Nhất Khí Triêu Dương

Chương 21 : Lang Vệ




Triệu Phụ Vân cảm thấy Vân Ỷ Thanh thần bí, như là đang một mình gánh vác đi về phía trước.

Triệu Phụ Vân thậm chí không biết nàng bao nhiêu tuổi, thậm chí không quá xác định quan hệ giữa nàng với mình.

Từ trước kia nhận biết vụn vặt đối với nàng, cảm thấy nàng thần bí, nhưng từ khi mình Kết Đan, từ sau khi cảm thấy nguyền rủa trong huyết mạch, cả đời người của hắn liền như đi đến một con đường khác.

Hắn muốn ở trong Thiên Đô Sơn tĩnh tu, ở trong núi tĩnh tọa đọc đạo kinh, thể ngộ âm dương, quan sát hắc bạch biến hóa, nhưng có một số việc dường như Vân Ỷ Thanh đã an bài hết thảy, hắn vào Hợp Sinh Thị trong Hắc Dạ, tìm kiếm trái tim Vân Ỷ Thanh lưu lại.

Cuối cùng lại lâm vào trong hắc ám mênh mông này không biết bao nhiêu năm.

Trong hắc ám, không có tham chiếu, hắn không biết mình lâm vào bao sâu, cũng không biết mình lâm vào bao lâu.

Hắc ám không biết năm, lang thang cho tới hiện tại.

Triệu Phụ Vân không cảm thấy mình đang lang thang, hắn cảm thấy mình bị vây khốn.

Bất quá muốn nói thuần túy vây khốn, cũng không hoàn toàn, hắn cảm thấy mình chỉ là tạm thời lâm vào trong khốn cảnh nào đó, chỉ là thời gian lâm vào khốn cảnh hơi dài.

Hắn ở trong hành lang này chậm rãi đi về phía trước.

Lại dừng bước, há mồm phun ra một sợi ánh lửa xoay quanh trong hư không, chỉ thấy hắn đưa tay trái ra, mở bàn tay, ánh lửa kia rơi trên tay, nhanh chóng ngưng thực phác hoạ thành một ngọn đèn.

Thân đèn màu đen, trong đó có đường vân tử sắc như dây leo quấn quanh, trên dây leo tử sắc lại có từng hoa nhỏ kim sắc, như đóa hoa có nụ hoa chớm nở.

Nhìn kỹ dây leo tử sắc kia, thì như phù văn quấn kết cùng nhau, lại như có sợi tơ nhỏ bé thăm dò vào thân đèn màu đen, liền thành một khối với ngọn đèn, thần bí khó lường.

Đèn diễm trong Xích Viêm Thần Đăng biến thành Tam Túc Kim Ô Thần Điểu, trước đó lại ăn đèn diễm trong đèn lồng trong tay Thực Nhật Điểu, sau khi tiêu hóa, tựa hồ lại thêm mấy phần linh tính.

Lúc này nâng Xích Viêm Thần Đăng ở lòng bàn tay, ánh đèn kim sắc thu nhỏ, nhưng dáng vẻ của con Tam Túc Kim Ô Thần Điểu trong đèn diễm lại hết sức rõ ràng ngưng thực.

Khi Triệu Phụ Vân tay nâng lấy đèn, đầu nó còn chuyển động bốn phía, tựa hồ đang quan sát tình huống bên ngoài, mỗi một lần động tác, đều để ánh đèn lấp lóe một chút, ánh đèn kim sắc liền càng tăng lên mấy phần.

Những kim quang lấp lóe kia giống như ánh mắt của Tam Túc Kim Ô, mà khi kim sắc hoả quang chiếu vào đầu hành lang kiềm chế này, hắn nhìn thấy hành lang trong nháy mắt lộng lẫy.

Hành lang nguyên bản u ám thế mà khảm nạm lấy các loại các linh thạch màu sắc, loại linh thạch này làm tiết điểm cấm chế, giữa các loại cấm chế lại tương hỗ nối liền với nhau, đại cấm bao tiểu cấm, tầng tầng quấn kết, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hành lang giống như biến thành một đầu thông đạo tạo thành từ tinh không.

Trong nháy mắt này, Triệu Phụ Vân có một loại ảo giác, một khoảng trời này sở dĩ không có ngôi sao, là bởi vì ngôi sao đều bị người hái xuống, khảm nạm ở trong lối đi này.

Trong một hành lang u ám, khảm đầy ngôi sao.

Nhưng Triệu Phụ Vân lại cảm giác mỗi một viên ngôi sao đều là nguy hiểm, đều là khủng bố.

Ánh đèn trong tay rơi vào trên 'ngôi sao', mỗi một viên 'ngôi sao' đều đang lóe lên.

Triệu Phụ Vân ở thời khắc này cảm giác giống như tiến vào ổ trùng.

Hành lang nguyên bản yên tĩnh giống như ở thời khắc này bị tỉnh lại.

Trong cửa bên cạnh tựa hồ có động tĩnh xuất hiện.

Tia sáng ở đây như thành cấm kỵ.

"Là ai?" Đột nhiên có một thanh âm truyền đến: "Công tử, là ngươi trở về sao?"

Chỉ là ở gian phòng nào, Triệu Phụ Vân lại nhất thời nghe không rõ ràng.

Đang lúc Triệu Phụ Vân muốn nghe cẩn thận chút, xác định là trong gian phòng nào, lại có thanh âm khác che đậy.

Thanh âm trong cả hành lang đột nhiên trở nên ồn ào, che giấu đi thanh âm kia, mà loại tiếng ồn ào này giống côn trùng kêu vang, lại giống vô số thanh âm chồng lên nhau, trong mơ hồ còn có thanh âm của sóng biển.

Ở trong một mảnh thanh âm huyên náo như sóng này, Triệu Phụ Vân nghe được một tiếng linh đang, trong mơ hồ, hắn cảm giác được hung hiểm cực hạn.

Cảm giác hung hiểm kia đang nhanh chóng rút ngắn, trong cảm giác của hắn đúng là có một hình ảnh xuất hiện.

Đó là một yêu quái đầu sói thân người, mặc giáp da, eo trái đeo trường đao, phía bên phải treo linh đang, trong lúc hắn chạy, tiếng linh đang vang vọng phảng phất gọi lên cấm chế của hành lang này, làm cho pháp vận của cả hành lang nhanh chóng hội tụ trên người yêu quái đầu sói thân người này.

Khi Triệu Phụ Vân cảm thấy được hắn, hắn tựa hồ cũng có cảm giác đối với Triệu Phụ Vân, một đôi mắt sói lập tức nhìn lại, một đôi mắt sói kia ở trong nháy mắt này liền như nhìn thấu hư không, mắt nhìn mắt.

"Oanh!"

Thần hồn của Triệu Phụ Vân chấn động, hắn chỉ cảm thấy có một cỗ khí hung lệ bay thẳng tới.

Hắn lập tức nhắm mắt, cũng lấy Thái Nhạc Trấn Thần Pháp trấn thủ tâm thần, đồng thời há miệng hút vào, ngọn đèn trong tay lập tức hóa thành một đầu hỏa tuyến chui vào trong miệng hắn.

Tiếp đó, cúi đầu lấy tay che mặt, trong lòng lặng im thi triển 'Thái Hư Vô Ảnh Độn Pháp'.

Không đầy một lát sau khi Triệu Phụ Vân ẩn độn, liền có một tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng chạy vội tới.

Người này chính là yêu quái đầu sói thân người kia.

Muốn nói bước chân hắn nặng nề, cũng không đúng, bởi vì bước chân hắn chạy là không có tiếng động, nhưng người hắn mang theo pháp vận của một hành lang chạy đến, lại ở dưới cảm giác của ý thức, như sóng cuồng phong, bước chân kia như giẫm trong vũng bùn cùng thuỷ triều, thanh thế to lớn.

Là thanh âm vô hình, mà không phải thanh âm hữu hình.

Hắn đứng vững thân thể, tay trái ấn trên chuôi đao.

Có thể nhìn ra được, đây là một Lang Vệ thân kinh bách chiến.

Trên đầu và lông của hắn đều trọc, có vết thương.

Trên cổ đầu sói quấn khăn đỏ, bì giáp trên ngực có một khối đồng bài, trên đồng bài có khắc mấy chữ.

"Tuần Điện Vệ, Lang Cửu!"

Một đôi mắt sói của hắn, quét mắt một vùng hư không này.

Cuối cùng hắn dừng lại ở một phương hướng, từng bước tới gần, nơi đó chính là địa phương trước đó Triệu Phụ Vân đứng.

Mũi hắn ngửi ngửi trong hư không, tựa hồ đang ngửi vị đạo Triệu Phụ Vân lưu lại.

Đột nhiên khóe miệng kéo ra một tiếu dung khủng bố.

Tay trái ấn lấy chuôi đao rút ra, đồng thời tay phải tiếp nhận, hai tay cầm chuôi đao, một chính một ngược, vẩy trảm ra.

Trong nháy mắt đao ra khỏi vỏ, phát ra đao ngâm nhàn nhạt, thân đao có một vệt xích hồng, khi chém ngang qua hư không, phảng phất chém đứt hành lang này.

Hắn tin tưởng, cho dù có người độn ở trong hư không, cũng sẽ bị một đao này của mình chém ra đến, đồng thời không chết cũng phải trọng thương.

Đây là tự tin của hắn, hắn đối với đao thuật của mình cực kì tự tin, dưới một đao, từng giết địch vô số, trong vô số chiến đấu, trảm diệt vô số pháp thuật.

Nhưng lần này hắn lại trảm một cái không, thế nhưng hắn lại cười.

Vẻ hung lệ trong hai mắt hắn đại thịnh.

"Tìm tới ngươi." Lang Cửu mặc dù chỉ phát ra một câu nói như vậy, lại có một cỗ reo hò chi ý tuôn ra từ trong ngực.

Chỉ thấy thân thể của hắn uốn éo, âm thanh linh đang bên hông tái khởi, mang theo pháp vận cấm chế trong hành lang này, trong hành lang tựa hồ có vòng xoáy vô hình hiện lên, để người không có nơi đặt chân, không cách nào ẩn độn.

Nhưng Lang Cửu vẫn không có nhìn thấy người ẩn độn kia, thế nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy.

Thế là ngửa mặt lên trời thét dài, một tiếng sói tru vang lên.

Trong thanh âm quanh quẩn, người hắn đã lao lên, đao trong tay xoay ngược chém về phía sau người, một đao này là chém bằng cảm giác, đao quang vạch ra nửa vòng tròn huyết sắc.

Hắn có thể khẳng định, lần này nhất định sẽ không thất thủ.

Chém ra một đao này, hắn liền có tự tin này, bởi vì mọi thứ trong hành lang này đều ở trong lòng bàn tay của hắn, cấm chế đã bị kích thích.

Từ đao lên đến đao rơi, thân thể của hắn đúng là lấp lóe một chút biến mất, khi xuất hiện lại đã ở bên ngoài hơn mười bước.

Đúng lúc này, một đạo viên hoàn quang hoa xám trắng bay ra từ trong hư không.

Quang hoàn xoay tròn, trực tiếp đụng vào trên ánh đao màu đỏ.

"Đinh!"

Lang Cửu chỉ cảm thấy thân đao rung động dữ dội, một cỗ đao thế tụ trên thân đao kia liền không cách nào ngưng tụ, mà viên hoàn màu xám kia bắn bay ra.

Lại ở thời khắc này, có một đốm lửa đột nhiên xuất hiện, giống như có người dùng đầu ngón tay bắn ra, chỉ vừa xuất hiện, một điểm ánh lửa nhỏ bé kia liền lấp lánh thành kim quang xán lạn ngời ngời, trong kim quang xán lạn mơ hồ có thể thấy được một con Thần Điểu ba chân đập vào mặt.

Thần Điểu ba chân đồng dạng mang đến một cỗ khí tức hung lệ, đồng thời còn có một sợi pháp vận phảng phất đến từ man hoang viễn cổ, làm người ta kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.