Nhất Khí Triêu Dương

Chương 291 : Mượn hỏa chúc u vọng




Nàng thường nghe sư phụ nói, hành tẩu bên ngoài, gặp người chỉ nói ba phần, không thể bỏ đi một phần tâm.

Tâm hại người không thể có, tâm phòng bị người không thể không có.

Trò chuyện cùng người lai lịch không rõ, muốn thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Thế nhưng là, tiền bối ở Cực Dạ khai bích lập động, hư hư thực thực vừa làm qua một hung sự lớn, sao lại thành thật như vậy, đem mục đích của mình lộ ra đây?

Hành tẩu giang hồ, du lịch sơn nhạc là như vậy sao?

"Đáng tiếc." Lão nhân hít một hơi thuốc lá chậm rãi phun ra, nói: "Trong trại này còn có bằng hữu một số người cũng hãm bên trong, nhưng không ai dám đi vào tìm, các ngươi liền hai người muốn đi vào?"

"Đúng thế." Triệu Phụ Vân lại một lần nữa nhẹ gật đầu nói.

Trần Văn Mai đã không hề nghĩ nữa, nàng đương nhiên muốn Triệu Phụ Vân không nên lộ ra đáy lòng mình, không nên để người ta biết mình chỉ có hai người.

Đi ra ngoài, muốn cho người ta cảm thấy mình không dễ chọc, muốn cho người ta cảm thấy sau lưng còn có chỗ dựa, đây là một thế gia sư huynh tới trợ giúp Ly Sơn nói cho nàng.

Không phải Triệu Phụ Vân không nghĩ tới muốn ẩn giấu, cũng nghĩ tới chuyện không ẩn giấu, bởi vì đối phương liếc mắt liền có thể nhìn ra, không có gì có thể che giấu, hắn cảm thấy mình cũng không cần như vậy.

【 Kiếp Tri 】 Trong phù lục của hắn mang đến cho hắn một cỗ cảm giác nguy hiểm, nhưng lại không phải loại cảm giác nhói nhói kia, cho dù kinh động con đại yêu kia, hắn cũng cho rằng hai loại độn pháp của mình, đều đầy đủ mình đào mệnh.

Còn có một điểm, từ khi Tử Phủ, theo tu vi cao thâm, tâm tư của hắn càng ngày càng rộng rai, cũng không biết có phải Xích Viêm Hỏa Pháp mang đến hay không, lại hoặc là bản tính hắn chính là như thế, đã từng tu vi thấp, từng sinh hoạt khó khăn ở Triệu gia, cho nên suy nghĩ đăm chiêu cùng làm những chuyện như vậy, khó tránh khỏi nhăn nhó, làm chuyện bản tính mình không muốn làm, làm lâu, cả người sẽ kiềm chế, sẽ vặn vẹo.

Triệu Phụ Vân cảm thấy sau khi tu hành ở Thiên Đô Sơn, thẳng đến Trúc Cơ, lại đến Tử Phủ, lục phủ ngũ tạng của hắn đều được phản chiếu thông thấu rộng thoáng.

Cả người cũng chầm chậm lột bỏ trần y, phục hồi tự nhiên, từ đó pháp tâm tươi sáng.

"Hai vị có biết vì sao cốc này gọi Vân Mộng Cốc không." Lão nhân lại một lần nữa hỏi.

Triệu Phụ Vân quả thực không biết danh tự này trừ bỏ bởi vì trong cốc này mây mù lượn lờ, còn có nguyên nhân gì, liền nói: "Tại hạ không biết, còn mời lão tiên sinh cho biết."

Lão nhân kia mặc dù nhìn không ra tu vi chân chính của Triệu Phụ Vân, nhưng từ một thân ý vị của Triệu Phụ Vân lại có thể cảm giác được, người trước mặt ý chí bằng phẳng, cả người đứng ở nơi đó giống như một chùm sáng.

"Vân Mộng Cốc sở dĩ hung hiểm, là bởi vì nơi này có một loại côn trùng, sẽ phát ra một loại thanh âm để người rơi vào trong huyễn mộng, côn trùng kia lại sẽ huyễn hóa thành bướm, thân bướm cũng sẽ để cho người lâm vào huyễn mộng, cho nên trong này, thứ tai nghe, mắt nhìn thấy, đều muốn cảnh giác, bởi vì đều có thể để người lâm vào trong huyễn mộng."

Trần Văn Mai ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Những thứ này ta cũng biết."

Lão nhân kia nhìn Trần Văn Mai, đột nhiên cười nói: "Nhìn tiểu cô nương ăn mặc, hẳn là đi cùng những người tiến vào trong cốc sớm nhất? Ngươi không có đi vào, hay sau đó đi ra?"

"Ta là sau đó đi ra." Trần Văn Mai cảm thấy nụ cười của hắn là đang chê cười mình, vì vậy có chút tức giận nói.

"A, trong cốc độc chướng nổi lên bốn phía, ngươi lại còn có thể đi ra mời người tới cứu người, không sai không sai, không biết tiểu cô nương xuất thân từ phái nào." Lão nhân hỏi.

Triệu Phụ Vân cũng không ngăn cản câu trả lời của nàng, ánh mắt nàng lại nhíu lại, nói: "Ta mới không nói cho ngươi biết?"

Lão nhân cười cười, nhưng không có hỏi lại, mà là nhìn về phía Triệu Phụ Vân, nói: "Chúng ta chuẩn bị tổ chức một đội ngũ tiến vào cứu người, không biết đạo hữu cần đồng hành hay không?"

Trần Văn Mai sau khi nghe xong, lập tức tâm động, nàng cảm thấy, nhiều một ít người cùng nhau, gặp phải nguy hiểm, liền có thể xông qua.

Lời đến khóe miệng lại nhịn xuống, nhìn về phía Triệu Phụ Vân, chỉ nghe Triệu Phụ Vân nói: "Đa tạ lão tiên sinh, chỉ là bèo nước gặp nhau, vốn không quen biết, hai người chúng ta là đủ."

"Ồ, đạo hữu ngược lại là tự tin, vậy cầu chúc đạo hữu có thể thuận thuận lợi lợi." Lão nhân nói.

Hắn cũng không hỏi xuất thân của Triệu Phụ Vân, đương nhiên, nếu hắn hỏi, Triệu Phụ Vân cũng sẽ không dấu diếm, chỉ là vốn không quen biết không tốt tùy tiện hỏi thăm.

Nói xong, Triệu Phụ Vân liền dẫn Trần Văn Mai đi vào, lúc bọn hắn đi vào trong sơn cốc, liền có người đi tới bên người lão nhân, nói: "Yên lão, hai người này lại dám ở thời điểm này đi vào?"

"Ha ha, nữ oa oa kia nếu như ta không có nhìn lầm, hẳn là người Ly Sơn Phái, về phần người nam oa kia lai lịch gì, ngược lại nói không chính xác, bất quá, nhóm nữ oa Ly Sơn Phái hẳn là bị người để mắt tới, vũ vụ đột nhiên này, là có người thi pháp."

"Vùng này người có bản sự này, chỉ có thể là Cốc Chương Nguyên."

"Không sai, Cốc Chương Nguyên cách Kim Đan chỉ kém một tầng giấy cửa sổ, quanh năm ở trong Vân Mộng Cốc tu hành, người bị hắn để mắt tới cơ hồ không có ai ra khỏi cốc. Lão nhân gia ta, mặc dù có duyên gặp mặt Cốc Chương Nguyên mấy lần, nhưng người này tính tình cổ quái, cũng không nể tình, cho dù là ta đi vào, cũng chưa chắc có thể đem người hãm ở bên trong mang ra."

"Vậy chúng ta còn muốn đi vào sao? Hay chờ một chút?"

"Liền chờ một chút đi, người trẻ tuổi kia, cho ta một loại cảm giác thần bí khó lường, Ly Sơn không lấy đấu pháp làm sở trường, nhưng dù sao cũng là đại phái, loại này đệ tử đại phái mời tới người, chắc hẳn cũng sẽ không quá kém."

Triệu Phụ Vân đi ở phía trước, Trần Văn Mai đi ở phía sau.

Hai người rất nhanh liền đi vào trong sương mù ở cửa cốc, không lâu sau khi hai người đi vào trong sương mù, Triệu Phụ Vân liền dừng bước, sau đó nói: "Những sương mù này là sương độc chướng khí, chúng ta đều có pháp lực hộ thân, không cho sương độc chướng khí tới gần, nhưng trong cốc này có thứ gì đó, để chúng ta nghe thấy cùng nhìn thấy liền rơi vào trong yểm mộng, cho nên, chúng ta phải cẩn thận."

Trần Văn Mai nghĩ đoán người mình ở bên trong, cho dù không bị khốn trụ, trên đường đi cũng chắc chắn sẽ có người bị kéo vào trong yểm mộng, trong lòng liền một trận lo lắng, bởi vì nhiều người, cho nên mọi người thay phiên giám sát, lúc này mới có thể không có việc gì.

Lúc này, Triệu Phụ Vân đưa tay hái xuống một mảnh lá cây trên cành cây bên cạnh, lá cây kia xanh biếc, còn dính nước mưa.

Triệu Phụ Vân vẫy gọi Trần Văn Mai, Trần Văn Mai không biết nguyên nhân, đến gần mấy bước, Triệu Phụ Vân nói: "Trùng bướm trong cốc này, có năng lực mê hoặc tâm thần con người, nhưng qua nhiều năm như vậy, mọi người dám ra vào nơi này, khẳng định có pháp thuật chống cự, sư tỷ ngươi các nàng dám đi vào, nhất định đã chuẩn bị vạn toàn, nhưng bị vây khốn, vậy khẳng định có người lợi dụng sơn cốc này bày trận, ngươi ghé tai lại đây."

Trần Văn Mai tới gần một chút, chỉ thấy Triệu Phụ Vân nhỏ một giọt nước trên lá cây vào ngón tay, giống như vẽ gì đó xung quanh lỗ tai Trần Văn Mai.

Vành tai của nàng lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, từ ngọc bạch biến đỏ thẫm.

Nàng nghe được Triệu Phụ Vân nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, ngoài trừ lời của ta, đến lúc đó vô luận nghe được gì, đều là giả, ngươi chỉ cần dẫn đường ở phía trước liền có thể."

Nàng rất rõ ràng cảm giác được, ngón tay Triệu Phụ Vân dính giọt nước, tựa hồ viết gì đó chung quanh lỗ tai mình, cuối cùng thì là hai tay ấn lấy lỗ tai của nàng, một lỗ tai khác thì lộ ra một điểm khe hở, nàng nhìn thấy Triệu Phụ Vân đột nhiên tới gần, nàng có thể cảm nhận được hô hấp của Triệu Phụ Vân.

"Sơn cốc này đừng lên tiếng."

Lúc nàng nghe được lời này, hai tay Triệu Phụ Vân liền lập tức hợp trên lỗ tai nàng, hai tai của nàng lập tức không nghe được gì.

Cho đến khi hai tay Triệu Phụ Vân rời đi, nàng vẫn không nghe thấy gì, trong tai một mảnh im ắng.

Trong mắt nàng có một tia kinh hoảng, Triệu Phụ Vân lại đi tới trước mặt nàng, vươn tay ra trước mắt nàng, một tay nâng gáy nàng, một tay vuốt mí mắt nàng, nàng cảm thụ được ấm áp trên tay Triệu Phụ Vân, thuận thế nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền lại cảm thấy giống như Triệu Phụ Vân viết gì đó trên mí mắt mình.

Đồng thời, nàng cảm giác được trên mặt mình có một mảnh lửa nóng, giống như có đèn giơ trước mặt mình.

Nhưng trong lòng thì có thanh âm vang lên: "Ta mượn một sợi viêm hỏa trong thiên địa, rơi vào đồng tử trong mắt ngươi, giúp ngươi soi rõ u vọng, từ đây trong mắt ngươi không còn hắc ám."

Theo thanh âm Triệu Phụ Vân vang lên, hai điểm ấm áp cùng hồng quang trên mí mắt nàng kia, bắt đầu nhộn nhạo lên, da mắt đỏ rực ở trong con ngươi, đúng là bắt đầu tan ra, mí mắt nguyên bản ngăn cản ánh mắt, đúng là nhanh chóng biến mất, sau đó nàng nhìn thấy một lỗ hổng do ánh lửa hình thành, từ sau ánh lửa, nàng lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng sơn cốc.

Chỉ là dưới tầm nhìn này, nguyên bản những bóng tối cùng nơi không thấy rõ kia đều thu hết vào mắt, ngay sau đó trong lòng nàng nghe được thanh âm của Triệu Phụ Vân: "Ngươi không cần nói, nghe ta nói là được, ngươi đi theo lộ tuyến trong trí nhớ của ngươi, một mực đi về phía trước, nếu như nghe được thanh âm ngoài ta ra, không cần để ý."

Trần Văn Mai không biết pháp thuật Triệu Phụ Vân thi pháp tên là gì, chỉ cảm thấy pháp thuật của Triệu Phụ Vân thần bí mà thần kỳ.

Nàng không dám mở miệng nói chuyện, sợ mình mở miệng sẽ phá hư pháp thuật của Triệu Phụ Vân.

Pháp thuật này của Triệu Phụ Vân, bất quá là ứng dụng biến chủng của pháp chú, là kỹ xảo ứng dụng đọc được trong sách pháp thuật mang ra từ Thiên Đô Sơn.

Đương nhiên, loại kỹ xảo này là cần hắn đối với pháp chú pháp ý tương ứng, đạt tới lĩnh ngộ cực cao mới có thể làm.

Nội tình vẫn là « Chư Thiên Sắc Lệnh Bí Ngôn », chính như thân cây một cây, lại có thể nở ra rất nhiều chạc cây, có thể chiết ra các loại hoa màu sắc.

Triệu Phụ Vân cấm hai tai nàng nghe được thanh âm, để tâm nàng yên tĩnh, lại để cho hai mắt nàng có thể thông qua ánh sáng mí mắt, soi rõ u ám, đây là ứng dụng biến chủng đối với ‘Quang’, cùng Thần Linh Động Kiến Thuật.

Mà thanh âm xuất hiện trong lòng nàng, thì là một loại pháp niệm gửi tâm mà thôi, cách làm này là trước một bước chiếm cứ tâm linh của nàng, phòng ngừa nàng bị những vật khác chiếm cứ hoặc là ảnh hưởng.

Loại pháp niệm gửi tâm này, cũng là một loại ứng dụng khác của linh cảm truyền âm pháp thuật.

Đây là lợi dụng tín nhiệm của đối phương đối với mình mới có thể thi triển.

Nếu như lúc này có người nhìn Trần Văn Mai, sẽ phát hiện nàng một người, nhắm mắt lại hành tẩu trong núi rừng rậm rạp này. Ở bên cạnh nàng, không có ai khác, không có Triệu Phụ Vân.

Trong cốc mê vụ chướng khí dày đặc, trên người nàng chẳng biết lúc nào đã bị ánh lửa nhàn nhạt bao phủ, nơi nàng đi qua, những mê vụ kia đều tản ra, mà nàng trừ bỏ ngay từ đầu khó chịu, sau đó rất nhanh liền quen thuộc.

Bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, không khác gì đi đường bình thường.

Nàng một đường đi lên phía trước, kéo theo trong trí nhớ con đường mình đi qua, nàng nhớ rõ lúc ấy mình cùng sư tỷ các nàng một đoàn người đi một đoạn này, đã bắt đầu nghe được thanh âm cổ quái.

Chỉ là khi đó, mọi người đã khu động pháp khí, trong đội ngũ còn có sư tỷ không ngừng lay động Thanh Tâm Linh, thanh trừ thanh âm tích lũy trong lòng mọi người.

Mà hiện tại trong tai nàng không có nghe thấy bất kỳ thanh âm nào.

Nàng đột nhiên nghĩ tới gì đó, không khỏi nghiêng đầu hướng một phương hướng nhìn lại, nàng nhớ đến lúc ấy nơi đó có một gốc cây hòe đen nhánh, cây hòe kia quấn quanh dây leo, mà trên dây leo lại treo từng khỏa đầu người.

Nàng nhớ kỹ, lúc ấy những đầu người kia đều mở miệng hô tên mọi người, thậm chí nàng còn nhớ rõ lúc ấy những đầu người kia, còn hô tên của mình.

Mà lúc này, nàng nhìn lại, thấy rõ ràng, từng khỏa đầu người kia xác thực treo ở nơi đó, lại giống như tử vật, khô héo, cũng không có dáng vẻ kỳ dị gì.

Hai mắt của nàng giống như có thể khám phá hết thảy mê vọng, nhìn thấy bản chất.

Mà trong tai của nàng cũng không có nghe được bất luận tiếng hô cùng quái thanh gì.

Trong tai của nàng im ắng, trong lòng nàng cũng im ắng.

Chỉ là nàng không biết là, sau khi ánh mắt của nàng chú ý, những đầu người treo trên dây leo kia giống như bị thiên địch để mắt tới, căn bản cũng không dám nhúc nhích.

Mà trong rừng, nên có các loại côn trùng kêu vang đã sớm vang lên, chỉ là nàng không nghe thấy mà thôi.

Nàng đi qua từng khe rãnh, vượt qua từng con đường người khác mở ra.

Đi về phía nơi sâu trong sơn cốc, ở trong sương mù, chẳng biết lúc nào, có từng ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.

Nơi này không chỉ có sinh trưởng những quái trùng kia, còn có một ít yêu vật, bọn chúng cùng tu sĩ đi vào trong núi này đấu trí đấu dũng.

Bọn chúng đã sớm bị động được huấn luyện xảo trá mà âm độc.

Chỉ là bọn chúng nhìn thấy một người nhắm mắt lại hành tẩu ở trong núi, lại càng thêm cẩn thận.

Một con báo màu đen giấu trên tàng cây, lặng yên không một tiếng động nhào xuống Trần Văn Mai phía dưới, chỉ là nó mới nhào ra, mê vụ trong hư không lại ở thời khắc này giống như sống lại, đúng là nhanh chóng ngưng kết thành dây thừng vô hình, đem nó còn đang ở trên không trung trói buộc, yêu lực trong thân nó ở trong nháy mắt bị trói buộc kia, liền biến mất, toàn bộ thân thể nháy mắt biến vô lực.

Trần Văn Mai thanh âm gì cũng không nghe thấy, vẫn đang đi về phía trước.

Trong tai nàng không nghe được thanh âm gì, nhưng hai mắt lại như xuyên thấu qua ánh lửa nhìn đồ vật, nhìn thấy một nhà gỗ nhỏ, nàng biết mình đi tới địa phương trước đó đội ngũ lần thứ nhất nghỉ ngơi.

Nàng nhớ rõ nhận qua một lần tập kích ở nơi này, trong lòng không khỏi khẩn trương .

Tòa phòng nhỏ này cũng không phải các nàng xây, mà là người hái thuốc thường xuyên đến trong núi này thành lập, bởi vì tiếng côn trùng kêu trong núi này sẽ để cho người rơi vào trong huyễn mộng, cho nên mọi người khó tránh khỏi tâm mệt mỏi, tòa phòng nhỏ này tương đương với một tiết điểm, chính là nói cho mọi người nơi này có thể nghỉ ngơi một chút, hoãn một chút.

Nàng nhớ rõ lúc ấy phòng nhỏ là đóng cửa, mọi người cũng không có đi mở, chỉ ở trên đất trống ngoài phòng nhỏ bày ra pháp trận cấm âm nghỉ ngơi, sau đó mọi người tập thể bị kéo vào trong mộng.

Nàng đi tới trước phòng nhỏ, nghĩ mình có phải muốn ở nơi này nghỉ ngơi một chút hay không, dù sao phòng nhỏ nơi này, là nơi tất cả người lên núi đều muốn chỉnh đốn một chút, mặc dù nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Nàng vào lúc này, không khỏi muốn nhìn một chút Triệu Phụ Vân, bởi vì nàng nhớ kỹ Triệu Phụ Vân nói qua không nên nói, một mực đi về phía trước, chỉ là nàng vừa quay đầu lại, căn bản cũng không có nhìn thấy Triệu Phụ Vân, trong lòng lập tức bối rối, liên tục chuyển hai vòng vẫn không nhìn thấy.

Đang muốn mở miệng hô, trong lòng nàng vang lên thanh âm của Triệu Phụ Vân: "Ta ở bên cạnh ngươi, đừng sợ, tiếp tục đi lên phía trước."

Mà lúc này, khe cửa phòng nhỏ kia, lại có một con mắt âm trầm trầm nhìn về phía Trần Văn Mai, cũng ngay khi nó nhìn chăm chú lên Trần Văn Mai, con mắt này lại phản chiếu ra ánh lửa.

Chỉ trong nháy mắt ánh lửa thông qua con mắt nó đốt vào thân thể nó, chỉ là chung quanh lại yên tĩnh, không có phát ra nửa điểm thanh âm, chỉ là trong nhà gỗ nhỏ có ánh lửa lấp lóe.

Một cỗ thây khô lăn lộn ở nơi đó, lửa bám trên người đang thiêu đốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.