ Triệu Phụ Vân thoát lực giống như lần trước.
"Nói đến, ta cùng nó kỳ thật không cừu không oán, lại xem có thể thương lượng một phen hay không, ngươi lui qua một bên." Triệu Phụ Vân dứt lời liền ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ mặt nước.
"Ba, ba ba, ba ba ba... ."
Theo thanh âm tay hắn đập nước vang lên, thanh âm kia lúc đầu chỉ ở trên mặt nước, chậm rãi thấm vào trong nước sâu, đây là sau khi hắn nghe tiếng côn trùng kêu trong cốc này, học được một loại cách dùng liên quan tới truyền thanh âm.
Âm thanh cũng là có chiều không gian.
Chậm rãi, những âm thanh này ở trong đầm nước lại giống như hình thành hồi âm, âm cũ chưa tán, âm mới lại lên, âm cũ cùng âm mới một mực đan xen, đúng là hình thành một loại tiếng vọng, đan xen thành một loại tiếng gầm hùng vĩ.
Nguyên bản đầm sâu bình tĩnh sâu thẳm, bốc lên rất nhiều bọt khí, sau đó thì là chấn động lên bọt nước.
Đột nhiên, có một đầu bóng đen cự vật nhanh chóng vọt lên từ trong đầm sâu, đó là một con cự xà lộng lẫy, cự xà thoát ra từ trong đầm nước, một ngụm nuốt cắn về phía Triệu Phụ Vân.
Đại xà không chỉ có nuốt cắn Triệu Phụ Vân, còn có một cỗ hấp lực to lớn hình thành một cơn gió từ trong miệng của nó, giống như lưỡi trâu vô hình quyển ăn cỏ muốn đem Triệu Phụ Vân cuốn vào miệng, nuốt vào trong bụng.
Nếu là người tu vi không đủ, bị một luồng ác phong hình thành từ lực hút này quấn lấy, vậy nhất định không cách nào đào thoát.
Trên người Triệu Phụ Vân dâng lên ánh sáng, gió cuốn qua ánh sáng, mà ánh sáng thì chợt lóe đã trốn đi, xuất hiện trên một cây đại thụ, đối diện với đại xà này.
Nửa người đại xà còn ở trong đầm, nửa người cao cao đứng lên, trong đôi mắt rắn băng lãnh, lúc này có thể thấy được cảm xúc phẫn nộ.
Bất quá, nó không có lại tiến công, bởi vì nó phát hiện nếu Triệu Phụ Vân một lòng muốn trốn chạy, chỉ bằng độn pháp vừa rồi, mình liền không làm gì được hắn.
"Vị xà đạo hữu này, ngươi ta vốn không thù hận, vì sao vừa thấy mặt liền chém chém giết giết đây?" Triệu Phụ Vân ôm quyền nói.
Triệu Phụ Vân dứt lời, đại xà kia lại là trầm mặc một hồi, rốt cục mở miệng nói chuyện, chỉ là thanh âm của nó lại là một loại tiếng kêu quái dị.
"Ngươi đạo nhân này, tự tiện xông vào sào huyệt của ta, giết hộ pháp của ta, còn nói vốn không có thù hận, hôm nay tìm đến động phủ của ta, nhất định có ý nghĩ mang ta giết rút gân cốt lột da xương luyện bảo, lấy nội đan ta luyện đan dược." Rắn kia phẫn nộ nói.
Triệu Phụ Vân vừa nghĩ liền biết hộ pháp hắn nói là Cốc Chương Nguyên kia, bất quá sự tình giết người đã làm, hắn xưa nay chưa bao giờ muốn chống chế.
"Vậy ngươi hẳn là trách hộ pháp của ngươi, dù sao hết thảy sự tình đều là hắn đưa tới, ta vốn là tu sĩ an phận thủ dĩ ở trong Trấn Ma Bích ngoài trăm dặm, là bởi vì bằng hữu bị vây ở nơi này mới đến cứu giúp, chưa từng nghĩ tới muốn giết ngươi, nếu ta muốn giết ngươi, lần này trở lại, nhất định sẽ mời bằng hữu đến, sao lại lẻ loi một mình."
"Hừ, nhân loại xảo trá hèn hạ, ngươi lừa không được ta." Đại xà ông thanh nói.
"Ha ha, ngươi không tin cũng không sao, ta tìm tới nơi này, chỉ là bởi vì bằng hữu của ta cần Bạch Tức Nê trong đầm này, chỉ cần ngươi đem nó hái lên, chúng ta liền đi, ngươi nếu không nguyện ý, vậy chính chúng ta hái, ngươi nếu là không nguyện ý, vậy ta chỉ có thể lại đắc tội." Triệu Phụ Vân không nhanh không chậm nói.
"Ngươi cho rằng bổn quân sẽ sợ ngươi?" Đại xà phẫn nộ nói, thế nhưng nó cũng không có động thủ.
Mắt rắn nhìn chăm chú lên Triệu Phụ Vân, thế nhưng thân hình của Triệu Phụ Vân trong mắt nó, lại giống như cái bóng nhàn nhạt, giống như không có thực thể, hắn phát hiện nếu mình miễn cưỡng thi pháp, pháp thuật nhất định đi không.
"Xà quân xin nghĩ lại, nhân loại chúng ta có một câu nói, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ta nghĩ xà quân cũng không muốn tu hành nhiều năm hủy hoại trong chốc lát." Ngón tay tay phải Triệu Phụ Vân khuấy động Âm Dương Hoàn trên tay trái, chậm rãi nói.
Đại xà phát ra gầm nhẹ, có gió tanh thổi cuốn, cuốn qua thân thể Triệu Phụ Vân, thân thể Triệu Phụ Vân lại giống như không có cảm nhận được gió, đứng ở đó, góc áo đều không có lắc lư một cái, mà gió thổi qua thân thể của hắn, giống như cũng không có đụng tới thứ gì.
Trong lòng đại xà niệm lên: "Ácc đạo nhân này lấn ta có thai trong người, khó thi toàn pháp, đợi sau khi con ta xuất sinh, lại cùng hắn so đo thù nhục hôm nay."
Nghĩ tới đây, lại mở miệng nói: "Ngươi muốn bao nhiêu Bạch Tức Nê?"
"Tốt." Triệu Phụ Vân khẽ vuốt lòng bàn tay vừa cười vừa nói.